Sính kiêu

Chương 58

Hiệu trưởng Hòa dĩ nhiên biết về vụ án đang nổi như cồn của nhà họ Phó, từ khi sinh viên tham gia khám nghiệm tử thi rồi, một số việc liên quan đến điều tra vụ án sau này khó tránh khỏi sẽ thường xuyên bị gọi đi nên đã cho phép Tô Tuyết Chí trong lúc tham gia vào vụ án, mỗi khi có việc thì tự do ra vào trường, không cần lần nào cũng phải đến xin nghỉ. Thực ra thì Tô Tuyết Chí cũng muốn gặp Phó Minh Thành, chỉ là trong lòng do dự, không biết nên nói gì, với quan hệ hiện tại giữa cô và anh, liệu có thích hợp hay không. Giờ có một cơ hội như vậy, cô không do dự nữa, đi tới đó ngay lập tức. Lúc tới nơi, không ngờ bà Phó cũng có mặt. Thi thể của Phó Kiện Sinh đã được đưa về nhà sau khi khám nghiệm tử thi xong, nhưng nhà họ Phó vẫn chưa cho chôn cất. So với lần trước gặt mặt, gương mặt bà Phó phờ phạc hơn, ánh mắt tuyệt vọng lúc ban đầu giờ đã thay thế bằng sự thù hận. – Tiểu Tô, cháu giúp bác đi. Cháu giúp bác làm chứng, chính là thằng con của con hồ ly tinh kia đã giết chết anh nó. Bác cho cháu tiền, một ngàn đại dương, có đủ không. Bà Phó mặc kệ Tôn Mạnh Tiên xông tới gào to, muốn túm lấy tay cô. Tô Tuyết Chí đã có đề phòng từ trước mà nhanh nhẹn tránh được. Bà Phó nói: – Cháu chê ít à? Không sao, bác cho gấp đôi. Chỉ cần cháu giúp bác thì muốn bao nhiêu cũng được. Tô Tuyết Chí không thể giao tiếp với người mẹ có vẻ cuồng loạn này, sau khi từ chối nói chuyện, thấy trên mặt bà ta lộ vẻ thất vọng cực độ, phẫn nộ hét lên: – Có phải mày cũng bao che cho Phó Minh Thành không? Tao nghe nói trước kia nó đã dạy mày, quan hệ chúng mày rất tốt đúng không? Bằng không, nó giết chết con trai tao, tại sao mày ngay cả một việc nhỏ như vậy mà không giúp? Tôn Mạnh Tiên hắng hắng giọng, đi tới khuyên bà Phó bình tĩnh lại. Tô Tuyết Chí không nói gì nữa, bỏ mặc bà ta, đi theo Diêu Năng nhân viên của Tôn Mạnh Tiên đến phòng giam Phó Minh Thành. Thời tiết rất lạnh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng từ lúc bị bắt đi, trên chiếc giường sắt có một chiếc chăn dày mà về sau có lẽ là cậu anh gửi cho, nhưng anh cũng không dùng mà gấp gọn gàng và đặt ở một bên. Tô Tuyết Chí qua cửa sổ bằng sắt nhìn vào trong, một mình anh ngồi ở mép giường, cúi đầu xuống. Bên ánh đèn mờ trong phòng giam, anh đang đọc một quyển sách, rất chăm chú, nghe thấy tiếng cửa được mở ra, giật mình ngẩng lên, sau đó thì lập tức nở nụ cười, đặt sách xuống, đứng lên. Tô Tuyết Chí đi vào, thấy anh đang đọc một cuốn sách về nghiên cứu nhóm máu, phiên bản gốc tiếng Nhật. Anh có vẻ vẻ để ý và giải thích: – Kimura tiên sinh rất quan tâm đến nhóm máu. Đây là cuốn sách mà ông ấy đã xuất bản cách đây không lâu. Khi nói đến nhóm máu của con người, ông ấy có thể đã phát hiện ra một loại mới, nhưng vẫn còn đang tiếp tục nghiên cứu. Như đã nói trước đó, từ khi giới y học trên thế giới phát hiện ra phân loại nhóm máu đến nay chỉ vỏn vẹn chục năm ngắn ngủi. Mới trước mắt thôi, ngành y chỉ biết người phát hiện ra đã đặt tên bốn loại nhóm máu là A, B, O và AB. – Trước đây tôi quá bận, từ lúc ông Kimura đưa cho tôi thì mãi không có thời gian xem. Giờ vừa lúc rảnh rỗi, hai ngày trước tôi nhờ cậu mình mang đến. Anh cười nói, ra hiệu Tô Tuyết Chí ngồi xuống. Tô Tuyết Chí nhìn anh: – Phó tiên sinh, em xin lỗi đã khiến thầy phải rơi vào hoàn cảnh này. Không phải ý muốn của em đâu. Phó Minh Thành nói: – Tôi biết, họ dựa theo kết quả khám nghiệm tử thi của em mà giam giữ tôi, tôi hiểu, tôi làm sao trách em được? Em chỉ suy luận theo những gì em nhìn thấy mà thôi. Ánh