Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Chương 87 : Cung Điện Dưới Đất Từ Thời Viễn Cổ (Thượng)

Trên con đường nhỏ hẹp, yên tĩnh dưới lòng đất này không có gì khác ngoài tiếng bước chân của ba người bọn họ. Ánh sáng màu xanh tỏa ra từ khối ma tinh trong tay Cát Vi khiến cho thông đạo dài dằng dặc, u tĩnh này trông càng có vẻ quỷ dị hơn làm ba người bọn họ không tự chủ được cau mày lại. Diệp Tường một mực đi ở phía sau, hắn luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang bám theo mình, nhưng khi hắn quay đầu lại lại không thấy bất cứ thứ gì cả, ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng không có. Tiếp tục đi theo hai nữ nhân phía trước, Diệp Tường đột nhiên ngừng bước, lập tức xoay người lại, và vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn trông thấy từ trong bóng tối có tới mấy trăm đôi mắt đang tỏa sáng nhìn chằm chằm vào hắn. Quả thực, bọn chúng cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng nhân loại này lại đột ngột quay lại như vậy, khiến cho bọn chúng không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ lại xèo xèo tản ra khiến cho từ trong bóng tối phát ra tiếng ồn ào có chút hỗn loạn, điều này khiến cho hai nữ nhân đi phía trước vô cùng kinh hãi phải lập tức ngừng bước nhìn lại. Loan đao trong tay Cát Vi ngay từ lúc cô nàng xoay người lại đã lập tức rời tay bay ra ngoài, hướng về phía những sinh vật trong bóng tối kia phát động công kích. Diệp Tường đứng phía sau thật muốn chửi um lên, nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã thấy một đạo gió lạnh thổi qua, sau đó là tiếng gió rít của lưỡi dao sắc bén gào thét bay sát ngay tai của hắn xuyên qua, mang theo mấy sợi tóc lơ thơ bay lả tả rồi rơi ngay trên gò má. Loan đao xoay tròn, lóe ra hàn quang chui vào trong bóng tối trên con đường phía sau, sau đó vài tiếng xèo xéo quái dị vang lên, tiếp đó là thanh loan đao kia lại bay sát ngay bên tai Diệp Tường quay trở về, nương theo ánh sáng nhạt nhòa từ ma tinh Diệp Tường mơ hồ nhìn thấy vết máu nhàn nhạt trên thanh loan đao. Cát Vi cầm ma tinh tiếp tục đi trước, Diệp Tường cùng Diane Lâm, hai người lặng lẽ theo sát phía sau. Cát Vi cầm loan đao trong tay, đi về phía trước vài bước rồi ngồi xổm xuống, đưa tinh thạch trong tay lại gần một chút, phát hiện ở trên mặt đất rơi xuống thi thể của năm sáu động vật nhỏ. Loại động vật này hơi giống với sóc, nhưng khác ở chỗ là da và lông của chúng, tất cả đều là màu vàng, hơn nữa, chúng còn có một cái cái đuôi màu đen vằn cùng cái chân với đầy móng vuốt sắc nhọn, vô cùng thuận tiện cho việc trèo tường. “Trong hoàn cảnh như vậy mà sinh vật này vẫn có thể sống sao?” Diane Lâm nghi hoặc. Cát Vi cũng không thể giữ bình thản như bình thường, cau mày nhìn thoáng qua Diệp Tường, nhưng…hắn lại không thèm để ý đến nàng, ngược lại lại nhìn chằm chằm vào mấy thi thể nằm trên đất kia nuốt nước bọt. “Ngươi…” Diane Lâm muốn nói gì đó, nhưng nàng