Sinh mà cao quý

Chương 67 : chương 67

Qui tắc hành vi thứ năm mươi sáu của Slytherin: tôn trọng phụ nữ, luôn phải ghi nhớ phong thái quý tộc Trận thi đấu thứ ba, hạng mục vượt chướng ngại vật trong mê cung. Tại thời điểm Draco còn một bước cuối nữa đạt tới vinh quang, bọn họ còn có cơ hội thả lỏng một chút, cha mẹ anh đã đến cỗ vũ! Vừa mới ăn sáng xong, Draco đã bị giáo sư gọi vào một căn phòng nhỏ sau Đại Sảnh, thật kinh ngạc lẫn vui mừng khi nhìn thấy cha mẹ mình, à, được rồi, trên thực tế sau khi thi đấu xong, anh có thể về nhà rồi, đương nhiên cũng nhanh chóng có thể gặp được cha mẹ. Draco đi đến ôm bọn họ. Narcissa trò chuyện cùng con trai trong chốc lát, không nhịn được lo lắng, “Ôi, mẹ thật sự không hiểu nỗi, vì sao trận đấu nhất định phải tổ chức vào buổi tối, mẹ vừa mới xem qua sân thi đấu, nói thật là cho dù vào ban ngày cũng chưa chắc có thể tìm được đường —” “Được rồi, mẹ à!” Draco ôm cánh tay của mẹ, “Đó là vì rèn luyện năng lực khiêu chiến và lòng can đảm của các Dũng sĩ, hơn nữa chỉ là thi đấu vượt chướng ngại mà, bên trong còn có một số sinh vật hắc ám, ban ngày làm sao có thể tiến hành được? —” Draco nói tới đây thì nhận ra mình đã nói sai rồi, sắc mặt Narcissa chợt tái nhợt, cho dù nửa bên mặt đã dùng lụa che mất, nhưng rõ ràng có thể thấy bà vẫn lo lắng. “Đừng vậy mà, mẹ, con không còn nhỏ đâu.” Draco thậm chí vì bản thân dùng tuổi tâm lí trưởng thành gian lận thi đấu mà cảm thấy hổ thẹn, “Mẹ xem nè, trước đó còn còn xử lý được một con rồng, cho nên —” Draco lại hối hận ngậm miệng, cúi đầu, anh biết mình lại sai rồi, còn cha anh thì sắp sửa dùng gậy đầu rắn gõ gõ phía sau lưng anh. “Tốt lắm, Cissy! Em không nhìn thấy điều này sao, con trai chúng ta là ưu tú nhất, việc nhỏ như thế đối với nó mà nói chỉ dễ như ăn sáng —” Lucius trừng mắt nhìn con trai một cái, đi lên nắm tay vợ, “Ôi, đến đây nào, nếu chúng ta đã tới Hogwarts thì thế nào cũng phải đi gặp Sev một chút, dựa theo thói quen của Bậc thầy Độc dược thân yêu của chúng ta, anh ta nhất định là đang ở văn phòng đợi chúng ta đến.” Nghe thấy lời này — Draco nhìn theo bóng lưng của cha, hiện tại có lẽ là cha đỡ đầu đang ở văn phòng đối mặt với đống bài thi cuối kì của bọn đầu óc ngu ngốc chứa đầy mủ cây Củ U mà phun nọc độc, tâm tình chỉ sợ không có đơn giản ngồi đó chờ đợi nhàn nhã như vậy đâu. Nhưng lần này quả là một dịp may, trong văn phòng, giáo sư Snape cũng không có biểu hiện nóng nảy, ngược lại còn lấy bình rượu trân quý của mình ra, hai ông bạn già dường như nâng ly vì ‘Chúc mừng Draco trước thằng lợi’, vì vậy Draco cực kỳ cảm kích nên biết điều mang theo mẹ mình, gọi Harry ra cùng nhau dạo quanh sân trường. Đối với những ai đọc thư nhập học của Hogwarts thì đều có một phần lưu luyến với nơi này, trên thục tế, thậm chí là Chúa tể Hắc ám cũng chọn đem vương miện Ravenclaw giấu ở đây, có lẽ đối với Hắn mà nói, nơi này đáng để hoài niệm. Bọn họ đi ngang qua mấy tòa tháp, đi qua bãi cỏ, Draco và Harry trong lòng cùng hiểu rõ nhưng vẫn nỗ lực kể đủ chuyện lý thú cho Narcissa nghe, nhưng mà trò chuyện hơn nửa ngày, Narcissa bỗng nhiên điềm tĩnh mở miệng, “Draco, con với cha con có chuyện gì giấu ta phải không?” “Dạ? Mẹ, mẹ nói vậy là sao?” Draco vòng vo, nở nụ cười, “Được rồi, thật ra con có chút khẩn trương. Hơn nữa, lúc trước đối mặt với con rồng Mũi-Cụt Thụy