Sinh mà cao quý
Chương 44 : chương 44
Hai đời cộng lại lần đầu tiên Draco chứng kiến xe ngựa bốn bánh phía trước là do Vong mã kéo, anh là nhờ vào việc đọc sách do tổ tiên để lại mới biết được, thật không nghĩ tới… Hiện tại, Draco nhớ ra rồi, là hồi năm nhất giáo sư Quirrell chết ngay trước mặt anh và Harry.
Thiệt tình, trước khai giảng một ngày mà nhìn thấy một màn này thiệt là xui, học kì này tốt nhất là đừng có vận xui nào.
Draco vừa muốn lên xe ngựa, nhìn thấy Harry còn đứng yên ở đó hơn nữa mắt lại trợn trừng. Anh liền giải thích dựa theo hiểu biết của mình, trong lòng âm thầm thừa nhận bề ngoài của mấy con Vong mã cũng chẳng gọi là đẹp được, “Sinh vật kéo xe ngựa gọi là Vong mã, Harry, chỉ có người nhìn thấy cái chết mới có thể nhìn thấy chúng, rất nhiều người cho đến khi tốt nghiệp đều còn tưởng rằng xe ngựa là tự nó di chuyển, không có ai kéo.”
“Haizzz!” Harry thở dài một hơi, cậu còn tưởng rằng là do mình nhát gan, rõ ràng nhìn chúng khủng bố như vậy, nhưng mấy bạn học lại cứ bình tĩnh bước qua chỗ cậu là cho cậu bị đả kích cũng không nhỏ. Sau đó, Harry cũng nhớ tới giáo sư Quirrell hồi năm nhất, bất quá, từ khóe mắt cậu có thể nhìn thấy mấy bạn học sinh khác có vẻ tò mò hứng thú với Draco, cho nên cậu lại đảo mắt, nói lãng, “Mình còn tưởng xe được phù phép tự mình chạy đó!”
Sau đó, cậu liền lên xe ngựa, lần đầu tiên theo đường bộ đi xuyên qua rừng cây hướng về tòa lâu đài Hogwarts.
Đại Sảnh đường Hogwarts.
Trên bàn dài Slytherin gần chỗ người đứng đầu ngồi thì xung quanh toàn là vị trí của những kẻ có quyền lực, trừ bỏ thế lực gia đình làm tiêu chuẩn bên ngoài, chỉ cần ở trong ký túc xá vượt qua được nhiều người thì mới có tư cách được vào vòng tròn quyền lực này, giống như Flint, tuy rằng gia tộc của anh ta đang xuống dốc, nhưng từ năm thứ ba làm Đội trưởng Quidditch thì luôn nằm trong vòng quyền lực. Đương nhiên, hiện tại anh ta đã tốt nghiệp, vị trí quyền lực cũng trống một chỗ chừa cơ hội cho một người mới sẽ xuất hiện năm nay.
Draco và Harry cũng đã đi đến, tùy tiện chọn một góc ngồi xuống, sau đó là hai vệ sĩ của Draco, Goyle và Crabbe, tiếp theo là Blaise, Pansy, Daphne… lục đục tiến vào ngồi bên cạnh. Bất quá, Daphne kêu Lugatha nhích qua một bên, chừa kế bên mình một chỗ, “Năm nay em gái mình nhập học.” Daphne vui vẻ tuyên bố với mọi người.
“Công chúa nhỏ nhà Greengrass — ha ha a!” Blaise lập tức lết lại gần bị Daphne không lưu tình chụp trở về.
“Daphne!” Blaise bất đắc dĩ ôm đầu xoay sang trái, “Draco, cậu có biết hiện tại tìm thục nữ có bao nhiêu khó khăn sao?”
Pansy liền cho Blaise thêm một phát!
— xem ra qua kỳ nghỉ hè, mọi người ai cũng được giáo dục về thời kì dậy thì…
Trong đám học sinh mới toanh vừa được giáo sư McGonagall dẫn vào, Daphne rất nhanh tìm được em gái yêu quý của mình.
“Nhìn kìa, cô bé trên đầu có kẹp tóc hình hoa bách hợp là em gái mình, Astoria đó.”
