Sinh mà cao quý

Chương 39 : chương 39

Ngay lúc Hermione và Draco đẩy cửa Bệnh Thất, một bóng người tóc đỏ từ phía sau họ vụt qua, đẩy Hermione ngã sang một bên, vọt vào trong. Đương nhiên đó chính là Ron Weasley. Chờ Draco và Hermione đến gần phòng bệnh Harry thì lại thấy vẻ mặt của Ron đỏ giống y như màu tóc, cậu ta đang xấu hổ đem món quà cảm ơn đưa cho Harry. Sau khi Harry nhận lấy, Ron lại đỏ mặt lao ra khỏi phòng, không để ý tới Draco và Hermione ở bên ngoài nhìn chằm chằm, nhanh như chớp biến mất sau cửa. Draco nhìn qua nhìn lại, trong mắt có tia u tối, ngữ khí khinh thường, “Chấp nhận lời cảm ơn và xin lỗi của cậu ta rồi à?” Harry cầm bộ cờ phù thủy của Ron tặng, so với một món quà tạ lễ thì nó có chút sơ sài vì những quân cờ đã cũ, nhưng dù sao cũng là mảnh chân tình, hơn nữa nếu xét đến đũa phép cũ, áo choàng cũ, sách giáo khoa cũ của Ron mà nói, có thể đây chính là vật phẩm trân quý nhất của cậu ta rồi. Harry nhún nhún vai, “Kỳ thật, Ron cũng không có ý xấu, cậu ta chỉ là…chỉ là…” Lỗ mãng, tùy tiện, có chút không quan tâm đến cảm nghĩ của người khác nhưng mà bản chất thì không xấu! Harry suy nghĩ cả buổi trời cuối cùng cũng tìm được từ thích hợp, “Khó chịu!” Draco-rất-không-Malfoy hừ mũi. “Draco, ha ha…” Không biết Harry nhớ tới chuyện gì cười híp cả mắt, “Lúc chúng ta mới gặp, cậu và Ron đều khó chịu giống nhau, nhiều khi còn hơn cả cậu ta nữa đó!” Nói năm câu thì hết ba câu mang ý châm chọc, một mặt thì dùng lời hoa lệ mắng cậu, một mặt thì cho cậu kẹo với quà và vẫn mắng cậu, những lời châm chọc đó so với những lời đậm chất ghen tỵ của Ron còn đáng sợ hơn! Đây chính là Hoàng tử Slytherin, Draco Malfoy. Draco mang bộ mặt âm trầm, lấy một xấp giấy da đầy ghi chú chi chít từ trong túi sách ra, rồi cước lấy bộ cờ phù thủy mà Harry đang dùng tay vuốt ve, “Lo ôn tập cho tốt! Tôi còn phải cùng giáo sư Snape xử lý bộ xương của xà quái, hơn nữa Viện trưởng vĩ đại của chúng ta còn nhắn cho cậu, nếu cuối kỳ không giữ được thành tích tốt, ông ấy sẽ không nương tay mà sẽ làm cho chúng ta khổ sở giống hồi năm nhất, chính là cấm bay, cấm thi đấu và cấm túc đó!” Nói xong, hoàng tử tóc bạch kim đen mặt lại, thản nhiên gật gật đầu chào Hermione, rồi xoay người đi ra ngoài áo choàng phất phơ phía sau. “Draco…đang tức giận sao?” Harry chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ vô tội. Nữ phù thủy tóc nâu bất đắc dĩ đảo mắt, “Làm ơn đi, Cậu Bé Vàng ơi! Cậu cũng biết tính tình hoàng tử Slytherin của cậu thực khó chịu mà lại còn dám đem hắn ra so sánh với Ron Weasley kia? Mình thấy ‘tức giận’ còn chưa đủ để hình dung đâu, thực tế là Draco đã muốn giận điên lên rồi.” Hermione nói xong còn dùng ngón tay chỉ vào cái túi sách bị Draco bỏ quên lại đây. Harry bĩu môi, cậu không sợ đâu, Draco mãi mãi cũng sẽ không thực sự tức giận với cậu đâu. Quả nhiên, chưa tới hai ngày, Draco lại dàng thời gian chạy tới Bệnh Thất chơi cùng