ĐIển, tình huống này quả thật khiến con kinh hoảng muốn chết, cha cũng khẩn trương chết đi được, nhưng mà con phải thừa nhận là, lần đầu tiên con nhìn thấy nó là bị nó mê hoặc mất.” Narcissa cũng cười cười, “Con rắn nhỏ, mẹ là mẹ của con, đừng bao giờ quên là chính mẹ đã nuôi con từ nhỏ cho đến lớn, đừng bao giờ quên mẹ đã cùng cha con chung chăn gối mười mấy năm, thậm chí chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể biết được người đó có phải là Lucius hay không, vì thế, có phải là — thật sự — có việc lớn sắp xảy ra hay không?” “Mẹ à —” “Đừng bao giờ coi thường một Black.” Narcissa nhón chân cụng trán với con trai, dường như trong lúc này bà mới thật sự nhận thức được bà phải nhón chân mới có thể chạm được trán con trai, nó không còn là đứa bé được bà ôm trong ngực để che chở, sẽ không nhõng nhẽo với bà vì nó bị một cái gai hoa hồng nho nhỏ đâm vào tay mà òa khóc. Vì thế — Narcissa thực vui mừng nhưng cũng khá mất mát, “Mẹ nghĩ mẹ cũng phải thừa nhận là con đã lớn rồi.” Ánh mắt của Narcissa vẫn tràn ngập sự lo âu, nhưng bà đã chấp nhận. “Mẹ,” Draco nghĩ một lát, ôm lấy mẹ mình, nhẹ giọng an ủi, “Trong người con mang hai dòng máu của hai gia tộc thuần huyết cổ xưa Malfoy và Black, mà Malfoy se vĩnh viễn vì tôn nghiêm mà chiến, còn Black sẽ vĩnh viễn giữ tín ngưỡng của mình, không vì ánh mắt của người khác và tình cảnh gian nan mà thay đổi ước nguyện ban đầu. Mẹ à, làm được những chuyện này con thật tự hào, con sẽ không phụ kỳ vọng của gia tộc, con sẽ cố hết sức, mà con ắt hẳn sẽ khiến cho mẹ cảm thấy hãnh diện.” “Vậy … được rồi!” Narcissa luyến tiếc xoa xoa đầu con trai, tận đáy lòng lại chấp nhận lời nói của Draco, bà quả thật rất hãnh diện, quả thật rất tự hào! Narcissa kéo Harry ở bên cạnh qua, cẩn thận nắm tay hai đứa lại cùng một chỗ, “Nhất định, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt; nhất định, nhất định phải nương tựa đoàn kết lẫn nhau trong mọi tình huống, các con cần phải tin tưởng người chiếu cố sau lưng mình. Không được vì những chuyện lặt vặt mà cãi nhau, không được phụ lòng thành và tín nhiệm của nhau.” Narcissa xoa mặt hai đứa nhỏ, dường như muốn bọn nhỏ nhớ kỹ những lời dạy dỗ này, “Nhớ kỹ, cho dù trong tương lai gặp phải chuyện gì, cho dù các con phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào, Phủ Malfoy mãi mãi cũng là nơi an toàn nhất của các con!” “Cám ơn mẹ.” “Cám ơn mẹ Cissy.” “Chúng ta trở về nào.” Narcissa mỗi tay kéo một đứa, ngẩng đầu, kiên định lại cao quý. Hoàng tử Slytherin và Cậu Bé Vàng Slytherin tựa như hai kỵ sĩ đứng hai bên nữ hoàng của bọn họ, “Cho dù có việc lớn gì, lúc này chắc là Lucius và Sev cũng nói xong rồi, lâu quá sẽ làm người khác sinh nghi.” Draco và Harry liếc nhau, trong ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ: phụ nữ, thật là một sinh vật đáng sợ, rất lợi hại, giống như có thể hiểu rõ mọi thứ! Cả ngày thoải mái đến tận tiệc tối, vị trí ban đầu của vị giám khảo Barty Crouch lại được ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật – Cornellius Fudge – thế chỗ, vốn Lucius cũng không phiền hà gì trong việc lấp ghế giám khảo trống này, nhưng tiếc là ông chính là cha của một trong ba vị Dũng sĩ. Chủ khảo vốn muốn dành chỗ cho ba vị Dũng sĩ cùng ngồi, kết quả cha mẹ và người thân lại muốn cùng ngồi chung với con cái mình, vì vậy, hiện