Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới
Chương 70 : Long Chiến ( Hạ )
Đột nhiên, một thân ảnh xông tới ngăn ở trước người .
Bang! Bang! Bang!
Ngay lập tức ba viên hỏa cầu đánh trúng ngay vào người nọ, hậu quả của việc này là từ quần áo cho tới khôi giáp trên thân người nọ đều bị đốt cháy xém, không còn có một chỗ nào có thể miễn cưỡng gọi là lành lặn cả. Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc hơn là, dù cho bị liệt hỏa từ hỏa cầu đốt khắp người như vậy nhưng ngoại trừ y phục ra thì người nọ hoàn toàn không bị tổn thương gì cả. Dưới sự kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy hỏa diễm từ hỏa cầu đốt trên người người nọ bỗng nhiên biến mất, xuất hiện sau đó là một kị sĩ với thanh kiếm đã ra khỏi vỏ che ở trước người.
“Ngươi…” Lúc này đến phiên Pháp Tư ngồi trên mình song đầu long tỏ ra hết sức kinh ngạc , “Làm sao có thể! Ngươi… Ngươi làm sao mà thoát được? Ngươi…Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là kị sĩ ma pháp tinh linh (kị sĩ kiêm pháp sư thuộc tộc tinh linh)? Hay là ngươi chính là kị sĩ thánh nguyệt của Giáo Đình?” Pháp Tư vô cùng hoảng loạn, vội vàng giơ pháp trượng trong tay lên chỉ thẳng vào người nọ chất vấn.
“Ta á? Ta chỉ là một kỵ sĩ bình thường thôi!” Nạp Khắc bình tĩnh trả lời vấn đề của đối phương, nhưng đó chỉ là bề ngoài , còn trong nội tâm của hắn, có trời mới biết là hắn có bình tĩnh như vậy không.
Lúc này, cái đầu bên phải của song đầu long hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hừ! Dùng ma pháp sao?” Nói xong, đảo đảo đôi mắt to vài vòng sau đó bất ngờ há miệng, phun một ngụm long tức (lửa rồng, hơi thở của rồng) về phía Nạp Khắc.
“Ầm ầm!” Nạp Khắc bị viên cự đại long tức này trực tiếp đánh bay ra ngoài, trên mặt đất cũng bị oanh tạc ra một cái hố to, sâu hoắm khiến bụi đất bay mù mịt.Khẩu long tức này đã hoàn toàn làm cho khôi giáp của Nạp Khắc bị biến dạng hoàn toàn đồng thời cũng làm cho hắn bị nội thương nghiêm trọng, nơi khóe miệng còn vương vết máu, nhưng khách quan mà nói thì như vậy đã là tương đối nhẹ. Bởi vì nếu là bình thường thì người trúng đòn đã sớm mất mạng chứ không phải chỉ nội thương như thế. Như vậy có thể khẳng định rằng, đại bộ phận ma pháp của hỏa diễm do long tức phát ra đã không phát huy được tác dụng, thứ làm cho Nạp Khắc bị thương chẳng qua chỉ là do tác dụng vật lí của đòn này mà thôi. Có thể coi như đòn long tức này đã thất bại thảm hại.
“Ngaooooo!” Hồng Long hai đầu phẫn nộ rít gào một tiếng, sau đó cắm hai móng vuốt xuống mặt đất, lập tức trên mặt đất xuất hiện hai vết cào sâu hoắm, có thể thấy được nó đã sử dụng lực đạo không hề nhỏ.
“Địch Dạ đại nhân, xin ngài hãy bình tĩnh, bình tĩnh!” Pháp Tư ngồi ở sau lưng song đầu long đang cố hết sức khuyên can đầu bạo long này. Thực ra đây là việc bắt buộc chứ nếu không hắn cũng chả dại gì chọc vào con rồng điên này. Haizzz! Nhưng biết làm sao được, phải biết rằng thực lực của nó sánh ngang với Cổ Nhân, long vương của Hỏa Long đảo, đều là thánh giai cự long cả, một pháp sư khô lâu nhỏ nhoi như hắn đắc tội không nổi đâu. Ai da! Thời nay làm người đã khổ, làm thú nhân cũng chả dễ nhưng làm pháp sư còn khổ sở hơn! Hay là hắn bỏ nghề nhỉ????
“Bình tĩnh cái khỉ gió!” Cái đầu bên phải vừa nhổ ra long tức vừa tức giận rít gào, lúc ngẩng đầu lên lại tức khắc phun thêm một ngụm long tức nữa về phía Nạp Khắc.
