Sính kiêu

Chương 60

Vào giờ này, gần đây đúng là không gặp xe kéo nào. Tô Tuyết Chí cảm ơn anh, lên xe. Phó Minh Thành chăm chú lái xe, không nói chuyện, đi về phía thành bắc, tốc độ xe thong thả. Trên đường đi cũng vắng vẻ, bởi khá sớm nên gần như không người đi đường. Tô Tuyết Chí dựa vào ghế, mặt quay ra hướng cửa xe, mắt nhìn bên ngoài, miên man suy nghĩ đến thất thần. Xe ra khỏi khu thành cổ, chuyển về hướng trường học, hai bên đường biến thành cánh đồng bát ngát, nhiệt độ không khí hạ thấp, gió lạnh cũng không từ đâu len vào, se se lạnh, chui vào cổ áo và cổ tay. Buổi chiều ngày hôm qua lúc bị Đinh Xuân Sơn gọi đi, bởi vì nói Giang tiểu thư tự sát mà cô đi rất gấp rút, quần áo trên người mặc không nhiều, áo khoác cũng đã quên mang, hiện tại ngồi bất động cảm thấy lạnh run, co rúm người lại, liền thấy xe đỗ lại bên đường. Cô khó hiểu ngoảnh mặt sang, nhìn thấy Phó Minh Thành cởi áo khoác của mình xuống đưa cho cô. – Lạnh phải không, dùng khoác đi cho đỡ lạnh. Tô Tuyết Chí khéo léo từ chối, nói mình không lạnh. Phó Minh Thành nhìn cô, cũng không miễn cưỡng, cầm lại áo khoác, nhưng lại không tiếp tục lái xe mà nói: – Tô Tuyết Chí, có phải em có vấn đề muốn hỏi tôi đúng không? Nếu có nghi vấn gì thì cứ hỏi, đừng băn khoăn. Tô Tuyết Chí đoán anh chủ động nói đưa cô về chắc là vì có chuyện để nói. Cô chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi nghi vấn trong lòng. – Phó tiên sinh, khi vụ án xảy ra, có phải thầy cũng đã biết gì đó rồi không? Phó Minh Thành quay đầu trở lại đưa mắt nhìn nơi xa, một lát sau, thấp giọng nói: – Em còn nhớ sự kiện lần trước không, vụ án La Kim Hổ ấy, tối hôm đó em gọi điện cho tôi gọi tôi cùng qua đó tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai. Khi ấy tôi đồng ý với em rồi nhưng cuối cùng lại không đi. Tô Tuyết Chí gật đầu: – Em nhớ. – Tối đó cha tôi bị đột quỵ, về sau tôi cũng có nói với em. Nhưng em có biết tại sao ông ấy lại xảy ra chuyện không, khi ấy cha tôi đang xảy ra tranh chấp với anh cả về chuyện gả em họ đến nhà họ Lục. Anh dừng lại, quay lại nhìn cô. – Chắc em cũng biết, gả em họ đến nhà họ Lục cũng không phải như gia đình nhà người khác. Gả rồi thì có ý nghĩa hãng thuyền nhà họ Phó về sau sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Lục. – Hôn nhân là nhà họ Lục đề nghị, tỏ ý muốn tổ chức từ năm ngoái rồi nhưng cha tôi hãy còn do dự, thời điểm đó tuy không từ chối dứt khoát nhưng cũng không đáp ứng. Tôi tuy không hiểu về chính trị, nhưng cũng biết nhà họ Lục không dễ đụng vào. Liên quan đến cha tôi, còn cả em họ nữa, cho nên nửa năm sau tôi xin nghỉ việc giảng dạy ở tỉnh lỵ mà trở lại Thiên Thành. Nghe theo sự khuyên bảo của tôi, cuối cùng cha tôi đã tỏ thái độ cự tuyệt rõ ràng. Nhưng anh cả tôi thì lại không nghe, cực lực chủ trương liên hôn. Buổi tối ngày đó, anh cả với cha tranh cãi kịch liệt, cha tôi có lẽ là quá kích động và phẫn nộ nên bất ngờ mà đột quỵ. Tô Tuyết Chí ngẩn ra. – Giờ em đã biết vì sao tôi không muốn cho em biết sự thật về gia đình tôi. Trong mắt người ngoài là giàu sang phú