Sinh Con Xong Ly Hôn
Chương 58
Edit + Beta: Vịt
Tạ phu nhân hận không thể cậu nhanh chóng rời khỏi Tạ Kế Hiên bốc hơi luôn vậy mà muốn gặp cậu? Chẳng lẽ thấy cậu đồng ý ly hôn, muốn cám ơn cậu?
Hỏi mấy lần Tạ Kế Hiên cũng nói không biết, Thẩm Gia Ngôn không hỏi nữa.
Cách một ngày rút ra thời gian, quyết định theo Tạ Kế Hiên về xem xem, dù sao cũng sẽ không ít đi miếng thịt.
Tạ phu nhân buổi tối cố ý nhịn đến 1h đêm, sáng sớm 6h đã dậy, giấc ngủ không đủ như vậy, sắc mặt sẽ lộ ra vẻ cực kỳ tiều tụy, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương. Tống Mĩ Hân nhìn thấy sợ hết hồn, tưởng bà bị ốm, nhìn thấy loại phản ứng này, Tạ phu nhân đối với thành quả của mình hết sức hài lòng.
Bữa sáng uống một bát cháo gạo không ăn nữa.
"Bác, bác như vậy sao được chứ?" Tống Mĩ Hân có chút lo lắng, tuổi một bó lớn, hành hạ bản thân như vậy, đối với thân thể không tốt đâu.
"Cháu nhớ, đợi lát nữa Thẩm Gia Ngôn tới, cháu phải bi thống thế này, níu cạnh giường bác rơi hai giọt nước mắt là tốt nhất."
"......" Đầu óc Tống Mĩ Hân không ngốc: "Bác, bác có phải đang diễn khổ nhục kế với Thẩm Gia Ngôn hay không ạ?"
"Không có." Tạ phu nhân cự tuyệt thừa nhận: "Bác chính là thân thể không thoải mái." Trợn mắt, "Sao, bác của cháu khó chịu cháu không đau lòng hả, đau lòng cháu không phải sẽ rơi nước mắt sao?"
"......" Tống Mĩ Hân trầm mặc hai giây, trong ánh mắt của Tạ phu nhân nhìn thấy hạt dưa, khoai tây chiên, bánh quy, tịch thu một đống lớn đồ ăn vặt uy hiếp, vỗ ngực bi thương: "Trái tim đau lắm."
Một chiếc xe sang dừng ở cửa đại trạch Tạ gia, Tạ Kế Hiên xuống xe, Thẩm Gia Ngôn cũng theo sau xuống xe, cầm trái cây trong tay. Vào cửa lớn phòng khách nhưng không nhìn thấy Tạ phu nhân, Thẩm Gia Ngôn nghĩ thầm chẳng lẽ ghét cậu tới cực điểm, ngay cả mặt cũng không muốn gặp? Vậy tìm cậu làm gì.
Tống Mĩ Hân ở phía sau cửa nhỏ một giọt thuốc nhỏ mắt, hung hăng dụi dụi mắt, chờ lúc Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy, chỉ thấy hai mắt cô nàng đỏ lên, "Anh họ anh Thẩm, bác em nằm trên giường, các anh vào xem bác ấy đi."
Thẩm Gia Ngôn đi theo tiến vào, Tạ phu nhân đang nhắm mắt lại tựa vào trên giường, sắc mặt không tốt lắm.
Thấy hai người đi vào suy yếu mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Kế Hiên, thở dài: "Đây là ai, sao nhìn quen mắt vậy, ta nhớ ra rồi, đây không phải cái thằng không trông được vợ sao?"
"......"
Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ sao thế?"
"Mày không nhìn ra sao? Khó trách không trông được vợ."
"......"
"Tạ phu nhân." Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Cháu mang theo trái cây ướp lạnh cho ngài, nghe Kế Hiên nói ngài rất thích ăn xoài, mấy quả này đều là vừa hái, rất tươi."
Tạ phu nhân suy yếu lấy hơi, "Tôi hiện tại cái gì cũng không ăn vào, tôi nghĩ tới Tạ Kế Hiên lại phải cô độc tim như bị dao cắt, sợ là thời gian không còn nhiều."
"Có thể lại tìm một người mà." Thẩm Gia Ngôn nói.
"Cưới lần hai không may mắn."