tại vợ chồng Malfoy liền ngồi ở bài dài Slytherin — đương nhiên là ngồi ở vị trí vòng tròn quyền lực rồi! Đối với hai vợ chồng Malfoy đang dùng cơm cùng bàn, một vòng mấy con rắn nhỏ đều biểu hiện ra lẽ nghi hoàn mỹ cực kỳ, có lẽ đây chính là Slytherin, càng quan trọng hơn là bên cạnh còn có đại nhân vật, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân càng xuất sắc hơn, tìm không ra một lỗi, thậm chí đến hai cô nàng Parkinson, Greengrass xuất thân từ gia tộc danh giá thì càng ăn mặc trang trọng, dánh vẻ tao nhã, giống như cách ăn mặc hồi tiệc Giáng sinh đợt trước. Làm bộ làm tịch — những lời này là Harry thì thầm với Draco. Draco chỉ cười cười, làm gì có chuyện anh chậm tiêu như Harry? Ngày ngắn đêm dài, cho nên cho dù tiệc tối kết thúc, bên ngoài vẫn còn chạng vạng. Tiếp đó, mọi người, chính là toàn bộ học sinh đều tụ tập tại khán đài trên cao của sân đấu Quidditch lúc trước. Bọn họ có thể từ trên cao nhìn xuống trận đấu, nhưng phải thừa nhận là cho dù như vậy, bụi cây mê cung mọc rất cao, khoảng cách ở giữa lại quá hẹp, thật ra bọn họ cũng không nhìn thấy bên trong có gì. Ludo Bagman làm trọng tài đã đem chiếc cúp đặt giữa trung tâm mê cung, trên mặt ông luôn lộ vẻ vui mừng trước sau như một, lớn giọng ồn ào. Draco liếc mắt nhìn ông ta một cái, bên hông ông ta vẫn giắt theo một cái bình, cũng không biết lúc này trong đó chứa thứ gì, có lẽ là nước dưa hấu ướp lạnh? Draco nhìn thấy Zabini nhìn chằm chằm cái bình kia, bộ dạng bị đả kích, nét mặt khó chịu. Sau đó, Draco thấy Krum, ánh mắt hai người vừa giao nhau, cạnh tranh, khiêu khích — đầy nhiệt huyết, coi như bọn họ là bạn bè thân thuộc, nhưng bạn bè là bạn bè, khi vào sân thi đấu thì chính là quyết phân thắng bại. Draco cũng đánh giá đối thủ còn lại của mình, Fleur Delacour, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, anh cũng không ưa cô nàng mang dòng máu Veela này, đường nét ngắn gọn, thanh thoát của chiếc áo chùng thi đấu màu lam, mái tóc dài màu bạc túm gọn trên đỉnh đầu dùng cây kẹp đính đá thạch anh kẹp lại. Draco chú ý thất sắc mặt Fleur tuy không tốt lắm nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, lóe ra dã tâm bừng bừng. Cô nàng xoay đầu thoáng nhìn lại, không phải hướng về cha mẹ mình mà là về phía Cedric. A! Tất nhiên, cô nàng còn đang dùng tín vật mà Cedric tặng mà! — Đúng là phụ nữ! Draco không thể tin được, quay đầu đi! Draco đạt điểm cao nhất trong ba vị Dũng sĩ nên có thể đi vào mê cung trước mười lăm phút — những tiếng hô vang cổ vũ nhiệt tình như thế, thực ra cũng chỉ phát huy được vào đúng mười lăm phút này thôi. Tiếng còi vang lên, Draco xuất phát. Từ bên ngoài nhìn vào nới này vẫn rộng lớn, vẫn bí ẩn, nhưng trong lòng mọi người nghĩ chẳng qua cũng chỉ là mê cung mà thôi, là thứ đồ chơi từ nhỏ tới lớn, chắc là không có gì đáng sợ. Nhưng mà một khi bước vào, từ lúc tham gia thi đấu cho đến nay lần đầu tiên lông tơ cả người Draco dựng đứng cả lên, trong nháy mắt cảnh giác. Tiếng hô vang bên ngoài lớn như vậy mà khi bước vào đây liền biến mất, hai bên vách là bụi cây cao lớn, chung quanh tràn ngập sương mù, lạnh lẽo, tăm tối, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập. Cảm giác này còn hơn cả lúc đối mặt với con rồng lửa đứng trước chờ mình khiêu chiến, còn hơn cả lúc trong Hồ Đen tìm kiếm phương hướng, nơi này tràn ngập những