quý, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vinh quang vô kể. Anh cười cười, nét mặt lại mang vẻ chua xót. – Mà tôi, thì càng tệ hơn. – Anh tiếp tục nói. – Cha tôi gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Thời trẻ có kinh doanh một xưởng thuyền nhỏ. Khi sự nghiệp của ông bắt đầu khởi sắc, ông ấy yêu mẹ tôi, một người con gái trong một gia đình cử tử tiền Thanh nghèo túng. Nhưng ông lại cưới người khác, chính là phu nhân hiện tại, cũng chính là mẹ cả tôi. Mười năm sau, việc kinh doanh trở nên thịnh vượng lên như diều gặp gió. Mà mẹ của tôi thì gả cho người khác, về sau lại trở thành quả phụ, được cha tôi đón vào cửa làm nhị phòng, sinh ra tôi. Không tới mấy năm thì mẹ tôi qua đời. – Lúc đó tôi còn nhỏ, nhớ rõ là ông ngoại tôi mất, cha tôi quá bận, chỉ có bà đưa tôi về quê, còn có bác trai bác gái đi cùng nữa. Chúng tôi lên thuyền gấp gáp về chịu tang. Trên đường về, lúc nửa đêm không biết tại sao thuyền bị cháy, sau đó bị lật. Bác trai tôi bị thương nặng, nhưng vẫn liều mình mang tôi bơi vào bờ. Cuối cùng toàn bộ thuyền chỉ có một mình tôi còn sống sót, những người đồng hành, bao gồm cả mẹ tôi đều đã chết hết. Tô Tuyết Chí yên lặng nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, lúc kể lại câu chuyện này, giọng anh đã trở nên bình tĩnh, tựa như đang kể một câu chuyện xa xôi nào đó. Anh lắc lắc đầu. – Có thể nói, cha mẹ của em họ Ngọc Mẫn là bởi vì tôi mà chết. Ngày xảy ra vụ án, người nhà phát hiện anh cả tôi chết trong hồ, cả nhà đều hỗn loạn bối rối, Ngọc Mẫn vào thư phòng anh cả giấu rượu thì vừa lúc bị tôi bắt gặp. Em ấy đã tâm sự về mình và Giang tiểu thư cho tôi, cũng van xin tôi, nói người đã chết rồi, nếu tôi nói ra thì cuộc đời cô ấy sẽ chấm hết. – Đó chính là lý do tại sao tôi hy vọng Ngọc Mẫn có được cuộc đời mà em ấy mong muốn. Nhưng người tính không bằng trời định. Anh nhìn Tô Tuyết Chí. – Tôi không ngờ Ngọc Mẫn lại chủ động đứng ra nhận tội, còn uống thuốc độc tự vẫn. Cuối cùng, sự việc lại có kết quả như thế… Anh lặng người đi. Tô Tuyết Chí tâm trạng rối bời và đầy áy náy, yếu ớt nói: – Thầy ơi, em xin lỗi… – Không không, em đừng hiểu lầm, tôi nói nhiều như vậy với em, không phải khiến cho em cảm thấy có lỗi gì cả, càng không nói vừa rồi em đã cứu được Ngọc Mẫn, tôi vô cùng cảm kích em. Dù là Ngọc Mẫn bất hạnh ra đi, em cũng không hề sai. Lúc em đến nhà giam thăm tôi, tôi từng nói, em hãy làm những việc mình nên làm, hơn nữa, em còn làm tốt hơn so với bất kỳ ai, thật đấy. – Sai chính là tôi!. Truyện Khoa Huyễn Tô Tuyết Chí sửng sốt. – Trước đây tôi chỉ muốn làm mọi cách để được giải thoát, nên dồn hết tinh thần vào việc theo đuổi việc học, tôi quá ích kỷ và chỉ muốn trốn tránh hiện thực. Trên thực tế, xuất thân của tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ có được sự thanh thản về tinh thần. Tôi không ngại cho em biết rằng, trận tai nạn xảy ra ngoài ý muốn khi tôi còn nhỏ kia thực ra không phải là tạn nạn. Trong những ngày qua, sau khi sự việc xảy ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó. – Giả sử, để