chưa kịp nói xong thì đã bị một loại âm thanh bất nhã khác làm gián đoạn. “Ục! Ục!” Ờ! Rõ rồi, đây chính là âm thanh kháng nghị của một cái bụng nào đó vì quá đói ấy mà, và hiển nhiên, người đó không phải ai khác ngoài Diệp Tường vô sỉ nhà ta. “Thịt, thịt, thịt, ta muốn ăn thịt…” Diệp Tường tiếp tục nhìn chằm chằm vào ‘thi thể’ của mấy sinh vật bất hạnh nằm trên đất kia, mắt bắt đầu sáng lên, không thèm để ý tới việc chúng có thể ăn được hay không, trước mắt hắn lúc này chỉ hiện lên một hình ảnh duy nhất: đó là một đĩa thịt nướng thơm phức… … … Tách! Tách! Tách —— Một ngọn lửa nồng đượm đang vô cùng hoan hỉ nhảy múa trên một đống củi khô đầy ắp, mang đến thêm vài tia sáng hiếm hoi cho cái thế giới hắc ám này, nhưng, với Diệp Tường thì đám lửa này còn mang ý nghĩa hơn thế nhiều. Nó là nguồn sống với hắn mọi lúc, mọi nơi, và đặc biệt là lúc này. Diệp Tường giờ đang vô cùng hào hứng, có lửa rồi nên hắn cũng thuận tay chuẩn bị luôn hai cái giá gỗ cùng mấy cái xiên đem bọn hồ thử (sóc chuột) vừa rồi đi nướng, thỉnh thoảng còn từ trong trong không gian giới chỉ lấy ra một vài hộp gia vị nữa. Vừa ‘làm việc’ hắn vừa vui vẻ lẩm bẩm hát, có vẻ sung sướng lắm. Không thể phủ nhận là cái nhìn của Diane Lâm đối nam nhân này đã có chút thay đổi. Từ trước tới nay nàng vẫn cho rằng hắn chỉ là một tên lưu manh bỉ ổi vô liêm sỉ, chưa bao giờ nghĩ rằng tên lưu manh ấy lại có ích như thế này, luôn mang theo đồ phòng thân cho bất kì lúc nào, từ cái nhỏ nhất như lửa, gia vị…cho đồ nướng dùng khi dã ngoại hay là quyển trục ma pháp dùng khi khẩn cấp… Thật may là có thể tìm thấy một ít gỗ ở gần đây, nếu không, bọn họ sẽ phải ăn sống giống như người tiền sử mất. Lửa cháy càng ngày càng đượm, nhiệt tỏa ra càng ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, từ trong thông đạo hắc ám đã tràn ngập mùi thịt nướng thơm phưng phức. Không phải khoe chứ, nhưng nhớ tới năm đó, Diệp Tường hắn chính là cao thủ trong lĩnh vự sinh tồn nơi hoang dã đấy nhá, gì chứ chứ về khoản thiêu nướng nếu hắn nhận đứng thứ hai thì đảm bảo không ai dám đứng thứ nhất đâu. “OK! OK…!” Diệp Tường đưa đồ đã nướng tốt trong tay cho hai người đẹp đồng hành, nhưng do trong vô thức hắn đã vô tình sử dụng tiếng anh khiến cho hai nữ nhân kia cảm thấy vô cùng kinh dị. “Nhìn cái gì vậy? Ăn đi…” Diệp Tường giơ con sóc chuột đã nướng vàng xuộm trong tay lên, vội vàng cắn một miếng rồi hít hà liên tục bởi vì hắn suýt nữa thì bị phỏng. Cũng đúng thôi, ai bảo hắn tham ăn cơ chứ. Diệp Tường vừa vội vàng thổi hơi làm giảm bớt độ nóng vừa bắt đầu đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt đồ ăn trong tay, trên thế giới này bất cứ cái gì cũng chỉ là phù du mà thôi, chỉ có lấp đầy bụng mới là lẽ sống, là vương đạo. Tay nghề Diệp Tường đúng là không tồi, ít nhất, hai nữ nhân kia cũng đã ăn hết phần sóc chuột nướng của mình, riêng Diệp Tường xử lý tận hai con “Ta luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi!” Diệp