Sính kiêu

Chương 193

– Cháu ngốc này, chuyện lớn như thế mà cháu lại giấu cậu là sao hả! Nghĩ đến phong ba nổi lên trong thời gian vừa qua, Diệp Nhữ Xuyên vẫn thấy sợ hãi, vừa lên xe ngựa đã bắt đầu trách cháu gái. – Mấy ngày trước, cậu cũng không biết thế nào trong tỉnh thành bỗng nhiên lan truyền chuyện cháu và Hạ Hán Chử, những tin đồn đó quả thực là không thể nghe vào tai được. Còn có Trang Điền Thân kia nữa, cháu còn nhớ ông ấy không, ông ấy cũng chẳng hề xót tiền một ngày mấy lần gửi điện báo cho cậu, báo những chuyện của các cháu cho cậu. Lúc đó cậu mới biết bên kinh sư xảy ra nhiều chuyện như thế. Cậu đêm nào cũng không ngủ được. Cậu nghĩ rốt cuộc chuyện này là sao, cháu với cháu trai nhà họ Hạ kia khi nào yêu nhau, sao cậu không biết một tí gì hết? Khi đó Diệp Nhữ Xuyên hoàn toàn bị bất ngờ, như rơi vào trong sương mù, qua cơn chấn động, thậm chí còn nghĩ trong lòng không biết cháu trai nhà họ Hạ kia có biết thân phận cháu gái của mình không đây? Cậu ta thích là vì thân phận đàn ông của cháu gái mình, cho nên mới gây nên trận phong ba bực này, hay là đã biết thân phận thật sự của con bé? Nói cháu gái cưng của mình và cậu ta yêu nhau, rốt cuộc đó là sự thật hay chỉ là tin đồn thôi? – Ngày hôm sau cậu liền xuống tỉnh thành tìm gặp mẹ cháu. Tuyết Chí à cậu nói cháu nghe, những tin đồn bên ngoài kia toàn bộ tỉnh thành đều biết hết rồi, nhưng để lan tới huyện thì ít nhất cũng phải mất hơn chục ngày. Nhưng chuyện này mới chỉ một hai ngày thôi, cậu còn chưa biết gì, nửa đường gặp người quen, họ đã nói với cậu, tin đồn cũng lan rộng ở trong huyện luôn, còn nói ngày nào cũng có nhiều người tụ tập bên ngoài hiệu thuốc nhà cháu chỉ chỉ trỏ trỏ, việc làm ăn bị ảnh hưởng rất nhiều. Cậu sốt hết cả ruột, nhân trời tối lặng lẽ đi vào huyện gặp mẹ cháu. Cả chặng đường cậu lo cho mẹ cháu, sốt ruột đến mức miệng cũng bị bỏng rộp cả lên, thế mà mẹ cháu thì ngược lại hết sức thoải mái, còn bảo cậu không cần lo nhiều, nói tự các cháu sẽ giải quyết. Mẹ cháu đã biết điều này từ rất lâu rồi! Diệp Nhữ Xuyên nói nhiều, miệng khô khốc hết cả lên, với tay lấy ấm trà nhỏ đặt ở góc xe ngựa, tu ừng ực mấy ngụm liên tiếp, thở hắt ra, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên ông nhớ tới một chuyện, đặt ấm trà xuống nhìn Tô Tuyết Chí: – Tuyết Chí, cậu bỗng nhiên nghĩ tới, nhắc đến chuyện cháu và cháu trai nhà họ Hạ kia, Trịnh Long Vương cũng biết rồi phải không? Tô Tuyết Chí xấu hổ, nhẹ gật đầu: – Vâng ạ…Long Vương đã biết từ trước rồi ạ… Diệp Nhữ Xuyên càng thêm buồn bực trong lòng. – Được lắm. Mẹ cháu biết thì thôi, thì ra ngay cả Trịnh Long Vương cũng biết từ lâu. Ai cũng giấu cậu hết. Người làm cậu này đúng là chẳng có ý nghĩa mà! Tô Tuyết Chí nhấc ấm trà lên dâng bằng hai tay, lấy lòng: – Cậu ơi, cậu vừa rồi nói nhiều, cậu uống thêm đi ạ. Diệp Nhữ Xuyên hầm hừ. – Cậu của cháu cũng không phải vạc nước. Không uống! Tô Tuyết Chí vội giải thích, nói cũng không phải là cố ý muốn giấu ông, chỉ là lúc đó mối quan hệ của hai người vẫn chưa được xác định, không tiện công bố cho mọi người biết. Còn nói mình với Hạ Hán Chử đều kính trọng ông, vốn là dự định trở về rồi thì sẽ gặp cậu nói rõ mọi chuyện trước, không ngờ nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bấy giờ mới có chuyện sau đó. Hơn nữa, cũng không phải là mình hoặc là Hạ Hán Chử nói cho Trịnh Long Vương, vì một vài chuyện xảy ra trước kia mà Trịnh Long Vương đã tự đoán ra được mối quan hệ của hai người. Lúc này sắc mặt của Diệp Nhữ Xuyên mới khá hơn, lườm cháu gái một cái, nhận ấm trà cô đưa. Tô Tuyết Chí mím môi cười. Biết cậu đã không còn giận mấy nữa, vội hỏi chuyện sau đó: – Tin tức bọn cháu ở Hán Khẩu là trong nhà cũng truyền ra ạ? Tộc nhân Tô gia biết cháu là nữ có tìm mẹ cháu gây sự không cậu? Đây là chuyện mà cô quan tâm nhất. – Cậu đang muốn nói đây. Mấy ngày nay trong huyện thành không khác gì chảo dầu bị dội nước, người rảnh rỗi ở đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng xì xào chuyện của cháu. Nhưng mà thái độ của tộc nhân Tô gia lại rất khác thường, không làm chuyện gì hết, rất yên bình. Mà bác Lục của cháu, cổng lớn trong nhà lúc nào cũng đóng chặt. Nhưng cậu nghe nói bọn họ sau lưng ngấm ngầm gặp nhau, còn có người rảnh việc đi gây chuyện, nhưng mà, cháu không cần phải lo đâu… Diệp Nhữ Xuyên dừng một chút, cuối cùng nói đến chủ đề của ngày hôm nay, – Thế quan hệ giữa cháu và Hạ Hán Chử là như nào? Yêu nhau từ khi nào? Chẳng trách lần đó cậu đi Thiên Thành thăm cháu, cậu ta lại khách sáo với cậu, mời cậu ăn cơm, còn nhất quyết nhường cậu ngồi ghế trên… – Chờ chút! Diệp Nhữ Xuyên đột ngột hiểu ra, nhìn cháu gái: – Tuyết Chí, không phải lúc đó cậu ta đã để ý đến cháu rồi đó chứ? Nhưng khi đó cháu mới đến Thiên Thành được bao lâu đâu, thật sự không ngờ đó. Cậu cũng nhìn nhầm rồi! Khi đó cậu chẳng nghĩ sâu xa gì hết, còn tưởng mặt mũi của cậu lớn, cháu trai nhà họ Hạ mới đối đãi lễ ngộ với cậu như thế… Mặt già của Diệp Nhữ Xuyên thầm nóng lên, ngậm vội miệng lại, không nói thêm gì nữa. Trong nhà không bởi vì chuyện của cô mà bị nhiễu loạn, Tô Tuyết Chí cũng thấy bớt lo hẳn, bắt gặp cậu đang nói nửa chừng thì dừng đột ngột, có vẻ nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình với Hạ Hán Chử giấu giếm chuyện này với ông, vội vàng nói hộ cho người yêu: – Cậu ơi cậu đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến anh ấy đâu. Diệp Nhữ Xuyên hừ một tiếng, xem thường, – Không liên quan tới cậu ta à? Lẽ nào là cháu thích cậu ta trước? – Cậu ơi cậu nói đúng ạ. – Tô Tuyết Chí gật đầu, – Đúng là cháu thích anh ấy trước, muốn ở bên anh ấy. Mãi sau anh ấy mới đáp lại tình cảm của cháu. Diệp Nhữ Xuyên sững sờ. Tô Tuyết Chí dịch đến đấm nhẹ vào bên chân bị thương của ông, cười nói: – Cậu ơi đó là thật ạ. Cậu nghĩ xem, anh ấy tốt như thế, cháu mà bỏ lỡ, về sau cháu biết đi đâu mà tìm đây? Diệp Nhữ Xuyên quan sát cháu gái một lát, chỉ vào Tô Tuyết Chí, lắc đầu thở dài, – Ôi cháu gái ngốc của cậu, sao lại… Cuối cùng ông cũng không hỏi ngọn nguồn nữa, chỉ bật cười, cười xong rồi, lẩm bẩm: – Cũng phải. Cậu già của cháu lăn lộn bên ngoài nửa đời người, từng gặp rất nhiều người, đúng là người như cháu trai nhà họ Hạ vẫn là tốt nhất. – Cậu không giận nữa ạ? – Tô Tuyết Chí cười hỏi. Diệp Nhữ Xuyên phủ nhận: – Cậu giận khi nào chứ? Tô Tuyết Chí nói: – Cậu không giận, thế sao khi nãy không cho cháu nói mấy câu với anh ấy đã kéo cháu đi rồi? Diệp Nhữ Xuyên thở dài: – Cháu ơi là cháu, con gái con lứa sao chẳng thận trọng chút nào vậy? Quê chúng ta, những người yêu thương con gái của họ dù là rất hài lòng đối với nhà trai, nhưng lúc họ tới nhà cầu thân thì cũng phải lên giá đùn đẩy một chút chứ. Không có ý gì khác, chỉ để cho nhà trai