mắt anh rơi xuống gương mặt cô. – Tôi đã yêu cầu họ cho tôi xem báo cáo khám nghiệm tử thi của em. Hoàn toàn khiến tôi bất ngờ, dù là tay già đời Scotland Yard cũng không nhìn ra được chứng cứ phạm tội, ấy thế mà lại bị em kiểm tra ra được. Tôi thật sự là… Anh dừng lại, nở nụ cười: – Vẫn là câu nói trước kia, em vô cùng ưu tú. Giờ tôi thậm chí có thể nói, tôi rất khâm phục em. Về điểm này, tôi cho rằng, em hoàn toàn có thể làm thầy của tôi rồi. Anh rộng lượng và khoan dung như thế làm cho Tô Tuyết Chí rất cảm động, cũng có can đảm nói ra điều mà cô muốn nói. – Phó tiên sinh, về vụ án này, có phải thầy đã biết chút gì đó không? Hoặc là, thầy muốn bảo vệ ai? Phó Minh Thành dường như ngẩn người, nụ cười dần biến mất: – Vì sao em lại hỏi vậy? – Em xin lỗi, em biết quá mạo muội. Nhưng nếu phán đoán của em không sai, cá nhân em cho rằng, thầy không phải là hung thủ. Anh yên lặng. Tô Tuyết Chí cân nhắc, nói tiếp: – Em biết em không có tư cách để nói thêm điều gì, nhưng em thật sự không hy vọng thầy sẽ phải chịu trách nhiệm vì những việc mà thầy không làm. Phó tiên sinh, em nhớ thầy từng nói với em… Cô nhìn xuống quyển sách mà anh vừa buông xuống kia. – Thầy muốn thực hiện các nghiên cứu y học tiên tiến. Nếu nó bị gián đoạn như thế này, không chỉ là tổn thất sự yêu thích về y học, mà với thầy, lẽ nào thầy không có tiếc nuối ư? Phó Minh Thành tiếp tục yên lặng, một lúc lâu sau thì chợt cười nói: – Đây là vận mệnh của tôi rồi. Từ nhỏ tôi đã cảm thấy cuộc đời vô thường, cho nên mới muốn học y, dốc hết sức mình để chống lại vô thường. Hiện tại đã biết, ý tưởng này quá là ấu trĩ. Tôi biết ý tốt của em, nhưng tôi không có gì để nói cả, cũng không có gì tiếc nuối. Nếu nói là có, thì hy vọng em trong tương lai tiếp tục dũng cảm bước trên con đường học y, như vậy, coi như bù đắp lại tiếc nuối cho tôi. – Nơi này không phải nơi tốt đẹp gì, em về đi. Cảm ơn em đã tới thăm tôi, tôi rất cảm kích. Anh gật đầu với cô, ngồi trở lại, tiếp tục cầm lấy sách tiếp tục đọc. Tô Tuyết Chí đi rồi, Tôn Mạnh Tiên báo lại tình hình gặp mặt cho Hạ Hán Chử. Cuộc nói chuyện của hai người, theo quy định, ở cửa dĩ nhiên là có người đứng nghe. – Tư lệnh, bên ngoài mỗi ngày đều quan tâm tới vụ án này, ở cổng Cục cảnh sát của tôi phóng viên canh 24/24, bọn tôi không ra được. Bà Phó thì ngày nào cũng đến Cục gây rối. Còn báo chí nữa, một đám cả ngày chẳng là gì suốt ngày mắng chúng tôi là vô dụng! Nghe ý của cậu hai Phó thì dù chúng tôi có kết tội thì anh ta cũng không kháng cáo. Đã vậy, tôi nghĩ hay là định tội luôn đi. Yêu cầu bằng chứng thì chỉ cần anh nói một câu, bên chỗ tôi muốn gì có nó, cái gì cũng làm được. Hạ Hán Chử nói: – Từ từ xem đã. Mà cũng uất ức Cục trưởng rồi. Tin tức bên kia ngài chặn giúp tôi. Cấp trên nói như vậy, Cục trưởng Tôn đành phải nghe theo, cúp điện thoại xong thì chửi ầm lên là anh thiếu đạo đức, đứng nói chuyện eo không đau, sao không chuyển người bị hiềm nghi đến Bộ tư lệnh cho rồi đi, chỉ biết ném hết cho mình xử lý. Đang chửi chửi thì thư ký Hầu Trường Thanh chạy vào đóng cửa lại, nhắc nhở ông ta nói nhỏ thôi, kẻo bên này cũng có tai vách mạch rừng. Cục trưởng Tôn bấy giờ mới nén cơn giận xuống, đợi bình tĩnh lại rồi hỏi: – Anh ta còn chưa kết án, rốt cuộc là muốn làm gì? Hầu Trường Thanh nói: – Sếp ơi, cậu hai Phó bị định tội rồi thì nhà họ Phó ai được lợi lớn nhất? – Thế còn phải hỏi à, là bà Phó chứ ai. Nghĩ đến người phụ nữ kia đuổi theo mình vừa uy hiếp vừa khóc lóc, mà mình lại không thể nào đuổi bà ta đi được, Cục trưởng Tôn