Oangggg —— một tiếng va chạm lớn xuất hiện, ngau sau đó Lôi Khắc Tư nhanh chóng cầm kiếm xông tới, mục tiêu là đâm tới nơi yếu nhất chỗ đầu rồng: nghịch lân. Đúng vậy, điểm yếu duy nhất trên cơ thể rồng chính là nghịch lân, bởi vậy Lôi Khắc Tư mới liều lĩnh đâm tới nơi đó. Nhoáng một cái, khi mà mọi người còn chưa kịp định thần đã thấy Lôi Khắc Tư vung ra chín đạo thánh đấu khí, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía Địch Dạ đâm tới.
Mười bước, năm bước, ba bước… Khoảng cách càng ngày càng gần, Long lân tỏa ra ánh sáng màu hồng ngày càng rõ ràng, Lôi Khắc Tư tin chắc rằng một kiếm mang theo chín thành công lực này của hắn tuyệt đối có thể đâm thủng nghịch lân của song đầu long, có thể hạ gục được nó.
Lôi Khắc Tư cảm thấy rất khẩn trương cùng kích động, mọi hi vọng, tương lai của hắn đều dựa vào một kiếm này cả, thành: hắn sẽ vang danh thiên hạ, mà nếu bại: không nói tới danh tiếng mà ngay cả mệnh cũng không còn.
Nhưng mà, dường như trời không chiều lòng người, ngay tại lúc Lôi Khắc Tư tới gần Cự Long, khi mà chỉ còn cách nó có một bước, một cái đầu khác của Địch Dạ lập tức chuyển động, đôi mắt nó bắn ra hàn quang, tràn đầy giận dữ khi nhìn thấy Lôi Khắc Tư đang huy kiếm tới.
Lôi Khắc Tư thấy nghịch lân ngay trước mắt mình, ngay cả mạch đập cũng có thể thấy rõ ràng rồi, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Nắm chặt kiếm trong tay, cắn chặt răng, Lôi Khắc Tư đem đấu khí toàn thân rót vào trong kiếm chuẩn bị liều mạng.
Vútttttttt! Bốppppppppp!! Cự long Địch Dạ nhanh như thiểm điện vung một cái đuôi hướng về phía Lôi Khắc Tư, đem hắn quét ra ngoài tới chục mét.
Kiếm của Lôi Khắc Tư bị gãy thành hai đoạn, ngực bị đuôi của cự long đánh trúng khiến hắn đau như bị lửa thiêu vậy. Thậm chí hắn còn không nhìn rõ xem cái đuôi kia quất trúng mình như thế nào nữa.
“Phốc!” Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới khiến cho Lôi Khắc Tư không thể chịu đựng thêm nữa, lập tức chết ngất trên mặt đất. Diane Lâm thấy vậy liền vội vàng chạy tới xem thương thế của hắn.
“Hắc hắc, tên nhóc kị sĩ không biết tự lượng sức! Đấu khí thần thánh sao? Còn không phải không chịu nổi một kích, bị ta đập bay ra ngoài như đập một con muỗi sao, kiêu ngạo gì chứ,…. Ha ha ha!” Cái đầu bên trái của Địch Dạ khinh miệt nhìn thoáng qua Lôi Khắc Tư chết ngất trên mặt đất cười nhạo.
“Hừ! Tiểu tử, đến lượt ngươi đấy!” Hai cái đầu của Địch Dạ nhe ra hàm răng nhọn hoắt trắng ởn đe dọa nhìn về phía Diệp Tường. Sau đó giống như thị uy,rít gào một tiếng.
Ngaooo! ! Tiếng rồng ngâm táo bạo đầy uy lực làm chấn động cả không gian. Đồng thời cũng thành công làm chấn động đám hộ vệ phía sau đang chuẩn bị xông lên. Nhưng lúc này, ngoại trừ việc lui lại, họ còn bận lấy tay che kín lỗ tai thì còn đâu tay mà đánh với đấm nữa chứ! Ngay cả Diệp Tường đã bịt kín lỗ tai mà còn té lăn quay khỏi ngựa nữa là,….Ngay lập tức con ngựa kia liền nhân cơ hội điên cuồng chạy mất.
“Lão bản!” Đạt Cổ muốn xông lên, nhưng, Địch Dạ cũng lập tức chuyển động, bay tới, vung đuôi đem Đạt Cổ quét bay sang một bên, thậm chí còn đụng ngã cả một cây đại thụ.
“Một lũ nhát gan chỉ biết giả chết thôi sao… Hừ hừ…” Vong linh pháp sư ngồi trên lưng song đầu long tỏa ra hơi thở tử vong dày đặc, cười nhạo.