tôi thoát ly hoàn toàn khỏi gia tộc này, chờ đến khi cha tôi không còn nữa, sản nghiệp Phó thị mà cha tôi dành cả tuổi trẻ về tâm huyết cả đời để gây dựng được cũng theo trận đấu đá chính trị kia mà tan theo mây khói, lúc ấy, tôi thật sự sẽ yên tâm thoải mái tiếp tục sự nghiệp học vấn của tôi mà không hề tiếc nuối ư? Tôi sợ mình không làm được. Dù sao tôi cũng là người nhà họ Phó, là con trai của cha tôi. – Tôi cũng rất hối hận. Nếu lúc trước tôi tỉnh ngộ sớm hơn, quản lý việc kinh doanh sớm hơn, trợ giúp cha tôi, có lẽ ông cũng sẽ không đổ bệnh, Ngọc Mẫn sẽ càng không phải trải qua cuộc sống đau khổ như thế… Anh nhắm mắt lại, tay chậm rãi nắm chặt lại thành quyền, trên thái dương nhô lên vài sợi gân xanh. Cô nín thở, nhìn anh. Một lát sau, cảm xúc của anh rốt cuộc bình ổn lại, mở mắt ra, quay sang nhìn cô. – Từ nay về sau, tôi sẽ làm chút việc cho nhà họ Phó, để tâm huyết của cha tôi được tiếp tục phát triển kéo dài. Nếu… Anh dừng lại một chút. – Nếu tôi làm như vậy, Tô Tuyết Chí, em có xem thường tôi không? Tô Tuyết Chí ngỡ ngàng không hiểu vì sao anh lại hỏi cô câu đó, nhưng cô vẫn lắc đầu: – Không ạ. Thầy Phó hiểu ra và có quyết tâm như vậy là tốt. Thật đó, em có gì mà xem thường thầy ạ? Cô thật sự nghĩ vậy. – Bất kể là nghiên cứu học vấn, hay là cuộc đời, chỉ cần xuất phát từ bản tâm thì cứ đi làm là được, không quan tâm đúng sai, càng không cần phải lo trước nghĩ sau, lo được lo mất. Cô suy nghĩ một chút, nói thêm câu đó. Anh chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: – Cám ơn sự ủng hộ của em. Cũng cám ơn em đã lắng nghe tôi nói nhiều như vậy. Tô Tuyết Chí vội nói: – Thầy Phó đừng khách sáo ạ. Anh mỉm cười, im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn nhìn về phía sâu thẳm hoang vu dần dần hiện lên một đường chân trời đỏ rực, như đã hiểu ra, nói: – Chắc em mệt rồi đúng không, tối qua cả đêm không ngủ rồi. Tôi đưa em về. Anh khởi động xe, tiếp tục lái xe đưa cô đến cổng trường. Tô Tuyết Chí tạm biệt với anh: – Thầy Phó tạm biệt. Xong rồi đi vào cổng trường thì lại chợt nghe anh gọi mình lại. – Tô Tuyết Chí, chắc sau này tôi không có cơ hội đi dạy học nữa. Em không cần phải gọi tôi là tiên sinh, cứ gọi thẳng tên tôi là được. Đối với xưng hô như nào Tô Tuyết Chí cũng không để ý lắm, giống như gọi Hạ Hán Chử vậy, lúc bình thường thì gọi cậu họ hoặc Tư lệnh, lúc tức giận lên thì gọi Hạ tiên sinh, tùy theo tâm trạng và hoàn cảnh như nào. Đối với Phó Minh Thành cũng vậy, qua lần nói chuyện này tuy rằng khoảng cách tâm lý đã được rút ngắn đi rất nhiều, nhưng vẫn luôn gọi theo thói quen, giờ đột ngột đổi cách gọi thì vẫn thấy không được tự nhiên. Liền nói: – Thầy từng là thầy của em, sau này dù không dạy học nữa nhưng vẫn là thầy của em. Em vẫn nên gọi thầy là tiên sinh, dù sao cũng quen rồi ạ. – Cũng được, tùy em. Em vào đi, nhớ là xin nghỉ rồi ngủ bù đi. Anh mỉm cười gật đầu. – Vâng. Thầy về cũng nghỉ ngơi sớm ạ. Tô Tuyết Chí lại tạm biệt anh lần nữa. Phó Minh Thành nhìn theo bóng dáng cô biến mất sau cánh cổng trường, đứng yên một lát mới lái xe