lại thấy đau nhức hết cả đầu. – Đứng sau Phó phu nhân thì sao? Cục trưởng Tôn nghĩ nghĩ lập tức hiểu. – Nhà ngoại của bà Phó cùng Lục Hoành Đạt là một đám? – Đúng thế. Giờ ngài đã biết vì sao Hạ Hán Chử còn chưa muốn kết án rồi đúng không? – Anh ta muốn giữ lại cậu hai Phó, tương lai cũng nắm Phó thị trong tay? Hầu Trường Thanh nói: – Không phải không có khả năng. Miếng thịt béo bở Phó thị, ai mà không muốn ăn? Cho nên chuyện này, cục trưởng ngài đừng nóng vội, anh ta bảo ngài chờ thì ngài cứ chờ đi. Ứng phó đám phóng viên thôi mà, Cục trưởng ngài làm được mà đúng không? Cục trưởng Tôn đập trán: – Hiểu rồi. Bỗng như bừng tỉnh, mắt trợn tròn lên. – Cậu có ý gì? Cậu nói mẹ nó tôi ngoài ứng phó được với phóng viên thì chẳng làm được cóc khô gì à? Hầu Trường Thanh vội phủi sạch: – Cục trưởng, sếp hiểu lầm rồi, tôi làm sao dám nghĩ như thế chứ. Tôi còn có việc, tôi đi trước… Bộ tư lệnh, Hạ Hán Chử cúp điện thoại. Không cần nghe anh cũng biết, Tôn Mạnh Tiên giờ phút này nhất định đang nhảy dựng lên mà chửi mình. Anh hồi tưởng lại cuộc nói chuyện giữa cậu con trai nhà họ Tô và Phó Minh Thành mà Tôn Mạnh Tiên vừa bẩm báo với anh xong. Cậu ta vẫn rất trung thực, làm việc theo sự quan tâm thật lòng. Nói cậu ta tùy ý, đúng là tùy ý thật. Bảo cậu ta đi khuyên người ta nhận tội, cậu ta lại khuyên người ta phủ nhận tội danh. Hạ Hán Chử xem thời gian, nghĩ đến năng lực làm việc của anh Báo, giờ có lẽ đã sắp quay về rồi. Anh đang định đi đến cửa sổ hút điếu thuốc thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, anh Báo gõ cửa đi vào. Hạ Hán Chử tối hôm qua bảo anh ta đi điều tra toàn bộ những người nhà họ Phó đều có khả năng gây án. Anh Báo báo cáo, buổi sáng cùng ngày, bác sĩ Kimura mang theo một y tá họ Lý tới nhà họ Phó khám bệnh cho thuyền vương. Khám xong thì hai người đã rời đi vào giữa trưa. Cùng ngày bác sĩ Kimura vẫn luôn ở trong bệnh viện, bệnh nhân và bác sĩ ở đó đều có thể làm chứng. Y tá Lý thì buổi chiều cũng đi làm bình thường. Cũng loại ra khỏi danh sách hiềm nghi. Ngoài hai người kia, cùng ngày, nhà họ Phó không có người ngoài nào đến cả. Những người còn lại trong nhà gồm bà Phó, con dâu bà Phó, và Phó tiểu thư. Bà Phó thì khả năng không lớn. Con dâu bà Phó họ Dương, tình cảm vợ chồng với người chết Phó Kiện Sinh không mấy tốt đẹp, nghe nói bởi vì Phó Kiện Sinh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà thường xuyên cãi vã, có động cơ gây án, nhưng qua điều tra thì chị ta chưa từng tiếp xúc về phương diện y học, kết hôn nhiều năm mà chưa có con, nhà ngoại mấy năm trước cũng xảy ra chuyện, hiện tại suy bại, không ủng hộ được chị ta gì cả. Chồng chết, cũng chẳng có ích lợi gì cho chị ta, khả năng gây án không lớn. Cơ bản cũng loại trừ. Người thứ ba còn lại, Phó tiểu thư. Phó tiểu thư là em họ của Phó Minh Thành. Khi Phó Minh Thành còn nhỏ sẩy chân rơi xuống nước, cha cô ấy vì cứu cháu trai mà chết ngoài ý muốn, Phó tiểu thư về sau được nuôi dưỡng ở nhà Thuyền vương. Quan hệ cô ấy và Phó Minh Thành rất tốt, như anh em ruột, tính cách hiền hòa, nhà họ Phó muốn gả cô ấy vào nhà họ Lục, Phó Minh Thành từng ra mặt cực lực phản đối thay cô ấy. – Cô ta đã bao giờ tiếp xúc với y học chưa? – Hạ Hán Chử hỏi. – Điều tra rồi, không có. Hạ Hán Chử trầm ngâm một lát, bỗng tay gõ lên mặt bàn. – Nghe nói từ lúc Thuyền vương sức khỏe yếu đi, bệnh viện Thanh Hòa có phái một y tá trưởng đến ở nhà họ Phó để tiện chăm sóc. Người đâu rồi, cùng ngày có ở đó không? – Không. Đã đi từ tuần trước rồi. Hộ lý kia họ Giang, trong buổi tối mừng thọ Tổng trưởng Vương, sau khi thuyền vương phát bệnh hôn mê thì ngày hôm sau vì cảm thấy áy náy, hơn nữa người nhà họ Phó cũng giận chó đánh mèo nên đã tự nhận lỗi mà từ chức. Bệnh viện cũng suy xét cảm thụ của người nhà họ Phó mà cho chị ta nghỉ ngơi một thời gian. Hạ Hán Chử nhíu mày. Anh Báo cũng khó xử. Người nên điều tra đều đã điều tra. Dựa theo kết luận của Tiểu Tô, kết hợp thời điểm xảy ra vụ án, hình như không có hướng đi mới nào nữa. – Tư lệnh, biết đâu, người là do cậu hai Phó giết? Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có khả năng này thôi. Vào đúng lúc này, thư ký Trần gõ cửa, nói có người tới thăm. – Là ai? – Phó tiểu thư! Phó tiểu thư tên Phó Ngọc Mẫn, mặt tròn, vóc người bình thường, vừa đi vào đã nói với Hạ Hán Chử: – Tư lệnh Hạ, tôi tới để đầu thú. – Anh cả tôi là do tôi giết. Mặt cô ấy tái nhợt, nhưng giọng nói lại vô cùng rành mạch rõ ràng. Anh Báo đứng bên vô cùng kinh ngạc. Hạ Hán Chử nhìn cô ấy, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống. Cô  ấy vẫn đứng yên, nói: – Tư lệnh Hạ, chắc anh cũng biết, con trai nhà họ Lục mà tôi lẽ ra phải lấy nghiện đủ ngũ độc (ma tuý; chất nghiện; xì ke; thuốc mê; thuốc ngủ; chất độc), nếu như tôi lấy gã, cả đời tôi sẽ bị hủy hoại. Tôi không muốn. Tôi thậm chí còn muốn tìm đến cái chết, nhưng tôi không còn cách nào cả. Tôi là người nhà họ Phó, anh cả tôi lại cứ kiên quyết ép gả tôi đi. Mà trong chuyện này ngay cả bác tôi cũng không thể quyết định được. – Không lâu trước đây, vào ngày mừng thọ của Tổng trưởng Vương, con trai nhà họ Lục đã chết. Khi tôi biết được tin thì đã khóc ngay tại chỗ.. Cô ấy nói, nước mắt vừa trào ra một chút lại nhanh chóng gạt đi. – Đương nhiên, đó là vì vui mừng quá đỗi. Tôi thấy số mệnh của mình may mắn rồi, cuối cùng đã tránh được kiếp nạn này rồi. Nhưng tôi lại không ngờ được rằng, anh cả tôi nhân lúc bác đang hôn mê thì lại quyết định hôn nhân của tôi với con trai khác của nhà họ Lục. Tôi lại sắp bị gả qua đó. Trong mắt cô ấy chứa nỗi căm hận. – Tôi hận anh ta. Anh ta không phải người tốt, anh ta đáng chết. Nếu anh ta chết rồi, anh hai sẽ có thể bảo vệ tôi, tôi không cần phải gả cho nhà họ Lục, mà anh ấy cũng không phải nhìn sắc mắt của đại phòng, không còn bị họ sỉ nhục khinh thường nữa. Cho nên tôi quyết định ra tay. – Tư lệnh Hạ, không giấu gì anh, thực ra từ lâu tôi đã có ý định giết chết anh cả rồi. Trước kia anh ta nghiện rượu nặng, tôi đã nghĩ đến cách tiêm cồn để giết anh ta. Tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu, đọc sách y học của anh hai, biết vị trí của tĩnh mạch nách, hỏi anh hai thì được biết bác sĩ sẽ không tiêm vào vị trí này, người khác chắc chắn sẽ không phát hiện ra! Tôi liền âm thầm mua mô hình, làm quen với vị trí tiêm, còn lợi dụng anh hai để ăn trộm chìa khóa nhà xác của bệnh viện Thanh Hòa, liên tục lẻn vào, dùng thi thể ở đó để tiến hành luyện tập tiêm vào tĩnh mạch nách. – Anh cả nuôi mấy con chó săn, mỗi chiều tối anh ta cũng sẽ tự cho chúng ăn. Tôi đã lấy được những thứ cần thiết từ chỗ bệnh viện, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì quyết định ra tay. Hôm đó, tôi đến thư phòng anh cả để giấu rượu, lại trốn trong đó. Chờ anh ta đến, tôi bước ra nói chuyện và van xin anh ta đừng gả tôi đi. Anh ta đương nhiên sẽ không đồng ý, tôi lợi dụng sự bất cẩn của anh ấy mà dùng vải tẩm thuốc mê đánh thuốc mê anh ta, sau dó tiêm cồn vào trong cơ thể anh ta, rồi đẩy anh ta xuống hồ. Cô ấy nói xong, thở hổn hển, biểu cảm kích động. – Là số tôi không may