Mọi người hăm hở nhìn sang, cô bé tóc vàng mắt xanh xinh xắn như có tâm linh tương ứng cũng quay đầu tìm kiếm chị mình, hai mắt nhìn nhau, mọi người đều vẫy tay chào, cô bé thoạt hình cũng rất vui vẻ vẫy tay chào lại, có lẽ vì vừa mới bước chân vào đời nên cằm cũng nâng lên cao ngạo.
Harry nhìn chăm chú cô bé một chút, càng nhìn càng không nhịn được cười, “Rất giống cậu nha, Draco.” Harry nghiêng đầu nhỏ giọng trêu chọc nói bên tai Draco, “Góc độ nâng cằm á.”
Draco xụ mặt, quay đầu Harry lại, âm thanh trầm thấp như đang nghiến răng, “Nếu cậu không muốn giới báo chí xuất hiện tin tức người thừa kế Slytherin, Cậu Bé Vàng Harry Potter cùng con gái thứ hai nhà Greengrass đính hôn, thì hiện tại cậu tốt nhất mau kiềm chế lại cho tôi, đừng có giống ánh mắt say mê của Blaise!”
Harry bất mãn quệt miệng, cậu có say mê gì đâu? Nhìn thôi cũng không được sao?
Rõ ràng, cô bé được phân vào Slytherin, cao hứng chạy tới ngồi bên cạnh chị mình, hơn nữa còn được Daphne giới thiệu với mọi người xung quanh. Harry Potter rất nổi tiếng, con người cũng nhã nhặn tuấn tú, nhất là cặp mắt xanh biếc kia cũng đủ làm Astoria chú ý, nhưng đối với cô bé mà nói cuối cùng vẫn đánh giá cao khí chất quí tộc của Draco Malfoy hơn, từ vẻ ngoài cho đến nội hàm, hơn nữa lại có danh hiệu Hoàng tử hàng thật giá thật sáng chói nữa chứ.
Cho nên, người Astoria hỏi những vấn đề thắc mắc nhiều nhất là Draco, mà Draco cũng rất lịch sự giải đáp hết, những người mới gia nhập dãy bàn quyền lực năm nay hình như rất thích nói chuyện, làm Harry ngồi kế Draco mà từ đầu tới cuối cũng chẳng nói được quá ba câu.
Học kỳ này, bọn họ có hai giáo viên mới, một người là bác Hagrid, người giữ khóa trở thành giáo viên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, là người quen chỉ là thân phận thay đổi một chút, mọi người cũng không hào hứng lắm; nhận hết mọi sự chú ý của mọi người chính là giáo viên mới môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Remus Lupin.
Remus Lupin nhận được sự quan tâm đặc biệt là do sự kiện tỏ tình lãng mạn của Sirius Black, làm cho vị giáo sư này gần như mỗi bước đi vào Đại Sảnh liền thu hút sự chú ý của đa số học sinh, hơn nữa ấn tượng ban đầu liền chinh phục trái tim của đại bộ phận nữ sinh. Mỗi lần có người phê bình hắn không có vẻ ngoài hoàn mỹ, không có xuất thân cao quý, căn bản là không xứng với người đứng đầu gia tộc Black cao quý cổ xưa, nhưng phần lớn các nữ sinh lại cho rằng điều đó chỉ là do ghen tỵ, không ai có thể phủ nhận giọng nói cùng ánh mắt của hắn thật ấm áp, cười lên lại trông thật dịu dàng. Thanh tú, đó là một loại sức hút không thể ngăn cản, nhưng quan trọng hơn hắn lại làm cho người xung quanh có một loại cảm giác — được che chở, an tâm.
Bất quá, sau khi trải qua tài năng khiêm tốn của bao cỏ Lockhart, có một số người đối với trình độ của giáo sư Lupin vẫn còn hoài nghi, nhưng một cách nhanh chóng bọn họ đã nhận ra rằng trải qua hai năm học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám như ác mộng, hiện tại Remus Lupin xuất hiện chẳng khác gì cứu lại danh dự cho môn học này. Hai tiết Phòng chống trôi qua, tin tức về lớp học thú vị này truyền đi khắp trường học, mặc kệ có liên quan tới lớp học hay không, hầu như chẳng ai đưa ra lời dị nghị nào đối với vị giáo sư mới này.
Vì vậy, thực hoàn mỹ!
A, người duy nhất biểu hiện không ưa giáo sư Lupin đại khái chính là giáo sư Snape, về việc này, không… biết rõ nhất chính là dân Slytherin.