Đúng lúc này, nguyên bản vẫn đang hôn mê- Ba Nhĩ Bác đột nhiên đứng lên, duùg thân hình cực đại của mình làm vũ khí lao tới. Do không phòng bị nên Địch Dạ lập tức bị đẩy lui mấy bước.
“Hỗn láo!” Địch Dạ nổi giận, cái đầu bên phải lập tức hướng về phía Ba Nhĩ Bác nhả ra long tức.
Trước người Ba Nhĩ Bác xuất hiện một tầng hào quang phòng hộ màu trắng bạc nhưng long tức của Địch Dạ cũng không phải là long tức bình thường, vì vậy, thân thể của Ba Nhĩ Bác vẫn bị đánh cho lắc lư kịch liệt.
“Graooo! Phòng ngự chung cực? Nói! Ngươi có quan hệ gì với lão phế vật Cổ Nhân kia, hả?” Địch Dạ cuồng loạn hướng về phái Ba Nhĩ Bác rít gào, sau đó nhanh chóng hướng phía Ba Nhĩ Bác công kích, Pháp Tư ngồi trên lưng nó thấy tình thế không đúng liền vội vàng dùng thuật phiêu phù bay khỏi lưng Địch Dạ.
“Rầm rầm!” Tiếng va chạm kịch liệt phát ra từ việc thân thể hai cự long va vào nhau.
Hú..u..u..u..u! Địch Dạ biết rõ ma pháp của mình sẽ không thể nào phá vỡ được phòng ngự chung cực của đối phương, chỉ có thể sử dụng công kích vật lí mới làm Ba Nhĩ Bác bị thương được, mà điểm ấy, hắn mạnh hơn nhiều. Vì vậy, ngoại trừ dùng thân thể va chạm, Địch Dạ còn sử dụng móng vuốt sắc bén điên cuồng công kích Ba Nhĩ Bác làm cho trên người Ba Nhĩ Bác lập tức xuất hiện mấy đạo vết thương sâu hoắm chảy máu không ngừng.
Nhưng, Ba Nhĩ Bác cũng không vì vậy mà chịu thua, nó lập tức rít gào, ngóc cái đầu cự đại cùng thân thể lên, sử dụng móng vuốt, răng nhọn…dùng hết những thứ có thể công kích được trên thân thể để công kích lại Địch Dạ.
Hai sinh vật to lớn đem trọn phiến thảo nguyên quần cho bụi tung mờ mịt, cỏ cây bị tàn phá không nói, ngay cả mặt đất cũng không còn lấy một chỗ bằng phẳng, nơi nơi xuất hiện những hố to nhỏ khác nhau.Ấy thế mà chúng không hề ngừng lại lấy một giây,dù áu cùng thịt trên thân chúng đang không ngừng rơi trên mặt đất như để tuyên cáo ức độ kịch liệt của trận đánh này.
Tại sao chúng không dùng ma pháp? Đơn giản là vì Long thần đã qui định rằng: rồng đấu với rồng sẽ không được phép sử dụng ma pháp để công kích, nếu không e rằng cả lục địa sẽ thành hoang phế chứ không đơn giản chỉ là một phiến bình nguyên như thế này. Vì vậy mà hai sinh vật này mới điên cuồng dùng thân thể để phân thắng bại, ngay cả phản nghịch như Địch Dạ cũng không dám làm trái với qui định.
Ba Nhĩ Bác cố hết sức mình chống lại Địch Dạ nhưng thực lực của nó mới chỉ tới thất giai mà Địch Dạ lại thuộc thánh giai, nên có thân thể mạnh hơn nhiều so với nó. Nhưng Ba Nhĩ Bác vẫn không đầu hàng, một lần rồi lại một lần liều chết chống lại Địch Dạ, làm cho Địch Dạ cũng không dễ chịu hơn là mấy, thân thể mệt mỏi không nói, ngay cả trên người nó cũng đã xuất hiện không ít các vết thương lớn nhỏ.
Giờ phút này Ba Nhĩ Bác bị cả hai cái đầu của Địch Dạ cắn gắt gao, Ba Nhĩ Bác cũng không chịu thua cắn chặt bụng của đối phương, nhưng, Địch Dạ có tới hai cái đầu, một cái cắn cánh của Ba Nhĩ Bác, một cái cắn chặt đùi…nên chiếm ưu thế hơn hẳn.
Lúc chúng tách ra cũng là lúc huyết vũ tinh phong, máu thịt đầu trời đất, khiến cho ai thấy cũng phải giật mình kinh sợ.
Truyện khác cùng thể loại
347 chương
17 chương
274 chương
501 chương
200 chương
95 chương
54 chương
564 chương