mắn, lại bị mọi người phát hiện anh ta bị người ta mưu sát. Tôi càng không ngờ tới, anh hai tôi lại gánh tội thay cho tôi. Cô ấy lại khóc. – Anh hai nhất định biết là tôi làm, cho nên khi bị bắt, anh ấy không hề nói gì cả. – Tôi không thể hại anh hai tôi được. Người là tôi giết, là tôi làm. Mọi người xử trí tôi thế nào cũng được, tôi không có gì phản bác. Cô ấy vừa dứt lời, bốn phía yên tĩnh như tờ. Anh Báo, trưởng phòng Trần cùng với nhân viên của Bộ tư lệnh tụ tập bên ngoài đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ấy. Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Hạ Hán Chử đối diện, nét mặt kiên quyết và bi thương. Hạ Hán Chử nhìn cô ấy, một lúc sau đột nhiên hỏi: – Hung khí đâu? Cô giết người rồi đã xử lý kim tiêm như nào? Phó tiểu thư ngẩn ra, nghĩ một chút rồi đáp: – Dĩ nhiên là vứt rồi. – Vứt ở đâu? – Sau khi anh cả bị phát hiện đã chết, trong nhà trên dưới đều rối loạn, đưa anh ta đi bệnh viện cấp cứu, tôi đi theo, nhân lúc hỗn loạn thì ném ở trong thùng rác tại bệnh viện. – Cô nói dối! Người không phải do cô giết! Hạ Hán Chử lạnh lùng nói. Phó tiểu thư lông mi run lên một chút: – Tư lệnh Hạ, tôi không biết anh nói thế là có ý gì. Tôi nói, người là do tôi giết. Hạ Hán Chử cười cười. – Phó tiểu thư, anh cả cô sau khi chết, hậu viên nhà cô trở thành hiện trường của vụ án, đã bị phong tỏa toàn bộ, cô chắc còn chưa biết nhỉ. Sau khi hung thủ giết người thì đã ném kim tiêm vào trong hồ. Dưới hồ nước toàn là bùn đất, ống kim tiêm bị vùi trong đó, nhưng đã được chúng tôi vớt lên, làm vật chứng. Giờ đang ở chỗ tôi đây. Tôi không ngại cho cô nhìn một chút. Anh đứng lên, đi đến một cái tủ đựng hồ sơ dựa vào bức tường phía sau, dùng chìa khóa mở ra, lấy ra một cái hộp bọc giấy ni lông từ trong đó, quay lại và ném xuống bàn. – Cô có thể mở ra xem. Anh lạnh nhạt nói. Phó tiểu thư hai mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp kia, cả người như cứng đơ lại, không nhúc nhích, dần dần, cả người run rẩy lên, mọi sinh lực trong người như bị rút cạn, cô ấy từ từ ngồi bệt xuống, giơ tay bưng mặt khóc: – Cầu xin ngài, đừng điều tra nữa. Anh hai tôi là người tốt. Các người hãy coi như người là do tôi giết đi. Tôi đền mạng mình là được. Cầu xin các người. Hạ Hán Chử xé hộp ra, “rào” một tiếng, hàng chục điếu xì gà chưa mở đã rơi ra khỏi hộp. Phó tiểu thư mắt mở lớn, phát ra tia sáng tuyệt vọng, trên mặt thậm chí một chút huyết sắc cũng không có. – Phó tiểu thư, cô muốn nhận tội thay cho ai? Phó Minh Thành? Hay là có người khác nữa? Hạ Hán Chử giọng không lớn, nhưng sự lạnh lùng trong lời nói khiến người ta rùng mình. Phó tiểu thư hai mắt bỗng trở nên vô hồn, toàn thân run rẩy khủng khiếp, cơ thể cô ấy co giật mạnh, khóe miệng nổi bọt, mắt nhắm chặt, ngã ngửa ra đất. – Cô ấy uống thuốc độc! Anh Báo kêu to, vội vàng gọi người đưa Phó tiểu thư đi bệnh viện cấp cứu. Trưa hôm đó, anh Báo nói cho Hạ Hán Chử, bệnh viện nói, Phó tiểu thư uống Ô đầu, thuốc này một khi uống vào khoảng một đến hai giờ sẽ bộc phát. Cô ấy uống vào một lượng thuốc quá lớn, tuy rằng cấp cứu kịp thời, nhưng cả người đã hôn mê. Bác sĩ nói không biết khi nào có thể tỉnh lại, hoặc là sẽ tử vong bất cứ lúc nào. Có lẽ cô ấy đã quyết tâm muốn chết, kế hoạch là sau khi nhận tội xong, chất độc sẽ phát tác, bản thân chết bằng cách tự sát, là cô ấy hoàn mỹ gánh hết trách nhiệm. – Tư lệnh, có phải giết người chính là Phó Minh Thành không? Phó tiểu thư biết anh ta giết anh cả, cảm kích anh ta bình thường luôn săn sóc cho mình, cho nên đã gánh tội