“Bởi vì Viện trưởng viết đơn xin dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không được ngài Hiệu trưởng phê chuẩn, thế nên giáo sư chán ghét giáo sư Lupin cũng bình thường thôi.” Vẫn là Blaise, mật thám của Slytherin, “Bất quá, ý ta là, thực không hiểu nổi Viện trưởng vì sao phải xin dạy môn đó chứ, ông ấy nổi tiếng là Bậc thầy Độc dược, vì tài năng kiệt xuất cống hiến cho lĩnh vực Độc dược mà ở tuổi ba mươi liền nhận được cả Huân chương Merlin, dạy Độc dược rất thú vị, vì sao phải đi tranh dạy cái môn bị nguyền rủa cơ chứ? Viện trưởng như vậy…”
“Vậy, ta chỉ có thể nói — cám ơn trò đã ngưỡng mộ và khen ngợi, trò Zabini.” Trong lúc đó bóng dáng to lớn không tiếng động của giáo sư Snape đã tiến vào Phòng Sinh hoạt chung, giọng nói trầm thấp vừa cất lên làm cho nhiệt độ giảm xuống năm độ, “Nhưng ta cho rằng nếu trò có dư thời gian ở đây mà buôn chuyện như thế thì không bằng đi giúp đỡ ông Flich đang ở trong hành lang bận tối tăm mặt mũi đi.”
“A, Viện trưởng Snape…” Zabini từ từ xoay người lại, mặt mũi trắng bệch, ngày thứ nhất khai giảng liền bị cấm túc — sẽ không là như vậy chứ?
“Lập tức, đi ngay!”
“Vâng, thưa giáo sư!”
Tầm mắt giáo sư Snape đảo qua, ngoại trừ tên nhóc rắc rối mắt xanh chưa rõ tình huống ra sao, những người khác đều né né tránh tránh ánh nhìn tóe lửa của Xà vương, cuối cùng giáo sư Snape cũng đem ánh mắt chết người dừng trên người con đỡ đầu của mình, “Draco, theo ta đến văn phòng.” Nói xong, vạt áo chùng vung lên, giống như làn khói liền rời khỏi.
Giáo sư Snape trên tay cầm cái Xoay Thời Gian lấy từ Bộ Pháp thuật trong lòng lại thầm mắng con công lông trắng vô dụng kia, sao ông lại viết thư báo cho Lucius việc Draco chọn môn học, thậm chí còn không tiếc lời đặc biệt đề cập việc Draco chọn môn Muggle học? Chính vì hy vọng kẻ kia có thể lấy uy nghiêm của bậc cha mẹ khiến Draco bỏ môn đó, nhưng mà rõ ràng cái Xoay Thời Gian là một vật nguy hiểm, và là một Slytherin thì hẳn là nên tận lực làm cho bản thân mình tránh xa những nguy hiểm không cần thiết, càng không nên có lòng tham vô đáy. Đáng tiếc, tên Lucius ngu xuẩn kia trong đầu chỉ toàn là vàng galleon, không những không thể ngăn cản Draco hành động lỗ mãng, thầm chí trong suốt kỳ nghỉ hè còn xòe cái đuôi hoa mỹ kia ra đắc ý rêu rao tài năng vĩ đại của con mình khắp nơi.
Giáo sư Snape đưa cái Xoay Thời Gian cho Draco, đồng thời cảnh báo, “Căn cứ theo quy tắc đối với sử dụng của Bộ Pháp thuật, con không thể dùng nó ngoài mục đích học tập nếu không sẽ phạm luật, nhưng ta đoán rằng với năng lực của con, nói thẳng ra là với lịch học dày đặc của con như vậy sau lưng sẽ có người hoài nghi, hiển nhiên với hiểu biết của ta về con suốt mười ba năm qua, ta hiểu rất rõ con đỡ đầu của ta không phải là một tên Ravenclaw.”
Draco thở dài một hơi, “Không được đâu, thưa cha đỡ đầu, vâng, thật sự là con cần học môn Muggle học … con không bỏ được.”