Harry, bởi vì lần này hai người Draco và giáo sư Snape cùng nhau hoàn thành việc phân chia bộ xương của con xà quái kia, mấy buổi phạt cấm túc cuối cùng trong hai học kỳ này của Draco cũng theo đó mà kết thúc — ngoài ra nghe nói còn có da rắn, răng nanh, nọc độc còn có nội tạng và máu lấp đầy một cái rương không gian chứa tài liệu Độc dược, có thể thấy được tâm tình của Viện trưởng cũng chuyển biến tốt. Chỉ cần rảnh là Draco liền tới thăm Harry, trong phạm vi thời gian cho phép bọn họ đều cùng nhau ôn tập, bởi vì tinh thần Harry bị thương tổn quá lớn nên Harry không được phép suy nghĩ quá nhiều vì thế hiệu suất ôn tập cũng không cao. Trải qua một lúc lâu, Draco tìm được một biện pháp khác, là trò chuyện một chút hay chơi trò chơi, như là chơi bài Nổ, nhưng Draco lại luôn không chịu chơi cờ phù thủy với Harry, chơi cờ hao tâm tổn sức! Bởi lẽ thật vất vả Harry mới có được một bộ cờ phù thủy của riêng mình (mặc dù chỉ là bộ cũ), làm sao mà không ngứa tay cho được? Cậu đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi, Draco không biết sao lại đổi ý, từ bi quyết định chơi một ván với cậu. “Chơi một ván thôi nha!” Dù là Draco đã đáp ứng nhưng vẫn là không tình nguyện. “Được, được, được!” Harry mừng như điên đem bộ cờ phù thủy mà Ron cho cậu ra, cười híp mắt sắp xếp lại quân cờ. “Tốt, chúng ta bắt đầu đi.” Khóe miệng Draco hạ xuống trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, bộ cờ này vừa lọt vào tầm mắt của anh, tiểu quý tộc tóc bạch kim sẽ không dễ dàng bỏ qua. Harry liền biết — bộ cờ cũ kỹ này đã bị ghét! Cũ như vậy một chút cũng không hợp với yêu cầu thẩm mỹ của nhà Malfoy, chính Harry cũng thừa nhận mấy quân cờ thật đơn giản lại còn bị phai màu, nhưng mà như vậy cũng đâu ảnh hưởng tới việc sử dụng, không phải sao? “Mã, đi E4.” “Tháp, đi F6.” “Kỵ sĩ, lui một ô.” ….. Draco chơi cờ phù thủy rất giỏi, thắng lợi khỏi phải nói, tiến công phòng thủ đều rất ngay ngắn trật tự, Harry ra tay là quân cờ liền bị thảm sát, ai cũng có ý đồ riêng. Sau khi Harry thua hai bàn liên tiếp, có vẻ đám quân cờ cũng nghĩ đến chủ nhân là dân gà mờ vì thế càng không chịu nghe lời, càng về sau chuyển thành quân cờ và chủ nhân nội chiến với nhau. “Ai…ai…ai…Bọn mày dừng tay!” Harry không thể không đưa tay tách hai quân Giám mục ra, “Bọn mày…A, dừng lại coi! Draco, làm sao bây giờ?” Harry trơ mắt nhìn quân Kỵ sĩ của mình cưỡi ngựa một cước đá bay binh lính, mà quân Hậu của cậu thì dùng tay đập lên quân Tháp làm nó gần văng khỏi bàn cờ…Toàn bộ quân cờ của cậu vây đánh lẫn nhau loạn xà ngầu, số lượng quân cờ tổn thất trầm trọng. Draco nhướng mày, “Có gì lạ đâu? Quân cờ đã cũ kỹ, pháp thuật được ếm lên nó đã lâu lắm rồi, trình độ của cậu quá tệ, tất cả tổng hợp lại …cho nên thành thảm họa! Không thể phục hồi.” “Sao lại thế?” Harry không tin đâu, làm sao mà mới dùng liền hư được? Draco khoanh tay đứng nhìn, Harry cố gắng hết mọi cách nhưng