thay? Bằng không thì tôi thật sự nghĩ không ra, người nhà họ Phó còn có ai có khả năng là hung thủ! Anh Báo lại lần nữa chuyển sự chú ý của mình sang Phó Minh Thành. – Đương nhiên, cũng có thể là do hàng rào nhà họ Phó có lỗ hổng, ngày đó có người từ bên ngoài lẻn vào rồi ẩn nấp, giết người, sau đó đổ tội cho Phó Minh Thành? Anh ta lại bồi thêm một câu. Hạ Hán Chử trầm ngâm một lát: – Đi nhà họ Phó một chuyến. Đây là lần đầu tiên từ sau khi vụ án xảy ra, Hạ Hán Chử đích thân đi vào nhà họ Phó. Dinh thự nhà họ Phó kết hợp Trung Quốc và Phương Tây, toàn bộ Thiên Thành, xét về quy mô khu đất và khí phái dinh thự, duy nhất có thể so sánh với nhà họ Vương chính là dinh thự nhà họ Phó. Thuyền vương vẫn đang hôn mê, vợ của Phó Kiện Sinh bình thường đã không thể quán xuyến việc nhà lúc này chị ta càng bất lực hơn và chỉ biết khóc. Mọi việc của nhà họ Phó đều do bà Phó và người nhà mẹ đẻ đến giúp. Bà Phó cũng biết chuyện cháu gái nhận tội thay cho Phó Minh Thành, đôi mắt đỏ ngầu, Hạ Hán Chử vừa đến, bà ta đã mắng Phó Ngọc Mẫn không có lương tâm, cấu kết với phòng hai làm ra chuyện độc ác, nhất định đã bị người của phòng hai sai khiến, vì thế mà đi gánh tội thay cho Phó Minh Thành. Bà Phó cầu xin Hạ Hán Chử đừng tin, cũng đừng tha cho Phó Minh Thành, cho con trai chết thảm của mình một câu trả lời thỏa đáng. Hạ Hán Chử không lên tiếng, mang theo người đến phòng của Phó tiểu thư xem xét kỹ. Phó tiểu thư có lẽ là người thích đọc sách, trong phòng có một kệ sách chứa đầy sách, chủ yếu là văn học cả Trung cả nước ngoài. Lúc anh Báo dẫn người vào tìm kiếm, Hạ Hán Chử xem kệ sách, lại cầm một quyển sách trên tủ đầu giường lên, lật lật xem. Anh Báo lục trong phòng xong, nói không có thứ gì liên quan đến y học cả, càng không có mô hình nhân thể gì. Hạ Hán Chử đi ra, lại đến chỗ mà ngày đó phát hiện ra thi thể, hồ nước gần khu chuồng nuôi chó ở hậu viện. Hồ nước và khu chuồng nuôi chó đã bị phong tỏa, dù là người của nhà họ Phó cũng không được phép ra vào, bên trong chỉ nuôi mấy con chó săn, giờ cũng đã được đổi sang nơi khác, nhốt ở bên ngoài. Hạ Hán Chử đi vào trong tiếng chó sủa như điên, đến bên hồ nước. Hồ nước đã đã được trục vớt toàn bộ vài ngày trước đó, nước bùn cũng được rửa sạch, cũng không hề tìm được bằng chứng có giá trị nào như kim tiêm chẳng hạn. Hung thủ đã suy nghĩ kỹ càng và không để lại bất kỳ dấu vết nào trên hiện trường, những dấu chân hay vết đánh nhau lẽ ra có thể để lại nơi hồ bơi cũng đã bị phá hủy sau khi người nhà họ Phó tìm thấy thi thể. Hạ Hán Chử nhìn chung quanh một vòng, ra ngoài, lại lần nữa đi qua chỗ nhốt chó, tiếng chó sủa lại vang lên nhức óc, mấy con chó sủa như điên. Anh đi được vài bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn sang mấy con chó săn, đứng đó một lúc lâu, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, gọi người gác cổng nhà họ Phó tới, hỏi vào ngày xảy ra chuyện, nhà họ Phó có người quen khác nào ra vào không. Người gác cổng đã bị người của Tôn Mạnh Tiên không chỉ hỏi về vấn đề này một lần, liên thanh phủ nhận, nói lão gia sau khi bị bệnh, nhà họ Phó hiện tại chỉ có mình ông ta là canh giữ cổng ra vào này, cả ngày lẫn đêm ông ta đều gác cổng, nếu có người tiến vào thì không thể nào không biết được. – Đi ra thì sao? Cùng ngày, nhà họ Phó có ai đi ra ngoài không? Hoặc là, chỗ ông có chuyện gì không giống bình thường không? Ví dụ như đi tiểu nhiều chẳng hạn, không được bỏ sót. Ông nghĩ kỹ lại xem. Người gác cổng suy nghĩ một lát, nói: – Tư lệnh hỏi vậy thì tôi bất giác nhớ ra. Có một việc nhỏ, trưa hôm đó Phó tiểu thư từng tới, nói muốn ra ngoài, trước khi đi lại nói mình có quyển sách muốn đưa cho người bạn, đã quên mang. Tiểu thư lười vào lấy, bảo tôi vào lấy giúp cô ấy. Cô ấy ở cổng chờ tôi. Lúc tôi lấy ra thì tiểu thư lại đổi ý nói lần sau mới đi, lại đi vào. – Như vậy, trong số những người quen ngày thường thường xuyên ra vào nhà họ Phó còn có ai khác ngoại trừ viện trưởng Kimura và y tá Giang không? Người gác cổng lắc đầu dứt khoát: – Nếu người quen thì không có! Chỉ có hai người bọn họ thôi. Hạ Hán Chử quay đầu trở lại dặn dò anh Báo: – Lập tức đi bắt y tá Giang. Tô Tuyết Chí ngồi trên xe của Bộ tư lệnh tới đón, vội vàng chạy đến một nơi gần bệnh viện Thanh Hòa. Khi xuống xe, cô thấy con hẻm phía trước chật ních người dân gần đó, tất cả đều ngạc nhiên và bàn tán. Đinh Xuân Sơn tới đón cô cho cô hay, anh Báo mang theo người đi bắt nghi phạm mới được xác định là y tá Giang của bệnh viện Thanh Hòa, đến nơi thì phát hiện người này đã treo cổ tự tử và chết trong căn nhà thuê ở đây. Ở trong phòng của Giang tiểu thư, cô ta có để lại một phong di thư, thừa nhận cậu cả Phó là mình giết, không liên quan đến bất cứ người nào. Sau khi giết người, cô ta nhân lúc nhà họ Phó đang rối loạn thì lẻn đi ra ngoài, không dám vứt lung tung kim tiêm và dụng cụ gây án, sợ đâu bị phát hiện, còn chưa kịp xử lý mà chôn ở chậu hoa ngay cửa sổ nhà mình. Giờ biết không còn đường để thoát, chỉ có dùng cái chết để kết thúc mọi chuyện ở đây, không liên lụy đến người khác nữa. Hạ Hán Chử muốn Tô Tuyết Chí kiểm tra xem người chết tự mình thắt cổ tự vẫn hay là có hiềm nghi khác. Tô Tuyết Chí đi vào trong phòng, ngửi được mùi thối của vật bài tiết, cho người đặt thi thể xuống, kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng cung cấp kết quả. Thời gian tử vong của người chết chưa tới hai canh giờ, nơi này là hiện trường tử vong đầu tiên, không có bất cứ dấu vết gì được cho là có tòng phạm hoặc là bị cưỡng bức hoặc là bị ép buộc cả. Cơ bản có thể khẳng định, Giang tiểu thư tự chủ thắt cổ tự vẫn. Vào lúc ban đêm, trời đã tối rồi nhưng Cục cảnh sát Thiên Thành thì vẫn làm việc, đèn đuốc sáng trưng Hạ Hán Chử dẫn theo Tô Tuyết Chí cùng với báo cáo khám nghiệm tử thi của cô đến Cục cảnh sát. Sau khi nghe nói là Giang tiểu thư giết Phó Kiện Sinh, Diêu Năng không thể tin được: – Cô ta đi vào như nào được? Tôi điều tra rồi, người gác cổng nói, cùng ngày căn bản không có người ngoài tiến vào. Hạ Hán Chử nói: – Nhà họ Phó có Phó tiểu thư đồng mưu với Giang tiểu thư, hai người nội ứng ngoại hợp, cậu còn không nhìn ra à? Bệnh tình của Thuyền vương càng ngày càng nặng, con trai nhà họ Lục đã chết mà còn vẫn không buông tha mình, Phó tiểu thư tuyệt vọng đã cùng Giang tiểu thư cùng bày kế giết người. Giang tiểu thư trước tiên từ chức và tự biến mất khỏi tầm mắt của người nhà họ Phó. Cùng ngày, Phó tiểu thư mở cửa cho cô ấy vào. Cô ấy trốn trong khu phòng nuôi chó, đợi Phó Kiện Sinh đến cho chó ăn thì thực hiện hành vi giết người, sau đó nhân lúc hỗn loạn mà bỏ đi. Bởi vì chiều cao và sức mạnh không đủ, cho nên lúc gây mê Phó Kiện Sinh mà đã để lại dấu vết. – Mà những bình rượu ở trong thư phòng Phó Kiện Sinh chứng minh anh ta uống rượu có lẽ là do Phó tiểu thư làm. Có thể đối chiếu vân tay. Hạ Hán Chử dùng khăn tay lót tay, cầm một chai rượu giơ lên trước ánh đèn điện, mọi người đều nhìn chăm chú, có ánh sáng, nhìn thấy rõ mấy dấu vân tay trên bình thủy tinh. Đối chiếu với dấu vân tay của Phó tiểu thư mang từ bệnh viện tới, quả