rời đi. Giữa Giang tiểu thư và Phó tiểu thư có lẽ là có tình cảm chân thật với nhau. Thứ tình cảm này vô cùng bí ẩn và huyền diệu, giống như đồng tính nam vậy. Theo quan điểm đã dần dần được chấp nhận hiện đại thì đây là bản chất tự nhiên của một nhóm người đó. Trong trường hợp này, đồng tính nữ cũng giống vậy, khi gặp được người có tình cảm tương tự, tình cảm tự nhiên sẽ được khơi dậy, hai bên yêu nhau, sống chết không đổi. Tuy cô chưa từng trải qua tình cảm mãnh liệt như thế, nhưng không đại diện người khác không có. Điều này không hề lạ lẫm chút nào. Còn nữa, vì sao Giang tiểu thư và Phó tiểu thư lại không lên kế hoạch và cùng nhau bỏ trốn càng sớm càng tốt mà lại chấp nhận rủi ro lớn hơn để đấu tranh cho tương lai. Có lẽ, đây là vì áp lực kinh tế và việc cân nhắc tránh những rắc rối trong tương lai. Đây là những điều mà Tô Tuyết Chí đã suy nghĩ mãi, rồi cô tự tìm ra từng câu trả lời một. Trên thực tế, có đáp án hay không căn bản cũng không quan trọng, cũng không có ai quan tâm nữa. Điều mà mấy người Hạ Hán Chử muốn đều đã có được rồi. Tô Tuyết Chí cũng không muốn tiếp tục theo đuổi nữa. Đây là một bi kịch, một bi kịch được tấm màn sân khấu che đậy, bị sự xâm nhập vô tình của cô mà đã trở thành người người xé mở tấm màn của bi kịch này. Cô vô cùng mệt mỏi và đau đầu, nhưng bởi đêm qua mặc quá ít, lại thức cả đêm, về đến trường thì đi báo cáo lại tình hình cho hiệu trưởng xong sau đó xin nghỉ. Về phòng, nhân lúc đám bạn cùng phòng đều đã đi học thì nằm xuống ngủ, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi được, chưa được bao lâu thì lại bị đánh thức. Hiệu trưởng bảo trợ lý đi gọi, nói Tư lệnh Hạ gọi điện thoại tới, bảo cô đi nghe. Tô Tuyết Chí đầu óc lâng lâng bò dậy, ôm một bụng bất mãn đi nghe điện thoại. Anh nói Cục trưởng Tôn hôm nay muốn mở cuộc họp báo về vụ án Phó Kiện Sinh, tại cuộc họp báo sẽ yêu cầu bác sĩ có thể cung cấp cho công chúng kết quả kiểm tra y học, hỏi cô liệu có đi được không. Cô từ chối ngay lập tức. Hạ Hán Chử cũng không có ý định để cô tới. Kết quả điều tra chi tiết về vụ sát hại cậu cả Phó đương nhiên sẽ không được tiết lộ với công chúng. Y tá tự sát kia sẽ là hung thủ duy nhất, nhưng vì nguyên nhân gì mà khiến cô ta ôm bất mãn và có ý định trả thù, các chứng cứ cần thiết, Tôn Mạnh Tiên đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Anh chỉ hỏi cô cho có lệ thôi, thấy cô từ chối rồi thì nói: – Không sao, tôi sẽ bảo ông ta sắp xếp người khác. Nói xong, cảm nhận được giọng nói của cô rất lạ, tiện hỏi: – Cậu làm sao vậy… – Không ạ. Cháu cúp đây. “Cụp” một cái, đầu bên kia điện thoại bị cúp luôn. Hạ Hán Chử lỗ tai rung lên, một lúc cũng không kịp phản ứng, cầm ống nghe ngây người một lúc mới cau mày đặt điện thoại xuống. Đây là lần đầu tiên anh bị người ta cúp điện thoại đột ngột như thế, có hơi không quen. Là dạo gần đây mình đối tốt với cậu con trai nhà họ Tô quá à, hay là cậu ta cảm thấy về sau có cậu hai Phó làm chỗ dựa rồi, cho nên mới dám cúp điện thoại của mình như thế. Hai người đó sáng hôm nay đã nói những gì? Hết chương 60