biết nhà mình không nỡ gả con gái, để sau này con gái gả cho nhà người ta rồi sẽ được coi trọng hơn. Cháu vội vã sốt ruột làm gì! Còn sợ cháu trai nhà họ Hạ chạy mất à? Các cháu lúc trước như nào cậu không biết, nhưng bây giờ gây ra chuyện lớn như thế, chuyện của các cháu cũng còn chưa công bố với bên ngoài, cháu về nhà, cậu dĩ nhiên phải đón cháu về, sao mà yên tâm cho được đây hả? Lúc này, Diệp Đại đang ngồi ở trước xe ngựa kêu lên: – Biểu thiếu gia…À không, biểu tiểu thư! Cô còn không biết đâu, lão gia mấy ngày nay không làm gì hết á, ngày nào cũng trực ở bến tàu nhìn chằm chằm thuyền vào bến, chỉ sợ lỡ một cái là không đón được cô. Ông lại sợ gặp phải người quen hỏi chuyện cô cậu, cơm cũng ăn không ngon, buổi trưa thì uống nước trà ngay trong xe ngựa, buổi sáng thì cầm theo lương khô… Diệp Nhữ Xuyên mắng Diệp Đại lắm miệng. Diệp Đại ngậm miệng lại. Tô Tuyết Chí cảm động muốn khóc: – Cậu ơi, cậu tốt với cháu quá. Mấy ngày qua bởi vì chuyện của cháu đã khiến cậu lao lực. Vừa rồi nghe cháu gái giải thích, những u uất cùng lo lắng trong lòng Diệp Nhữ Xuyên đã tan biến mất, chỉ còn vui mừng, thậm chí còn hạnh phúc hơn cho cháu gái và em gái Diệp Vân Cẩm, cười khà khà: – Cậu già của cháu bôn ba nửa đời người, có mong muốn gì ngoài hy vọng cháu và anh họ cháu có tương lai sáng sủa. Giờ cháu tốt như thế, cậu vui còn không kịp, có gì mà mệt nhọc đâu. Đừng nghe Diệp Đại nói lung tung. Bầu không khí trong xe ngựa ấm áp, Diệp Đại một đường đánh xe ngựa, thuận lợi trước lúc trời tối đưa Diệp Nhữ Xuyên cùng Tô Tuyết Chí huyện thành. Chạng vạng tối, đó là thời gian rảnh rỗi nhất trong ngày, sắc trời lại vẫn còn sáng sủa, xe ngựa vào huyện thành đi thẳng đến Tô gia, gây chú ý biết bao nhiêu người. Diệp Nhữ Xuyên cũng không còn giống như trước né tránh sợ bị người ta giữ lại hỏi này hỏi nọ, khi xe ngựa dừng trước cổng chính Tô gia, ông xuống xe, che chở cho Tô Tuyết Chí, ngẩng đầu ưỡn ngực, phớt lờ vô số ánh mắt dòm ngó sau lưng đi vào cửa chính. Diệp Vân Cẩm ra đón con gái. Người trong nhà cũng đi theo bà chủ chạy ra cửa xếp thành hàng. Nhưng khi nhìn thấy Tô Tuyết Chí xuất hiện, vẫn ăn mặc kiểu nam giới, cả đám mắt trợn trừng miệng há to, lặng ngắt như tờ. Hồng Liên thở dài trong lòng. Rõ ràng là đã dạy bảo họ rồi, thế mà lại chẳng làm nên trò trống gì. Bà chọc chọc vào Tiểu Thúy. – Tiểu thư! Tiểu thư nhà chúng ta về rồi! Tiểu Thúy như bừng tỉnh trong mộng, hô to lên, những người còn lại bắt đầu hùa theo, bầu không khí mới trở nên vui vẻ thoải mái. Tô Tuyết Chí cười, ôm lấy Hồng Liên đang xoay cái chân nhỏ chạy tới phàn nàn cô gầy đi nhiều, lại chào hỏi mấy người Tô Trung, cuối cùng nhìn sang Diệp Vân ẩm, thấy bà bình tĩnh đứng sau cánh cửa, nhìn mình chăm chú, liền đi tới, chủ động đưa tay lên khoác lấy cánh tay của bà, mỉm cười nói: – Mẹ ơi, con về rồi. Diệp Vân Cẩm khẽ chớp mắt, nói nhỏ: – Đi vào nhà thôi. Đói rồi đúng không, vào ăn cơm thôi. Trời tối, Diệp Vân Cẩm mời anh cả ngồi xuống, bảo Hồng Liên cũng ngồi cùng bàn, người một nhà ngồi cùng nhau, đang ăn cơm, một người làm đi vào nói vợ chồng Lục gia đến, hiện đang ở bên ngoài. Trong tông tộc Tô gia, luận uy vọng và địa vị, vị Lục gia này đứng đầu. Hồng Liên ngừng cười nói, nhìn Diệp Vân Cẩm. Diệp Vân Cẩm buông đũa xuống, bảo anh cả và con gái tiếp tục ăn cơm, nói: – Em đi ra xem họ muốn nói gì! Hết chương 193.