Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Chương 77 : Bức Cung (Thượng)!

Trong phòng giam hắc ám lúc chỉ có duy nhất một một đạo ánh nắng chiếu sáng cho toàn căn phòng, liệu đây có phải là ánh sáng rạng đông, báo hiệu bình minh sắp tới với bọn hắn hay không? “Cạch!” Từ đầu kia của nhà tù hắc ám truyền dến tiếng mở cửa, sau đó là một loạt tiếng bước chân vô cùng lộn xộn đi tới phía này. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếp theo, mấy tên thú tốt coi ngục cầm cây đuốc trong tay cùng một vài binh khí đi tới, bọn họ hờ hững giơ cao rồi cắm cây đuốc lên mỗi vị trí hẻo lánh trong nhà tù hắc ám. Diệp Tường đang ngồi tựa trên tường nhà tù thì nhìn thấy hai bóng người chậm rãi đi vào trong nhà giam, Diệp Tường cố gắng mở to mắt hi vọng nhìn rõ diện mạo của đối phương, đáng tiếc là quá tối, hơn nữa đối phương còn dùng áo choàng đen che mặt nên Diệp Tường không có cách nào nhìn rõ xem đối phương là ai. Vùuuu! Một trận hàn phong bỗng nhiên từ các ô cửa sổ lọt vào trong nhà giam khiến cho cây duốc trong tay đám thú binh lay động kịch liệt. Diệp Tường ngồi trong góc tường cũng bị trận hàn phong âm trầm đến bất chợt này làm cho đổ cả mồ hôi lạnh, một trận khí tức tử vong thổi quét từ đầu đến chân làm cho hắn không khỏi rùng mình. Diane Lâm ở bên cạnh cũng im thin thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám, khẽ khàng đưa một bàn tay hơi lạnh ra nắm chặt lấy tay Diệp Tường. Diệp Tường hơi hơi nhíu mày, không quay lại nhìn nàng nhưng cái tay kia hơi hơi cầm chặt bàn tay đang bối rối trong tay mình. Hơi thở tử vong mãnh liệt, hắc ám, rét lạnh tràn đầy trong mọi ngõ ngách phòng giam làm cho hai người cảm thấy rất bất an. “Ha ha… Ha ha…” Một hồi tiếng cười âm trầm kéo dài quanh quẩn tại trong căn phòng giam hắc ám, nghe thấy thanh âm này, Diệp Tường cảm thấy hết sức quen thuộc nhưng vẫn chưa nhớ ra đó là ai. “Người trẻ tuổi, chúng ta… Lại gặp mặt!” Người nọ vừa nói xong, liền cùng người bên cạnh chậm rãi song song đi ra, sau đó dừng lại, dưới ánh sáng lắc lư mờ ảo từ cây đuốc chỉ nhìn thấy nửa mặt dưới với cái miệng luôn duy trì nụ cười âm trầm của đối phương. Xem ra, đối phương cũng không phải là người trẻ trung gì, bởi lẽ, da thịt bên cạnh miệng hắn đã xuất hiện vết nhăn giống như vỏ cây lâu năm, sần sùi, nhăn nheo trông hết sức khó coi. “Ngươi… Là ai?” Diệp Tường cuối cùng kìm không được, cất tiếng hỏi. “Ha ha!” Đối phương cười nhẹ hai tiếng, nhưng không trả lời. “Bá tước Declan…Chẳng lẽ ngài quên người bạn cũ này nhanh như vậy sao… ?” Nói xong, hắn tiến lại gần vài bước, dưới ánh sáng tạm tính là hơi sáng đó, hắn đem áo choàng màu đen phủ trên đầu cởi ra, lộ ra toàn vẹn khuôn mặt vốn có của hắn. “A!” Diane Lâm giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, hét lên một tiếng. Sau đó, toàn thân nhích lại gần Diệp Tường hơn. Cũng không thể trách nàng quá nhát gan được. Bởi lẽ, một người dù có kiên cường đến thế nào đi nữa thì cũng có thời điểm yếu ớt, sợ hãi, đó mới là một con người bình thường. Nhất là trong thời điểm đó, bên cạnh lại có một bờ vai ấm áp, khiến cho người ta không thể tự chủ được mà dựa dẫm đôi chút. Diệp Tường hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào gương mặt xấu xí của đối phương. Đây là một gương mặt vô cùng quen thuộc với hắn: gầy như củi khô, da thịt trên mặt nhăn nheo giống như một tờ giấy bị vò nhàu nhiều lần khiến cho người ta không thể nào đoán ra tuổi của hắn. Hơn nữa, nhất là khi hắn cứ nhìn mình chằm chằm vào đối phương rồi cười lạnh khiến cho người ta cảm giác được rất không thoải mái, khí tức tử vong tỏa ra bốn phía như vậy thì ai thèm quan tâm đến tuổi tác của hắn nữa cơ chứ. “Là ngươi…Ngươi… Rốt cuộc là ai?” Diệp Tường bình tĩnh hỏi. Bàn tay nắm tay của Diane Lâm hơi đổ mồ hôi, đây là do hắn quá