Tường ném cái que dùng làm xiên nướng trong tay đi rồi hướng về phía Cát Vi nói. Trong thế giới hắc ám này bỗng có ánh lửa làm cho người ta cảm thấy được vài phần ấm áp, nhưng, giữa người với người không phải lúc nào cũng hòa thuận giống như mặt ngoài, giữa tâm với tâm luôn có một vách ngăn vô hình mà dù không thấy nhưng ta vẫn luôn cảm nhận được. “Hỏi đi, nhưng ta không đảm bảo có trả lời hay không…” Cát Vi lạnh lùng đáp lại một câu như vậy, hiển nhiên, cô nàng này cũng không ưa Diệp Tường chút nào, nói thế nào nhỉ? Tại vì vào đêm kia, nếu như không phải nàng liều mình cứu muội muội của mình ra, không chừng Cát Lỵ đã bị nhân loại này… Hừ, kỳ thật, muốn trách cũng chỉ trách Đạt Merck, Liêu Cách cùng mấy tên phản quân kia luôn nhằm vào Hồ Tộc thuộc tộc Tạp Kéo Tạp, chúng muốn bắt người trong tộc để bán cho thương đoàn làm nô lệ nên mới ra cơ sự này. Trong tộc của nàng đã có không ít huynh đệ tỷ muội bị như vậy, vì vậy nên nàng mới luôn tỏ ra lạnh lùng, chán ghét Diệp Tường tới như vậy. “Đêm đó ngươi muốn ám sát ta? Đúng không?” Diệp Tường nhìn hồ li tinh đối diện chăm chú, hy vọng có thể từ trên gương mặt xinh đẹp kia tìm ra chút manh mối nàođó. “Đúng!” Cát Vi thẳng thắn thừa nhận, nâng mắt lên nhìn thoáng qua đôi con ngươi màu đen ở phía đối diện đang nhìn mình chằm chằm. “Ám sát? Các ngươi biết nhau sao? Là lúc nào?” Diane Lâm ở bên cạnh không hiểu ra sao bèn vội vàng hỏi lại. “A, là một đêm đẹp trời nào đó ta bị người ta hiểu nhầm là triệu kỹ…Cái mũ này qua rộng, chụp kín cả đầu ta khiến cho thanh danh ngay thẳng của ta bị ô uế, làm bẩn, ôi đạo đức của ta… Khụ, tuy là lúc đọc sách bỉ nhân chưa từng vượt qua mấy môn như: đạo đức, tư tưởng, phẩm hạnh,…nhưng, ta quả thật là người tốt…” Diệp Tường dường như cảm thấy vô cùng oan uổng vội vàng hướng về phía Diane Lâm thanh minh. “Ngươi… Đêm hôm đó là ngươi chính miệng thừa nhận là triệu kỹ…Khi đó có ai là không biết ngươi chơi *** cơ chứ…” Diane Lâm không có cách nào nói ra ba chữ ‘khách làng chơi’ nên đành quay mặt đi che giấu sắc hồng đang dần lan ra toàn mặt, không thèm để ý tới tên lưu manh kia nữa. “Ai, người tốt không dễ làm nha, được rồi, đã như vậy, từ nay về sau ta sẽ trực tiếp đến khách điểm, biến thành người càng lưu manh, hạ lưu hơn nữa, có như vậy mới không uổng phí mấy cái mũ mà các ngươi chụp cho ta…” Diệp Tường ra vẻ phẫn uất, nghiêm trang vỗ vỗ bàn tay sạch sẽ tuyên bố. “Ngươi…” Diane Lâm không biết nói gì hơn với người này, mỗi lần luôn bị hắn lấn áp, khả năng tranh cãi của nàng so với Diệp Tường quả nhiên là đồ đệ gặp sư phụ rồi. “Hỏi lại một cái!” Diệp Tường không nhụt chí tiếp tục hỏi Cát Vi. “Tại sao lại cứu chúng ta?” Hiện tại Diệp Tường ai cũng không tin, thậm chí hắn cũng bắt đầu hoài nghi lão hoàng đế của Tam Vung đế quốc có phải có âm mưu bán đứng hắn hay không! Hắn bỗng nhiên phát hiện, sống trên thế giới này, làm người tốt, tin người, là vô cùng tai hại.