vẫn không ngăn được một đoàn quân cờ ẩu đả loạn xà ngầu, cuối cùng chán nản đành buông xuôi. Draco rút đũa phép ra, cười lộ tám cái răng trắng tinh, thuận tay vung đũa phép ném ra một cái bùa ‘Evanesco ’ (1), vì thế bộ cờ phù thủy của con sóc thối tha kia liền biến mất, rất tốt. Draco thấy Harry không được vui, “Đừng có tiếc nuối nữa, lo tập trung vào cuộc thi cuối khóa kìa, nếu lần này chúng ta đạt điểm cao, nói không chừng học kì sau chúng ta sẽ được giáo sư cho phép gia nhập Đội Quidditch đó.” “Thật sao?” Harry nghe được từ Quidditch liền phấn chấn. Thế là, cuối cùng cũng thành công phân tán lực chú ý. Đương nhiên, Draco sẽ không nói cho Harry biết vừa nãy anh đã lặng lẽ ếm một bùa Lẫn lộn lên mấy quân cờ. Vì vậy, từ lúc đó trở đi bọn họ bắt đầu yên lặng tiếp tục ôn bài. Ngày hôm sau, lúc Draco đến thăm Harry, anh mang đến một bộ cờ phù thủy mới tinh, xinh đẹp, sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa từng quân cờ đen trằng đều cực kỳ ngoan ngoãn, “Quà thăm bệnh! Coi như tôi thường cho cậu bộ cờ không thể cứu vãn hôm qua.” Harry vui sướng ôm lấy bộ cờ xinh đẹp kia, sau đó nở nụ cười tươi, thật ngọt ngào với tiểu quý tộc tóc bạch kim. Con rắn nhỏ tóc bạch kim kia cũng cười đáp lại. Hiện giờ, chút ấn tượng của Harry – bảo bối Slytherin của bọn họ, đối với tên tóc đỏ nhà Gryffindor đáng chết kia chỉ sợ một chút tẹo cũng chẳng có! ~* ~Hiệu trưởng Dumbledore cầm cuốn nhật ký, đang chuyên tâm nghiên cứu tính nguy hiểm của nó. Rõ ràng là cuốn nhật ký này Tom Riddle luôn mang theo trên người, sau đó răn nanh của Tử xà may mắn cắn trúng cuốn nhật ký nên thân thể hư ảo của Tom mới tiêu thất. Nhưng vấn đề là việc đó cũng không thể giải thích được việc Tử xà nghe lời Harry mà đi cắn chủ nhân của nó, ngài Hiệu trưởng biết rõ khả năng nói Xà ngữ của Harry là di chứng từ lời nguyền của Voldemort để lại, nó không thể mạnh hơn chủ nhân của nó được. Là một lão phù thủy trải qua nửa đời mình trong chiến đấu, đối với một vấn đề phải đưa ra nhiều giả thuyết phỏng đoán, nơi sáng chói nhất cũng nhất định có điểm tối tăm, lỡ đâu mọi việc chỉ là một cái bẫy? Lỡ đâu Tom Riddle chỉ là giả nhằm đánh lừa, căn bản chỉ là một hình ảnh hư ảo bị người khiển? Lỡ đâu toàn bộ sự kiện tấn công này là do một người giấu mặt đứng sau màn chỉ đạo. Lỡ đâu Harry nói được Xà ngữ cũng vô tình không biết bị người khác lợi dụng? Hiệu trưởng Dumbledore chưa bao giờ dám xem nhẹ đứa trẻ xuất thân từ nhà Slytherin với tâm tư kín đáo cùng mưu kế cao thâm, hơn nữa Draco Malfoy ở nhiều phương diện khác biểu hiện đều vượt xa những đứa trẻ bình thường, nhất là về mặt lý trí và bình tĩnh. Tuy rằng Draco không phải Tom, nhưng chỉ sợ rằng cậu bé so với Tom càng thâm trầm, càng ẩn nhẫn, càng… Nhưng đây chỉ là có khả năng mà thôi! Trên người mang thân phận cùng trách nhiệm của Hiệu trưởng, ông không thể mặc kệ loại ‘có khả năng’ này được, ông nhất định phải làm rõ chân tướng sự việc này. Hiện tại Hiệu trưởng Dumbledore có một lợi thế — bất luận Draco Malfoy có tâm tư gì thì cậu ta cũng có một nhược điểm lớn nhất, đúng vậy, cứ cho rằng Harry bất hạnh bị lợi dụng trong chuyện này thì cậu bé vẫn là nhược điểm lớn nhất của Draco. Vì sao Tử xà lại có thể nghe Harry mà đi công kích Voldemort, ở dưới mật thất Draco ôm lấy Harry đang thống khổ vạn lần, nói điều gì đó. Trước hết Hiệu trưởng Dumbldore đi tìm Harry đã, còn Draco thì để sau đi. Sau khi tinh thần Harry đã gần khôi phục lại thì thầy Hiệu trưởng đã tới thăm bệnh. Ban đầu khi đối mặt với vấn đề được hỏi — “Thật sao? Việc đó thật sự có tác dụng? Tạ ơn trời đất…” Harry chỉ biết kêu ngạo giống như con gà trống choai, “Đương nhiên, bảo vệ Hogwarts là trách nhiệm của bọn con mà.” Theo vấn đề xâm nhập — Vẻ mặt Harry hoàn toàn vô tội cùng bất đắc dĩ xin lỗi, “Thực xin lỗi, Draco bảo chuyện này có chết cũng không được nói.” “Vậy được rồi, thiếu niên thì rất thích giữ bí nhỏ của mình cũng là lẽ thường …, đây là loại kẹo đường mới nhất của tiệm Công Tước Mật, các bạn của trò thật tốt, trò có phiền khi ta thử một khối không?” “Đương nhiên là không ạ, thầy có thể nói với bà Pomfrey một tiếng, cho phép con cũng được ăn không ạ?” “Ta rất vui lòng giúp trò việc nhỏ này, cùng nhau vui vẻ ăn kẹo.” Ánh mắt nhấp nha nhấp nháy sau cặp kính hình bán nguyệt. Vì vậy, trong quá trình cùng với vị Hiệu trưởng nói chuyện phiếm cùng chia nhau ăn quà bánh, tên nhóc rắc rối mắt xanh chủ yếu đem hết bí mật tuôn ra. “Kỳ thật, không phải con thấy Gryffindor không tốt, cũng không phải Gryffindor không giữ bí mật được, nhưng Salazar từng nói Godric luôn sơ ý, khinh thường, dễ tin người…Thầy phải thừa nhận là giống như chú Sirius vậy, thầy phải công nhận rằng chú ấy hay sơ ý khinh thường, căn bản là không đáng tin cậy…” Tiếp tục nói —— “Đồ vật của Salazar, chúng ta ít nhất cũng tôn trọng lựa chọn của ông ta đi, ông ta nói không được đưa cho dân Gryffindor vậy nhất định không được đưa cho Gryffindor, thưa thầy, thầy cũng là dân Gryffindor a …Thực có lỗi, thưa thầy, con không có ý gì đó đâu, Salazar còn không tin tưởng Hội Trưởng lão nữa mà, thầy biết Hội Trưởng lão không, Draco nói, giống như Bộ Pháp thuật hiện giờ vậy…Điều này con cũng thấy đúng, dượng Vernon nói bọn chính khách đều là kẻ lừa đảo… Liên tục nói — “Kỳ thật, bọn con cũng không hiểu, Draco nói là ngôn ngữ đó đã thất truyền hơn ba trăm năm rồi…nhưng Salazar nói chỉ cần lấy máu là được…” Harry vội vàng giải thích, “Có, có mà, bọn con rất cẩn thận! Draco đã dùng đũa phép kiểm tra rồi. Cậu ấy lo lắng khế ước bị người khác đánh tráo…Nghĩ mà coi, đến mật thất nằm ở nhà vệ sinh nữ mà Voldemort còn tìm được, hắn còn chỗ nào mà chưa có đi qua?” Nhiều chuyện nói thêm — “Salazar là một quý tộc chân chính, ông ta thậm chí còn hiến toàn bộ sách của mình cho thư viện, còn nói là không nên tuyển học sinh giống Ravenclaw…Ha