Thẩm Gia Ngôn thở dài: "Vậy làm sao đây, anh ấy đã đưa đơn ly hôn cho cháu rồi."
"!" Tạ phu nhân hít một cái, trợn mắt trắng hôn mê bất tỉnh. Tạ Kế Hiên vội vàng kiểm tra, cầm điện thoại muốn gọi cấp cứu, bị Tạ phu nhân lén túm lấy cổ tay, dùng nhãn sắc với anh.
Thẩm Gia Ngôn thản nhiên nhìn, cậu đã sớm nhận thấy được tính toán nhỏ của Tạ phu nhân, chỉ là có chút khó tin. Ban đầu không phải ước gì bọn họ chia tay sao, hiện tại sao lại tự đánh mặt mình chứ.
"Tạ phu nhân, hối hận thì lấy ra thành ý, ngài như vậy nhưng không đả động được cháu."
Khổ nhục kế chứ sao.
Người trên giường không động đậy.
Thẩm Gia Ngôn cũng không định nói đạo lý với bà, "Ngài nghỉ ngơi thật tốt, cháu không quấy rầy nữa."
Thẩm Gia Ngôn đến nhanh đi cũng nhanh, Tạ Kế Hiên ở lại chăm sóc Tạ phu nhân, để cho quản gia lái xe đưa người tới công ty. Chờ người rời đi, Tạ phu nhân bò dậy, hỏi Tạ Kế Hiên: "Nó nói lời này có ý gì hả?"
Tạ Kế Hiên thở dài: "Mẹ biết đấy. Gia Ngôn không ăn khổ nhục kế này đâu, mẹ nếu thật sự muốn giải hòa, thì thẳng thắn nói ra, cái này hữu dụng hơi giả bệnh tranh thủ đồng tình nhiều."
Tạ phu nhân quay đầu, lúc này ngược lại không nói ra mấy lời kiểu "Mẹ không có".
Bà cả đời quen cao cao tại thượng, từ ban đầu đến Tạ gia, đã quen mang theo dáng vẻ phu nhân đối phó hà khắc. Nhà mẹ đẻ cũng không lưu cho bà đường lui, Tạ gia càng sẽ không nương tay, trên thế giới này, bà chỉ có thể dựa vào bản thân. Sau đó lại phát hiện Tạ Kính Đông ngoại tình, trái tim bà càng lạnh hơn, người cũng trở nên lãnh tình hơn, ngoại trừ con trai, chưa từng gỡ tâm phòng bị đối với bất kỳ ai.
Tạ Kế Hiên biết, có thể làm được thế này, đã là nhượng bộ lớn nhất của mẹ anh rồi, nhưng Thẩm Gia Ngôn luôn có thể khiến bà làm ra nhượng bộ lớn hơn, đây là điểm mà người làm con trai anh đây cũng rất kinh ngạc.
Thẩm Gia Ngôn có lẽ là khắc tinh của mẹ con anh đi.
Tạ phu nhân lại nghĩ tới một vụ: "Con thật sự ký đơn ly hôn hả?"
Thật là tự vạch áo cho người xem lưng, Tạ Kế Hiên gật gật đầu. Tạ phu nhân than thở gây thất vọng, oán hận: "Con xong đời rồi, con cứ chờ cô độc đi!"
Thẩm Gia Ngôn không về công ty, mà là rẽ tới trung tâm thương mại xem thiết bị giám sát. Hai hôm nữa cậu sẽ phải vào tổ phim, phải có một quãng thời gian không nhìn thấy Bảo Bảo. Một ngày hai ngày còn được, một tháng hai tháng thật sự là hành hạ cậu, cho nên muốn lắp giám sát internet trong phòng ngủ của bảo bảo, có thể tùy thời nhìn thấy nhất cử nhất động của nhóc con.
Tạ Kế Hiên nghe nói cậu muốn lắp giám sát, để cho thư ký Hoàng dẫn cậu tới chỗ người bạn cũ nào đó chuyên làm phương diện giám sát của mình. Bạn cũ tên là Cao Dật, không chỉ bán rẻ cho Thẩm Gia Ngôn, còn phục vụ hạng nhất, hôm sau đích thân tới cửa lắp đặt.
Lúc Thẩm Gia Ngôn lại chạy lịch trình, tùy thời tùy chỗ là có thể nhìn thấy Bảo Bảo.