sợ hãi sao? Hắn bỗng nhiên nhớ lại cái đêm mà pháp sư vong linh này tới phòng của hắn, triệu ra hai bạch sắc khô lâu truy sát hắn. Nhưng mà, lúc ấy hắn chỉ là một thanh niên sức trói gà không chặt, chỉ biết phó mặc cho số phận, còn bây giờ, liệu có khác không? Lúc này, toàn thân Diệp Tường uể oải, tứ chi vô lực, giống như đi tả hai ngày liền vậy, không, nói như vậy không chính xác cho lắm, phải nói là giống như một đêm ngự liền mười lăm nữ nhân vậy, muốn tự sát còn không có sức mà cầm dao chứ đừng nói gì tới đối phó một pháp sư cao cường. Trước kia liều mạng chống lại như vậy là vì muốn bảo vệ Ô Ô, nhưng mà hắn không ngờ là thực lực của Ô Ô lại kinh khủng đến như vậy, bằng không, ngày ấy, sinh tử của hắn thật khó mà đoán được. Chết, ai mà không sợ? Huống chi là kẻ nhát chết như Diệp Tường! Đối với Diệp Tường mà nói, vụ nổ hóa học lần kia xem như là lần thứ nhất hắn chết, mà hắn, không nghĩ lại chết lần thứ hai sớm như vậy. Hắn từng đã nói với chính mình, nếu ông trời đã an bài để hắn đến thế giới này, hắn muốn sống cho thật tốt, và phải sống sao cho phi thường đặc sắc, thú vị. Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm, cho nên, hắn rất sợ chết! “Dường như ngươi đang rất sợ hãi…” Đối phương nhìn thấy trán Diệp Tường đổ mồ hôi lạnh liên tục bèn trào phúng, người trẻ tuổi này là người đầu tiên trong cuộc sống ba trăm năm dài đằng đẵng dám vung gậy gộc và ném gạch Pháp Tư, hơn nữa năng lực cải tạo sinh vật của hắn quả thật là rất mạnh! “Pháp Tư, ngươi nên nói tới chính sự đi!” Gã đi song song bên cạnh Pháp Tư không phải là ai xa lạ mà chính là Liêu Cách, hắn cũng được coi như là một pháp sư, cấp bậc của hắn giống như Pháp Tư, nhưng, khi ở trong căn phòng giam âm trầm tràn đầy khí tức tử vong này làm cho hắn nổi da gà khắp toàn thân, bởi vậy, giọng điệu của hắn khi nhắc nhở pháp sư vong linh bên cạnh cũng không được dễ chịu cho lắm. Pháp Tư hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Một tia không vui thoáng hiện qua mặt hắn. “Các ngươi biết nhau sao?” Diệp Tường hơi tò mò hỏi. Pháp Tư trầm mặc, không nói gì, con mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, sau đó nhìn thoáng qua tiểu cô nương đang sợ hãi tựa vào người Diệp Tường. “Bá tước Declan, các hạ làm cách nào mà có thể chữa khỏi cho đôi cánh của Long Vương Cổ Nhân vậy? Và, làm thế nào mà các hạ có thể làm thay đổi tính cách hung ác cũng những mà thú bất trị kia?” Pháp Tư đi đi lại lại vài bước, khẩu khí giống như đang chất vấn phạm nhân. Những lời này làm cho Diệp Tường cực kỳ rung động, và cả kinh ngạc. Việc Long Vương Cổ Nhân bị tàn phế chỉ có vị trưởng lão của Long tộc biết. Tại sao gã pháp sư vong linh này lại biết? Hơn nữa, tựa hồ như đối phương còn muốn từ mình tìm ra cách cải tạo gien của ma thú nữa. “Hừ! Ta không biết!” Diệp Tường trả lời linh hoạt, gọn gàng, không chút do dự, muốn Diệp Tường hắn nói ra bí truyền độc môn sao? Hừ, lão ta nghĩ lão ta là ai cơ chứ? Diệp Tường sử dụng giọng điệu cứng rắn để nói chuyện khiến cho Pháp Tư nguyên bản đang tùy ý đi đi lại lại đột nhiên xoay người, giương lên cây gậy khô lâu của mình hướng về phía Diệp Tường tung một chưởng, ngay tức khắc Diệp Tường giống như bị một luồng sức mạnh cực đại thổi bay đi, đập vào trên vách tường đá cứng rắn của nhà tù. “Ngươi…” Thấy vậy, tựa hồ như Diane Lâm muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị Pháp Tư sử dụng phương pháp đồng dạng, đánh bay nàng đập vào song sắt tới ngất đi. “Khụ… Khụ…” Do sự va đập vừa rồi mà sau lưng Diệp Tường đau nhức không ngừng làm cho hắn không kìm chế được ho khan vài cái. “Ngươi… Muốn giết người sao Hừ! Vậy thì giết ta đi…” Đây là Diệp Tường đang đánh cuộc. Hắn biết, nếu đối phương không lấy được thông tin mà chúng muốn thì tính mạng của hắn không có gì nguy hiểm cả.