ha, chẳng qua là nếu ông ta làm vậy thì tốt rồi, lúc nhập học Draco xém tý nữa là vào Ravenclaw rồi, cậu ấy bảo nếu cha mà biết cậu ấy không vào được Slytherin thì sẽ đem đuổi cậu ấy ra khỏi nhà…” Bắt đầu moi tin — “Salazar sao có thể là một người tự phụ như vậy, ai sẽ tự xưng mình là ‘vĩ đại nhất’? Đó là người đời sau nói, “Người vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập”. Salazar cho dù muốn xây một cái mật thất cũng không xây ở trong nhà vệ sinh nữ đâu…Lần cuối trước khi Salazar rời đi, việc thí nghiệm nuôi cấy Tử xà còn chưa có hoàn thành, ông ta còn dặn là nếu như không thành công, ông ta muốn chúng ta tiếp tục …Tử xà vốn chỉ là thú bảo hộ lại bị chúng ta giết chết…” Cuối cùng Harry tổng kết lại: “Voldemort phản bội tổ tiên của hắn, hủy đi danh dự của Salazar, thật quá đáng mà!” Thu được đáp án hài lòng lại còn làm rõ những suy đoán giả thiết của mình, làm ngài Hiệu trưởng Dumbledore cực kỳ vui vẻ, học sinh của ông lúc phải đưa ra lựa chọn quyết định đã chọn đúng đường, là một giáo viên thì chẳng có gì đáng mừng hơn việc này cả. Hiệu trưởng râu bạc rất hài lòng chào tạm biệt, đi ra khỏi phòng bệnh lại nhìn thấy Draco ngồi ở giường bệnh bên cạnh, trong tay còn đang cầm bức thư, rõ ràng đến đây cũng đã lâu rồi, hiển nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Draco ngẩng đầu nhìn lên khi lão Hiệu trưởng nói mấy lời khách sáo, nở nụ cười để lộ tám cái răng trắng tinh. “A, Draco, đến thăm Harry à?” Hiệu trưởng Dumbledore hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi ý đồ bị vạch trần mà vẫn vui vẻ chào hỏi, “Harry nhận được rất nhiều kẹo chờ trò ăn cùng kìa.” “Vì vậy, ngài Hiệu trưởng ăn xong thấy rất hài lòng sao?” “A, Harry đúng là một đứa trẻ ngoan, thừa hưởng tính khẳng khái của cha, tính thiện lương của mẹ lại còn ảnh hưởng bởi tính thẳng thắn của cha đỡ đầu, đúng là đứa trẻ ngoan.” Hiệu trưởng thực cảm động chùi mắt kính cứ như bị nước mắt dính lên kính của ông ta vậy. “Đúng vậy nha, cho nên có đôi khi Nón Phân Loại lựa chọn thật chính xác không ai có thể khiếu nại.” Draco nở nụ cười mười lăm độ tiêu chuẩn, nhìn theo lão già đầu tóc bạc phơ kia đang vui vẻ hài lòng cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi Bệnh Thất. “Draco!” Nói chuyện phiếm, ăn kẹo, những việc này đã phần nào đã xoa dịu Harry sau bao nhiêu ngày nằm trên giường bệnh, cậu giơ tay vẫy vẫy Draco, không có một chút tự giác nhận tội làm lộ bí mật. Draco nhe răng cười nhéo gương mặt hồng hào, mềm mại, nhỏ nhắn của Harry, mặc kệ tiểu cự quái mắt xanh kia gào to cầu xin tha thứ. Cho nên như vậy mới nói, bản chất của Harry đúng thật là một tên Gryffindor, một tên Gryffindor bẩm sinh ngu ngốc, không biết giữ bí mật, thẳng tính, dễ tin người! Hiệu trưởng? Không hề nghi ngờ, lão già điên điên khùng khùng kia trước khi nhập học khẳng định đã uy hiếp Nón Phân Loại. ~* ~Chú giải: (1) Evanesco: Bùa Tiêu biến ~* ~