Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Chương 7 : Cuồng Y Là Phải Tạo Nên Như Vậy ( 1 )

Đang lúc Tam Vung Ngũ Thế ( một cách gọi khác của Tam Vung hoàng đế) nhắm mắt tin rằng mình đang đến chỗ Nữ Thần Sinh Mệnh , đột nhiên____ Sưu! Phanh! Một khối gạch không rõ từ nơi nào bay đến,một thân ảnh to lớn nhằm ngay mục tiêu đại kiếm, hắn sử dụng nguyên bản một thanh kiếm lớn trong tay chỉ cách lão hoàng đế có vài tấc.” Sát” một tiếng, trúng vào bên vai của Tam Vung. “ A” Tam Vương Ngũ Thế thét lên một tiếng như heo bị giết. “ A” Tên to cao lập tức rút thanh kiếm lớn ra khỏi bả vai của hoàng đế , một lần nữa lại vung lên, nhằm một đao trí mạng. “Sưu” Lại một viên gạch nhằm thẳng gáy tên to cao bay đến. “ Cách !Cách” Gạch nhằm thẳng đầu tên đó, rơi xuống vỡ vụn. “Ai?” Tên cao lớn da mặt nổi gân xanh quát lên. Thừa dịp không còn tương sức nữa, quân thị vệ liều chết huy động vũ khí xông vào tên thích khách to con đó, trong vườn thích khách chỉ còn thanh lí vài cái vũ khí siêu điểm. Diệp Tường càng chui qua, gắt gao kéo lôi lão hoàng đế Ba Vung Ngũ Thế này vào sâu trong bụi hoa, chỉ là lão hoàng đế đã ngất đi mất rồi,chắc hắn do vết thương trên vai mất quá nhiều máu, Diệp Tường nhíu mày, ước chừng chỉ có huyết thanh trong gen của Ô Ô có thể cứu được lão hoàng đế này , bất quá chỉ là do đám thích khách vẫn chưa được giải quyết sạch sẽ.Diệp Tường chỉ có thể xé gấu áo của mình bịt miệng vết thương lại. -“ Bao vây bọn họ! Giết ngay tại chỗ”. Một âm thanh từ trên trời vang xuống, lập tức vài đầu Long Ưng kị sĩ thương nhào xông tới, hai tên thích khách đang còn vật lộn cùng đám thị vệ, lập tức bị đâm xuyên, kẻ ra tay ấy không phải ai khác chính là đầu lĩnh ngày hôm qua hộ tống Mã Khắc-Thư Nhĩ Đức. -“ Rút lui” Một tên thích khách quát lên, lập tức thân hình hóa thành chuột biến mất vào bụi rậm mất hút. -“ Đức Lỗ Y” Thư Nhĩ Đức nhăn mày kinh ngạc nói, hiển nhiên là đã nhận ra chiêu thức môn đạo của tên thích khách vừa rồi. Sự việc vẫn chưa chấm hết, tên kia vừa rồi bị Diệp Tường ném bể gạch thì lại đại hãn căng hết sức dùng đại kiếm hướng về phía Long Ưng kị sĩ cuồng hãn thi triển kiếm. -“ Đi chết đi” -“ Chú ý” Thư Nhĩ Đức lập tức hô nhắc nhở hai Long Ưng Kị sĩ nhưng đã trễ mất rồi. -“ BaaBaaa…”Kiếm khí kia đã chém hai Long Ưng kị sĩ xoắn tít trên không và rơi rớt khiếp đảm nôi tạng trên mặt đất. -“ Thực nguyệt cấp võ sĩ” Thư Nhĩ Đức lại một lần nữa kinh ngạc, hắn cũng chẳng qua là tiếp cận cấp bậc thực lực doanh nguyệt, thực lực của đối phương quả nhiên là rất khá,đang lúc hắn cắn răng ngóc đầu lên thì bị tên đầu lĩnh -trưởng kị sĩ thương xuống một kiếm,bùm một đám sương màu đột nhiên bay lên bao phủ toàn bộ tên thích khách to cao.