mối nguy hiểm, cạm bẫy, quái thú, bùa chú không xác định… Ở một nơi lạ lẫm, một lúc trước chúng ta có thể an toàn, có lẽ một lát sau thứ chờ đợi chúng ta chính là thứ trí mạng, chúng ta còn lâu mới thả lỏng cảnh giác được, chúng ta lúc nào cũng phải luôn duy trì cảnh giác, giống như giáo sư Moody đã cảnh cáo, các trò phải luôn cảnh giác như thể bản thân mình đang bị mười bảy, mười tám con rồng vây quanh uy hiếp. Hơn nữa, Draco ngửa đầu nhìn trời, ánh sáng mặt trời còn sót lại không lọt vào được nơi này, có lẽ cho dù phía trước có gặp bất cứ nguy hiểm gì thì người Dũng sĩ sẽ phải đối mặt với loại yên tĩnh áp lực, ép người mất đi bình tĩnh, loại thi đấu này tựa như có thể nhận biết được sự nôn nóng cô độc sâu trong nội tâm, còn có bản năng sợ hãi của con người khi đối mặt với bóng tối, có lẽ lúc này còn có khả năng mất phương hướng! Bị lạc! Có lẽ cửa ải này chính là khiến Dũng sĩ bị lạc và tìm ra đường của mình trong bóng tối, tìm được con đường chính xác. Nhưng trước hết là khiến mình bình tĩnh lại. Draco đứng ở đó cũng không có nôn nóng đi trước, đồng thời anh tìm cách bình tĩnh lòng mình lại, thích ứng loại không khí yên tĩnh, cô độc, tăm tối như thế này, tiếp đó dùng một câu chú xác định phương hướng, sau khi xác định được vị trí, giơ đũa phép với bùa Lumos (Thắp sáng), sải bước mà đi. Dọc đường đi, thần chú Draco dùng nhiều nhất là Impedimenta (Ngăn trở), Incendio (Phóng hỏa) và Diffindo (Nổ tung), trong lúc vô tình Draco phát hiện Incendio đối với hàng rào cây bụi rất hiệu quả. Draco xác định chính xác một hướng rồi cứ thế mà tiến tới. Sau khi xử lý một con Quái-Tôm-Đuôi-Nổ, một con quỷ khổng lồ và suýt nữa gặp phải giọng nói đầy mê hoặc của một con nhân sư, tiếp đó Draco mơ hồ nghe được một tiếng thét bén nhọn, mông lung, ngăn cách bởi vách tường cao, anh không nhận định được là tiếng còi thứ hai hay là tiếng hét hoảng sợ của cô nàng Fleur. Không biết ở trong đây lãng phí bao nhiêu thời gian, Draco chỉ có thể dùng đôi chân mệt mỏi và cảm giác khát nước của mình mà ước lượng thời gian đã qua, mà theo cảm giác của mình. Draco thấy chân mình thường thường đi thẳng hướng, lát sau anh liền thoát khỏi địa điểm vừa rồi, câu chú Chỉ điểm luôn miệng dùng đến, thêm vào đó vòng cổ khắc gia huy cũng là công cụ có ích khi cảnh báo nguy hiểm đến gần. Draco bỗng nhiên dừng chân, mạnh mẽ hướng lùm cây phía trước phóng bùa, khiến cho sương mờ biến mất, quả nhiên là ảo ảnh. Drarco sải bước tiến vào, lại giẫm nhầm vào đầm lầy, hai sinh vật trong đó nhanh chóng nhảy lên, hung hăng tóm lấy chân Draco. Anh liền phóng ra hai câu chú hóa đá, chờ Draco đem thân mình ra khỏi thì đôi chân đã bê bết máu. Thần chú chữa lành còn chưa có cơ hội đọc lên, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có tiếng động, xoay người thấy một con mình sư tử, hai chi trước của chim ưng (Gryffin), chắc là nghe thấy mùi máu nên chạy tới. Hình dáng to như một con sư tử, lại có đôi chân trước to lớn của chim ưng kèm theo thân và nửa mình sau của sư tử, năng lực công kích của nó thì khỏi phải bàn, chỉ một con Sư Thứu này thôi cũng chẳng thua kém gì một con rồng Nanh-Độc Peru cỡ nhỏ. “Mình ghét Gryffindor!” Draco gào thét, vốn là dùng một cái bùa Impedimenta nhằm giúp bản thân có thời gian lui lại, sau lại vì bùa chú ngăn trở bị móng vuốt chim ưng xé nát, nên tiếp đó