“Con có thể hỏi,…” cậu cố nhai hết miếng tôm lột to đùng mẹ Vương gắp cho “… sao người lại dễ dàng chấp nhận tụi con …” Đầu cậu chỉ xoay quanh hai vấn đề, làm sao ăn hết mấy thứ trong chén và làm sao để mẹ Vương ngừng gắp đồ ăn vào chén cậu. Mẹ Vương bị hỏi khó, tay vẫn không ngừng gắp thêm giục cậu ăn, “Hồi đầu ta còn lo lắng nó không thể yêu ai, nên tất nhiên hai đứa đến với nhau không có gì là không tốt cả.” Nói thật ra, ngoài lúc bỡ ngỡ khi mới thấy Lâm Tuyền, bà cảm thấy cậu bé này chẳng có gì đáng chê cả. Lâm Tuyền ôm chén né xa hơn một chút, phải là ngoài tầm đũa của mẹ Vương cậu mới có thể thở được, “Vương Thiệu rất tốt, con không nghĩ anh ta có thể cô độc đâu.” Mẹ Vương nhìn cậu bé giờ đã cách bà cả một sải tay, thở dài “Thật ra, từ lúc niên thiếu ta đã thấy nó không được bình thường. Mấy đứa trẻ biểu hiện lầm lì như vậy, lớn lên giết người hay sa ngã là chuyện không hiếm. May mà Thiệu Thiệu không hề hư hỏng.” “Lầm lì…” người như anh ta phải gọi là tàn nhẫn mới đúng, Lâm Tuyền thầm nghĩ. “Ừ, ba của nó, vũ phu. Ta không biết ông ta có đụng tay đụng chân với cả nó hay không… Nó có vẻ bị ảnh hưởng rất nặng…” Chuyện buồn, nhưng là chuyện đã qua, mẹ Vương kể một hơi dài xong lại như không có chuyện gì, nhích tới trước rồi trút cả dĩa thịt xiên cho Lâm Tuyền. Sau đó thích thú nhìn cậu nhăn nhó ăn hết một cách khổ sở. ~~~ Vương Thiệu giải thoát Lâm Tuyền khỏi mâm cơm ngồn ngộn đồ ăn của mẹ Vương bằng cách túm hết các thứ lại xách về nhà mình để ăn dần. Lúc này anh đã khôi phục lại vẻ gọn gàng như trước, hương bạc hà từ kem cạo râu cứ mãi vấn vương. Đưa cậu về, hai người nhìn nhau, bầu không khí như cô đọng theo cách khó chịu nhất. Vương Thiệu chỉ tủ đồ anh chuẩn bị sẵn cho cậu “Chọn một bộ để đi dạo phố với tôi.” Nhà của Vương Thiệu nằm trong con phố sạch sẽ và yên tĩnh, nhưng chỉ cần đi hết một dãy nhà, người ta sẽ thấy con đường lớn nhộn nhịp sầm uất trước mặt. Đã lâu anh không để ý cảnh trí hai bên đường, cho đến tối qua, khi ngồi chờ trước cửa nhà, Vương Thiệu mới dần nhớ ra vài thứ anh từng quen thuộc. Lâm Tuyền không hiểu mục đích của việc này là gì, nhưng ít ra số đồ ăn đầy ứ trong bụng cậu cũng xẹp đi bớt. Vương Thiệu bước song song với cậu, từng bước trầm ổn, anh có vẻ suy nghĩ gì đó, Lâm Tuyền không tiện quấy rối, cậu cứ cố gắng kiềm chân mà sánh bước cùng anh. Vương Thiệu vui vẻ nhìn thiếu niên bên cạnh mình, dáng vẻ đầy sức sống của cậu đem niềm vui truyền qua cho anh. Thiếu niên bước chân linh hoạt, trái ngược với từng bước lẳng lặng của Vương Thiệu, rồi như chợt nhận ra, cậu mím môi kìm lại tốc độ. Vương Thiệu bèn vui vẻ đưa tay nắm lấy bàn tay cậu. “Tôi, nếu tôi nói là …” anh mở lời “Tôi trả em về cuộc sống bình thường. Em có vui không?” Vương Thiệu không hề để ý là bước chân của Lâm Tuyền đã khựng lại. Cậu dừng lại, nắm tay với Vương Thiệu cũng lôi anh lùi ra sau. “Em là không vui?” “Trả em về cuộc sống bình thường… là thế nào?” Cậu day dứt nhìn anh. “Là… Em sẽ có thể đi học. Cũng có thể lập gia đình. Tôi sẽ giúp em về mặt tài chính cho đến khi em có việc làm. Còn gia đình em, tôi không tìm được, giá bán thân của em cao hơn mức nợ của họ, tôi nghĩ với số tiền dư ra đó thì họ có đi đâu cũng sẽ sống thoải mái thôi.” Anh cười, dưới ánh đèn đường, nụ cười của anh sượng ngắt. “Tại sao?” Đúng thật là anh không cần cậu, nhưng tại sao, tại sao anh không cho cậu biết lý do. Bàn tay vẫn còn đan vào tay cậu bị nắm đến đau điếng, cảm thụ nỗi đau từ người kia gửi vào bản thân mình, anh không hề thấy miễn cưỡng. “Tại vì tôi trân trọng em.” Vương Thiệu nói một cách rành rọt. “Nhưng anh không yêu em?” Lâm Tuyền nhớ lại cậu đã dứt khoát muốn lấy lòng người này biết bao. Lúc đó, cậu chỉ nghĩ, giá như anh ta có thể giữ mình lại. Bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy lòng anh ta để cuộc sống sau này của mình dễ thở hơn. Thì bây giờ, khi anh đề nghị mở cánh cửa tưởng chừng như đã đóng lại với cuộc đời cậu, nếu cậu chấp nhận, có thể mãi mãi về sau cậu sẽ không còn chịu đựng cảnh ràng buộc này nữa. “Tôi có…” Vương Thiệu quay mặt đi, tay nhẹ rung, như muốn nhắc cho Lâm Tuyền biết anh và cậu, đang dạo phố tay trong tay với nhau. Một người đàn ông cùng một thiếu niên bên nhau vốn dĩ đã là hình ảnh không bình thường, tay anh và cậu lại còn dính lấy. “Vậy thì giữ em lại đi.” Lâm Tuyền bước lại gần anh, tay khẽ rút khỏi tay anh. Có chút hụt hẫng, Vương Thiệu miễn cưỡng trả lời “Tôi sợ rằng em không muốn.” Lâm Tuyền khẽ mỉm cười, “Em muốn”