Việc này tăng lên cảm giác hạnh phúc của Thẩm Gia Ngôn, cả ngày vui vẻ. Hôm nay phải quay quảng cáo nhà ở, loại quảng cáo này thích tìm minh tinh đã kết hôn có tiếng tăm, mà Thẩm Gia Ngôn cực kỳ phù hợp yêu cầu của quảng cáo, tới giờ, lời mời quảng cáo đưa tới trong tay Thẩm Gia Ngôn mấy chục cái, mà Mạnh Giản Minh để mắt cũng chỉ có mười mấy cái mà thôi.
Thợ trang điểm đang chuẩn bị makeup cho cậu, thấy cậu hớn hở, tâm tình rất tốt, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì vui vậy Thẩm đại minh tinh?"
Thẩm Gia Ngôn để điện thoại xuống, nhóc con vừa mới ngáp một cái, miễn bàn bao đáng yêu, cậu đang hồi vị đây. "Không có gì, tôi chỉ thích vui linh tinh thôi."
Chờ makeup xong, Thẩm Gia Ngôn lại mở điện thoại ra, nhìn nhóc con, liền thấy Tạ Kế Hiên cũng ở đây. Bây giờ là 2h chiều, Tạ đại tổng tài chắc là được giờ rảnh rỗi, ngồi bên cạnh Bảo Bảo đọc sách.
Cầm sách gì xem không rõ, nhưng nhìn độ dày và màu sắc rất bình thường, Thẩm Gia Ngôn chỉ sợ anh đột nhiên lấy ra một quyển sách kiểu như bá đạo tổng tài cô vợ nhỏ, xem loại sách đại tổng tài, quá cay mắt.
Tạ Kế Hiên tìm góc độ rất tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt, lại lộ ra dung mạo bá khí. Chỉ thấy anh chống cằm, một tay cầm sách, vắt chân, trên người mặt áo sơ mi quần tây chỉnh tề, có thể nói là cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
Nhưng Thẩm Gia Ngôn nhìn hồi lâu, đột nhiên phát hiện một vấn đề, Tạ Kế Hiên sao không lật trang?
10 phút, sách gì mà xem tốn sức vậy hả.
Không nhớ lật sách, nhưng nhớ uống cafe. Một ngụm lại một ngụm, còn mím miệng nhỏ, có từ gọi là giả bộ gì đó, Thẩm Gia Ngôn không nói nữa.
Thiết bị giám sát có chức năng giọng nói, Thẩm Gia Ngôn hướng về phía micro gọi: "Tạ Kế Hiên!"
Tạ Kế Hiên giống như mới phát hiện có sự tồn tại của giám sát, nhã nhặn lấy kính xuống, giống như đang nỗ lực đọc sách, bị quấy rầy. Xoa chân mày: "Ai?"
"Anh đoán xem."
Tạ Kế Hiên lúc này nhớ tới lời của Mike, anh phải thận trọng, không thể chủ động! Phải cao quý lãnh diễm câu đối phương tâm ngứa nhó nhịn, chủ động nhảy vào lòng bàn tay cậu.
Thế là mặt không biểu tình đeo kính vào: "Anh còn phải đọc sách."
Được rồi, vậy cậu không quấy rầy nữa.
Đợi một hồi, động tĩnh gì cũng không có. Thẩm Gia Ngôn chuyên chú nhìn Bảo Bảo, Tạ Kế Hiên để sách xuống, "Sao em không nói chuyện."
"......"
Không phải anh không muốn nói chuyện sao?
"Vẫn ở đó chứ?"
Thẩm Gia Ngôn không trả lời.
Xem ra là đi rồi, Tạ Kế Hiên để sách xuống, hai chân cũng không vểnh nữa, mạnh mẽ duỗi lưng một cái. Thẩm Gia Ngôn nhìn, đột nhiên ho khan một tiếng, chỉ thấy Tạ Kế Hiên trong màn hình thật nhanh ngồi thẳng thân thể, mở quyển sách tiếng Pháp ra, vểnh chân lên, chống cằm, làm liền một mạch.
......
"Tạ tổng, anh cầm ngược sách rồi."
Thấy Tạ Kế Hiên như không có chuyện gì xảy ra một lần nữa lật sách lại, kết quả không cẩn thận rớt xuống đất, dáng vẻ luống cuống tay chân, Thẩm Gia Ngôn cười thu điện thoại lại.