phóng ra một bùa Incendio! Thần chú Incendio lần này phóng ra một cầu lửa lớn, trong nháy mắt va chạm với con quái thú kia lại phát ra một tiếng nổ lớn, đốt cháy lông chim ở hai chi trước của quái thú. Nó sợ hãi rít lên một tiếng chói tai, vội vàng rẽ sang lối bên cạnh đào tẩu, quả cầu lửa tiếp tục rượt theo con Sư Thứu, đồng thời đốt luôn mấy bụi giậu, cuối cùng nện lên mình con Quái-Tôm-Đuôi-Nổ dài cỡ mười thước Anh, cách một hàng giậu thuận tay cứu luôn Krum. Nhìn thấy Krum đầu đầy mồ hôi, quần áo rách bươm, Draco mới giật mình, thì ra từ lúc anh vào cho đến nay đã lâu như vậy, hai đối thủ còn lại cũng đã đến, hơn nữa có vẻ là đã chiến đấu được một khoảng thời gian, mà anh lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Krum bị thương đầy người, chật vật đi ra khỏi đám sương mờ, mặt mày xám tro dùng khẩu ngữ đặc gốc Bulgaria cúi đầu lẩm bẩm, “Thần chú Phóng lửa cao cấp, tôi nợ cậu một lần, tôi sẽ trả lại!” Hai người lần lượt thay đổi phương hướng, Krum chọn một hướng xong liền đi luôn không thèm quay đầu lại, Draco thì thần chú định vị rồi mới bắt đầu tiến tới. Anh lại đi vào một lối khác, tiếp tục đi thêm một đoạn đường thẳng rất xa mới đụng một chỗ rẽ, anh quẹo cua, vô tình gặp phải một người. Một người đàn ông mặc áo chùng phù thủy màu đen đứng quay lưng về phía Draco, đầu hắn trọc lóc, mạch máu trên mặt gần như có thể thấy được. Nhìn thấy bóng dáng này, dường như quen thuộc mà lại xa lạ, trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi đột nhiên lấp đầy hơi thở của Draco. Tiếp đó, hắn từ từ quay lại. Quả đầu có làn da tái nhợt, tròng mắt đỏ sẫm như máu với ánh mắt đầy sự cao ngạo, miệt thị, xem người khác cứ như kẻ hầu cặn bã, cái mũi bẹp xuống giống mũi rắn, lỗ mũi chỉ là hai khe hở hẹp… rất quen thuộc. —— là Hắn! Kiếp trước, Draco đã từng nơm nớp lo sợ, quỳ rạp xuống hôn vạt áo hắn. “Chúa tể Hắc ám —” Draco nhịn không được lui lại từng bước, mặt trắng bệch, nhưng lại siết chặt đũa phép trong tay. Hắn — đã sống lại! ~* ~Lời chủ nhà: Ta nói, cái đoạn tả con Sư Thứu gì đó (Gryffin) là nguyên văn tác giả để thế; còn mấy chỗ chú giải thần chú mới là của ta nha! Tiện thể ta không biết Sư Thứu là con gì, đừng hỏi. Mấy bạn tác giả bên Trung thiệt có đầu óc trừu tượng hóa @.@ P/S: Ta mới phát hiện một sự thật hơi bị phũ phàng: Câu thần chú “Diệm sơn phún hỏa” á, tiếng Anh nó chính xác là Furnunailus hay Furnunculus (cái này thấy dùng nhiều hơn): ” Diệm sơn phún hỏa ”, đây là phép nguyền rủa cơ bản. Có thể làm cho người khác bị mụn nhọt hay đau nhức trong khoảng thời gian nhưng phải đi … tới bệnh thất. Ta đưa ra kết luận: 1. Tác giả bên Trung bị bé cái nhầm mấy câu thần chú; 2. Bản QT/convert có vấn đề; 3. Câu thần chú này cũng có tác dụng tạo… lửa thật (cực kỳ nghi ngờ điều này!) — Cho nên ta quyết định sửa lại hết, chỗ nào có lửa là ta sẽ cho nó là thần chú Incendio tất, dù biết là sửa nguyên văn convert nhưng mà ai biết được bản gốc nó thế nào (biết tiếng bông đâu), chỉnh sửa chỉ mang tính chất hợp lý! P/S/S: Chương này dài hơn chương bình thường nhe, đừng có chê ngắn nữa đó! Với lại mọi người không có may mắn đọc 2 chương trong tuần này rồi, số là ta định tuần này edit 2c, ta cũng edit xong 1c rồi định cuối tuần edit chương tiếp, ai ngờ đâu ta bị sốt thế là vỡ kế hoạch. Thấy chưa ông trời cũng không cho ta siêng mà! ~* ~