Đợi đến lúc sương khói tan đi, tên thích khách đã không thấy bóng dáng, trên mặt đất là một mảnh thi thể của Long Tịch. “ Cấp cứu, nhanh, gọi ngự y” Mã Khắc cùng Diệp Tường mang Tam Vung Ngũ Thế ra khỏi bụi cây, máu đã nhuộm đỏ cả hoàng bào, thật kinh hoàng, vết thương đổ máu kinh người, lập tức cung đình lại náo loạn lên lần nữa. …. Sáng sớm, ám sát xảy ra khiến quân thị vệ được phong tỏa kín,thành vệ quân lập tức đóng tất cả các cổng thành,mỗi đường phố đều có thành vệ quân sát sao kiểm tra từng nhà, đương nhiên người dân trong thành cũng đã nhỏ to tin tức rồi. -“ Nghe nói không biết thực hư thế nào, hoàng thượng bị người ta ám sát, giờ đây quân lính đang truy lùng tên thích khách.” Một thị dân nhìn thành vệ quân đi lục soát từng nhà một hiếu kì buôn chuyên với hàng xóm. -“ Làm sao ngươi biết?” hàng xóm hiển nhiên bán tín bán nghi. -“ Cháu ta là quân thị vệ sai việc lặt vặt,tin này hắn nghe chính miệng những tên thị vệ nói ra mà..” Tên thị dân vẫn tiếp tục chăm chú giải thích nói. -“ Này, hoàng thượng, Người…” Hàng Xóm vẫn tương đối lo lắng cho sự an nguy của Tam Vung Ngũ Thế. -“ Lành ít dữ nhiều…” Tên kia mặt mũi cũng nhợt nhạt mà thở dài. -“ Lão công, đừng đoán mò lung tung, đám vệ quân vẫn đang lùng bắt thích khách đó..” bên trong vẳng ra tiếng nói có phần cảnh cáo, tuy trong long bọn họ thì Tam Vung ,không sai, chính là hoàng đế, không phải vô tình mà cố ý thảo luận , họ chỉ cầu mong Nữ Thần Sinh Mệnh sẽ mở con đường cứu giúp hoàng đế lúc này. Nhưng mà sự thật đúng là như thế. Trong hoàng cung,tẩm phòng của hoàng đế. Ngự y cùng cung nữ mang thau nước đỏ máu bưng ra,Mã Khắc cùng một đám đại thần hỏi nghe xong thì càng thêm lo lắng sốt ruột vạn phần, lão cũng chẳng nhận ra rằng không thấy tăm hơi Diệp Tường đâu cả. Một hồi lâu. Các ngự y đều đi ra. “ Bệ hạ bị thương như thế nào?” Mã Khắc dẫn đầu đại thần, đem mấy cái giải phẫu tới vây chặt đám ngự ý ra sức hỏi. -“ Ai, Vết thương của bệ hạ quá lớn, trước mắt chỉ có thể cho là máu đã ngưng chảy, nhưng là… tính mạng thì vẫn đang trong tình trạng nguy kịch, nếu đêm nay không có lời nói kì tích xảy ra, thì chỉ e là…..e là… khó mà…” Ngự y lắc đầu đau khổ nói. “- Tế Tự? Mau mời thần thánh giáo đình Tế Tự đến đây!” Mã Khắc hiển nhiên như chết đuối vớ được cọc ngầm vậy. -“Mã Khắc, Tế Tự đã đã sớm mời qua,đó là đầu khí vết thương, tế tự thánh thuật không có tác dụng.” Một trong số các đại thần vỗ đùi khóc rống nói. -“ Bệ hạ…” Mã Khắc đi theo vài viên quan xông hoàn toàn vào tẩm phòng của lão hoàng đế Tam Vung , mỗi người bộ dạng ủ rũ, thần sắc buồn rầu, đối với họ mà nói thì việc mất đi một vị quốc vương sẽ như thế nào, không có gì so sánh được với sự mất mát này. Nhưng mà, vào thời khắc này, Diệp Tường mang theo Ô Ô đi tới bên ngoài hoàng cung, nguyên nhân vì xảy ra vụ ám sát, hoàng cung đã được canh phòng nghiêm ngặt , coi như một con ruồi muốn bay vào cũng phải xác định xem là đực hay là cái rồi mới vào bên trong được. Đối với sự tình này, Diệp Tường cùng Ô Ô bị bầy phó võ quan quân ngăn lại bên ngoài. -“ Thả ta ra, ta muốn vào, ta có thể cứu được bệ hạ các người..”Diệp Tường hiển nhiên đối với bọn thị vệ này không có cảm giác gì, tình tình tự nhiên có chút táo bạo. Rất nhanh lời nói của hắn đã rơi vào tai của một tay quan quân thị vệ đang ảo não lão cố nhân. -“ Hắn tên gọi là gì? Hắn nói có thể cứu được bệ hạ? Thật sự? Nhanh, đem hắn lại đây….” Đế Quốc hữu tướng này là Mạc Khắc bộ dạng hiển nhiên có chút kích động, nghe được lời này không thể nghi ngờ cho tất cả các đại thần ở đây hưng phấn vô cùng.