nhiên cùng là một. Tôn Mạnh Tiên lập tức thở hắt ra nhẹ nhõm. Ông ta chỉ muốn mau chóng mà kết án, ai là thủ phạm cũng chẳng liên quan gì đến ông ta, ông ta cũng chẳng có hứng thú. Hiện giờ ở bên ngoài Cục cảnh sát có một đống phóng viên báo chí cũng không biết nghe được tin tức từ đâu mà đến. Anh Báo thật sự hơi hoang mang, hỏi: – Tư lệnh, làm sao anh lại nghĩ hung thủ là Giang tiểu thư vậy? Hạ Hán Chử nói: – Rất đơn giản. Cùng ngày lúc tôi đi qua trước mặt mấy con chó săn, bởi vì lạ mặt mà nó sủa inh ỏi. Mà nơi giết người lại ngay sát khu phòng nuôi chó. Nếu là người lạ, hoặc là người không thường tới, mấy con chó kia tại sao không sủa? Khi ấy người nhà họ Phó không ai nghe được động tĩnh gì cả. Cho nên loại trừ khả năng là người ngoài, rõ ràng, đây là người quen. – Là người quen, am hiểu y học, nhưng gặp một số rắc rối trong quá trình gây mê do không đủ sức. Tổng cộng chỉ có vài người, ngoài Phó Minh Thành, Phó tiểu thư tự đầu thú và Kimura có nhân chứng không đủ thời gian gây án ra, còn lại dĩ nhiên là y tá Giang từng ở nhà họ Phó một thời gian. Khi đó cô ta không ở đó, vậy thì vào như thế nào, dĩ nhiên là có nội ứng. – Đây là một kế hoạch giết người được lên một cách tỉ mỉ, nếu không phải bởi vì Tiểu Tô phát hiện ra sơ hở, thì rất có thể, đây chính là một cái chết do say rượu mà vô ý rơi xuống nước. – Mà tại sao Giang tiểu thư và Phó tiểu thư lại liên kết với nhau để giết người, đó lại là một câu chuyện khác, không liên quan gì đến bản thân vụ án. – Tư lệnh Hạ đỉnh, quá đỉnh. Vừa đứng ra một cái là điều tra ra ngay hung thủ, anh em bọn tôi bội phục. Tôn Mạnh Tiên giơ ngón cái lên, nịnh bợ không ngượng miệng, những người bên cạnh cũng phụ họa theo. Hạ Hán Chử nói: – Cục trưởng Tôn, sau này nếu ngài bớt chửi tôi vài câu, thì tôi cảm ơn lắm rồi. Tôn Mạnh Tiên đỏ mặt, cười khà khà: – Làm sao dám, anh em chúng ta giao tình như thế, làm sao anh dám chửi chú. Chú đừng có nghe gièm pha linh tinh mà ảnh hưởng đến tình anh em chúng ta đấy. Hạ Hán Chử chỉ cười cười. Tôn Mạnh Tiên vội lảng sang chuyện khác: – À, giờ đã có kết quả chứng minh cậu hai Phó vô tội rồi, vậy tôi cho thả người ngay lập tức. Cũng ấm ức cho cậu ta vô cớ bị giam mấy ngày liền. Cũng trách cậu ta biết rõ không phải mình làm nhưng lại chẳng nói gì cả. Nói xong, vội bảo cấp dưới đi thả người. Trong lòng Tô Tuyết Chí vẫn có nghi vấn, nhưng vào lúc này không tiện để cô hỏi, liền yên lặng. Cô đi ra bên ngoài, lúc ra đến cổng Cục cảnh sát, đúng lúc thấy Phó Minh Thành đang được Tôn Mạnh Tiên cười tươi rói tiễn ra ngoài. Anh đi xuống bậc thang, nhìn đám phóng viên đang chen chúc nhau chạy về hướng mình, nét mặt bình tĩnh, không nói gì tiếp tục bước đi. Bỗng nhiên anh như có cảm giác, quay đầu lại, nhìn về phía cô. Tô Tuyết Chí cảm thấy vui thay cho anh, vẫy tay với anh. Anh nhìn cô chăm chú, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười, gật đầu với cô, sau đó quay người đi vè phía người nhà họ Phó đến đón anh, cầm lấy áo khoác mà họ đưa, chui vào một chiếc xe. Chiếc xe lái đi, bỏ mặc đám phóng viên đang đuổi theo phía sau. Tô Tuyết Chí nhìn chiếc ô tô biến mất ở trong bóng đêm kia, trong đầu mải suy nghĩ đến toàn bộ sự kiện một cách thất thần, bỗng nghe phía sau có tiếng nói: – Sao thế, muốn đi theo thầy Phó của cậu à? Cô quay lại, nhìn thấy Hạ Hán Chử cũng đã ra, đứng trên một bậc thang phía sau cô, tay cầm đôi găng tay da, có vẻ như sắp đi nhưng lại nhìn về hướng chiếc xe mà Phó Minh Thành ngồi, trong lời nói dường như có một chút chễ giễu. Hết chương 58