Kế hoạch tương lai của Draco cần trở thành một người đại diện cho các gia tộc thuần huyết lãnh đạo cả xã hội phù thủy đi hướng huy hoàng, trở thành một người đứng đầu, anh cần phải có thanh danh tốt, có bối cảnh hoàn mỹ không chút sơ hở, “Xét thấy gia tộc Malfoy từng vì đồng quan điểm với Chúa tể Hắc ám mà làm cho người ta sinh ra ấn tượng xấu, thân là một thành viên nhà Malfoy, con phải cố gắng giảm bớt hiểu lầm này, cố gắng xậy dựng một hình ảnh tốt đẹp trong lòng công chúng. Cách đơn giản là chọn môn Muggle học, sau đó thi cuối kì đạt được điểm cao. Đó là cách trực tiếp, đơn giản, dễ dàng, hữu hiệu nhất cũng là vũ khí phản kích trong tương lai, chẳng qua, trước mắt con lo lắng về những gia tộc thuần huyết đã bị Chúa tể Hắc ám tẩy não, con càng phải cẩn thận khi hành động, cho nên đi đường vòng một chút.”
Giáo sư Snape trầm ngâm một lúc, “Cha của con…”
“Cha đã không thèm hỏi đến nữa, vả lại con vẫn chưa kịp cùng cha thảo luận sâu hơn.”
“Draco, ta nghĩ con đã quyết định con đường tương lai của mình rồi.” Giáo sư Snape cuối cùng gật đầu, biểu cảm nghiêm khắc nhưng pha chút vui mừng, “Ta hi vọng tính thận trọng và trí tuệ của con sẽ tiếp tục trợ giúp con đạt tới mục tiêu lý tưởng của mình. Nhưng bên cạnh đó, với cương vị là cha đỡ đầu, ta phải nhắc nhở con điều này cũng có tác dụng phụ của nó, học kỳ này con cũng phải lãng phí pần lớn thời gian của mình vào những kẻ vô dụng, lừa đảo.”
Lớp Tiên tri của giáo sư Trelawney ở tháp Bắc không nghi ngờ chính là ‘kẻ lừa đảo’ mà giáo sư ám chỉ, nhưng Draco cũng hết cách, “Đúng, đây là cái giá của nó, bất quá, con nghĩ mọi người ai cũng có thể thấy rõ việc nói hươu nói vượn này về sau chẳng có lợi ích gì, nhưng nếu con mà buông tha cho một vài môn thì thiệt không có ý chí gì hết.”
“Xem ra con đã chuẩn bị kế hoạch tốt lắm rồi.” Giáo sư Snape vỗ nhẹ lên mu bàn tay, cuối cùng khen con đỡ đầu một câu rồi từ trong áo choàng lấy ra một vật đưa cho Draco, “Sau lễ hội Halloween, phòng thí nghiệm riêng của ta cho phép con sử dùng, con nhất định phải chứng minh mình có năng lực cùng trách nhiệm gách vác.”
“Dạ, thưa cha đỡ đầu!” Draco thật sự rất vui. Trước khi cha đỡ đầu rời đi đã trả lại bản ghi chép tay của Slytherin lại cho anh, còn cho phép anh tham gia đội Quidditch nữa, cảm giác vui mừng này muốn bùng nổ luôn — tuy rằng trong lòng Draco hiểu rất rõ, học kỳ này anh thật sự không có thời gian cùng sức lực tham gia huấn luyện Quidditch gì đâu.
Harry cảm thấy thất vọng, trên đường từ lớp Phòng chống đi tới lớp Tiên tri — từ tiết học đầu tiên của môn Tiên tri cậu liền minh bạch vì sao nhiều người đều quả quyết bảo rằng lớp Tiên tri chính là lừa gạt.
Xem tương lai bằng bã trà?
Suốt buổi học đầu tiên của môn Tiên tri, Harry là người duy nhất có thể ngắt lời giáo viên với một câu, “Trà này hư rồi, Draco.”
Draco đem nước trà vừa mới uống vào miệng nhổ ra, liếc Harry một cái, nếu cậu ta nói sớm hai giây vậy anh sẽ không uống trà rồi, vì thế Hoàng tử Slytherin tâm tình khó chịu theo bản năng ném ra câu thần chú ‘Úm ba la chà rửa!’ làm bã trà dùng để xem tương lai của bọn họ biến mất tăm hơi.
Harry trợn mắt há mồm nhìn vào cái tách trà trống trơn, thân thể bỗng nhiên ủ rũ thấp giọng than oán, “A, giáo sư sắp qua tới rồi, Draco!” Trong cái tách của bọn họ không có gì, lát nữa giáo sư đến làm sao mà báo cáo kết quả đây?
Vì thế, Draco vội vội vàng vàng triệu hồi bã trà của một người xui xẻo nào đó vào trong tách trà của mình, sau đó lấy tay túm Harry lại gần, “Tốt rồi, chúng ta hiện tại đoán đi!”
Harry không phản ứng kịp, “Đoán cái gì?”
“Không rõ à!” Giáo sư Trelawney đột nhiên vọt tới bên người bọn họ, hoảng hốt phát ra tiếng khò khè giống như bệnh nhân đang hấp hối, dọa hai người bọn họ nhảy dựng lên, cả lớp cũng bị dọa nhảy dựng lên theo. Phòng học một mảng tĩnh lặng, thậm chí bọn Gryffindor còn không thèm ở sau lưng mượn gió bẻ măng nói cười châm chọc, tàn nhang trên mặt Ron dường như cũng bị dọa sợ đến trắng bệch.
Giáo sư Trelawney giống như bị kinh hãi, lùi về sau cho đến khi ngã người lên ghế của mình, khoa trương chỉ vào cái tách ‘không rõ’ của Harry.
Sau khi Draco giải thích, đó là một loại thần khuyển, con chó đen to lớn thần bí luôn là điềm báo tượng trưng cho tử vong.
“Trò đã thấy qua nó rồi, có phải không?” Giáo sư Trelawney sợ hãi hỏi cậu.
Harry ngẩn người rùng mình một cái, cậu cảm thấy Tiên tri thật dã man, có lẽ cậu cũng không muốn bị người khác tiên đoán mình sẽ tử vong a!
“Thật đáng tiếc, thưa Giáo sư Trelawney, Harry thật sự đã thấy qua một con chó đen to lớn.” Draco bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng nói ra những lời làm mọi người chết lặng, “Đúng không hả, Harry?”
“Có lẽ, nhưng mà…” Đời này Harry duy nhất chỉ thấy qua con chó đen lớn chính là chú Sirius. Mà thực tế, là do cậu may mắn nên mới thật sự có được một gia đình ấm áp, đó là vào một buổi sáng đẹp trời bên trong phòng khách gặp được người mang họ Black, tên là Sirius. Cho nên sau khi được Draco nhắc nhở, Harry thấy chuyện ‘hung tinh con chó đen to lớn’ …hơi kỳ quái.
“Xin thứ lỗi thưa giáo sư…” Cách đó hai cái bàn, Hermione bỗng đứng lên vì cảm thấy nói với Harry như vậy là hơi quá đáng.
Draco nhìn Hermione một cái, mặc kệ cô nàng có hiểu hay không, Draco lại nói tiếp, “Giáo sư Trelawney, con không có ý xúc phạm, nhưng cô thật sự khẳng định đây là hung tinh? Hay là Harry đoán sai?”
“…Đương nhiên…” Giáo sư Trelawney sợ hãi không cần nói cũng hiểu, cho nên gần như phân nửa bạn học nhìn Harry với ánh mắt đồng cảm, Hermione đảo mắt.
“Ô, thật là lạ,” Draco bắt đầu lật sách ‘xoạt xoạt’, “Con nghĩ là bã trà trong tách của mình dùng mới có hiệu nghiệm, thì ra bã trà của người khác cũng có hiệu nghiệm?”
“Draco ——” Hermione nghiêng đầu mắt mở to, dường như đột nhiên hiểu ra.
“Tách trà vừa mới bị đổ làm nước trà vô ý văng lên bàn, con dùng một câu thần chú ‘Úm ba la chà rửa!’ vô tình khiến bã trà trong tách cũng biến mất theo, cho nên con triệu hồi đại bã trà trong tách của ai đó…”
Draco còn chưa có nói xong, Crabbe liền ‘oa’ một cái, ngã người ra sau phá ra cười.
Vì thế, lớp Tiên tri trở thành bi kịch, Giáo sư Trelawney rơi vào tình trạng bi thảm.
~*
~Lời chủ nhà: Ta còn thi hai môn nữa thôi, mọi người ráng chờ nha! Hôm nay ta ngoi lên post chương mới cho mọi người đọc đỡ buồn! Mấy chương sau này có chương dài gấp đôi mấy chương khác hại ta edit muốn hộc máu!
~*
~
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
65 chương