"Mỹ Hân, cháu tới đây."
Tạ phu nhân đối với đồ vật trong tay xoắn xuýt không thôi, một phần matsutake (*) thượng hạng, còn có một chai rượu đỏ lâu năm, đều là thứ hiếm có. Khổ nhục kế không được, lấy lòng cũng sẽ không bị cự tuyệt đi.
((*) matsutake: Tên một loại nấm của Nhật)
Nhưng tặng những cái này bà lại mắc kẹt. Matsutake bổ thân thể, đối với người khỏe mạnh mới có lợi, nhưng con trai thích ăn hơn thích uống, mà minh tinh không phải phải nghiêm khắc khống chế cân nặng sao, uống rượu đỏ có thể tăng cân hay không? Nhưng cùng tặng hai cái, lại quá rắc rối, ý tứ nịnh bợ quá rõ ràng.
Tống Mĩ Hân nói: "Bác, bác đây là cho Thẩm Gia Ngôn sao?"
Bị chọc thủng mục đích, Tạ phu nhân thẹn quá thành giận. Chỉ vào trán Tống Mĩ Hân một cái: "Không nói chuyện không ai tưởng cháu câm."
"......" Không phải bác bảo cháu nói sao?
"Nói nhanh, rốt cuộc cái nào tốt hơn?"
...... Tống Mĩ Hân chỉ chỉ miệng mình, rốt cuộc có thể mở miệng hay không?
Tạ phu nhân đặc biệt cho phép: "Nói đi."
"Cháu cảm thấy tặng ít đồ ăn vặt không tệ, lúc quay phim truyền hình ở studio rảnh rỗi không có chuyện gì, còn có thể cắn hạt dưa, ăn khoai tây chiên, vui lắm ạ."
Tạ phu nhân lại kéo khóa miệng cô lại.
Từ xấu mặt lần trước, Tạ Kế Hiên ngược lại càng áp càng mạnh, rất nhiều lần lúc Thẩm Gia Ngôn xem Bảo Bảo, anh đều có mặt. Hôm nay một quyển sách, ngày mai thưởng thức trà, ngày kia ngồi thiền suy nghĩ, vậy mà có thể không lặp lại, Thẩm Gia Ngôn nhìn còn rất bội phục.
Hôm nay Tạ Kế Hiên cắm hoa, Thẩm Gia Ngôn nhìn cành hoa cắt tỉa có hình có dạng của anh, thỉnh thoảng nhìn nhìn không trung, tựa hồ đang suy nghĩ phương pháp và bố cục.
Bảo Bảo nằm trên giường nhỏ, vẫn đang gặm tay, bất quá chưa mọc răng sữa, gặm một lát, Tạ Kế Hiên không để cho nhóc gặm, kết quả không tới một lát, lại lén gặm.
Tạ Kế Hiên kẹp trên đầu nhóc một bông cúc Ba Tư màu hồng, nhóc con nhìn lại đẹp lên mấy phần. Đôi mắt to rơi sao đầy trời, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, cái gì cũng tò mò, giống như con mèo nhỏ, Thẩm Gia Ngôn chỉ cảm thấy không có Bảo Bảo nào đáng yêu hơn con nhà cậu.
Tạ Kế Hiên còn đang nghiêm túc cắm, cũng không biết từ đâu nghẹn ra một cỗ ý vị nghiêm túc, còn rất cường điệu. Đàn ông nghiêm túc đẹp trai nhất, lời này không sai, nhìn cành anh đã cắt tỉa gọn gàng xong, âm thanh răng rắc, trộn lẫn âm thanh động tâm của Thẩm Gia Ngôn, cũng không biết cái nào vang dội hơn.
Thẩm Gia Ngôn sờ đơn ly hôn trong túi áo, cười ôn nhu.
Thầm mến một người là tư vị gì, thầm mến nhiều năm như vậy là tư vị gì? Nhất định rất không dễ dàng. Trước kia là anh theo đuổi em, hiện tại hai chúng ta đổi vai đi.
Tạ Kế Hiên đang cắm hoa, điện thoại di động vang lên.
Nam nhân nhận "Alo" một tiếng.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, làm gì đấy?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Cắm hoa."
"Có ý nghĩa không?"
Nam nhân nói: "Lĩnh hội chân lý nghệ thuật."
"......"
Ánh mắt Tạ Kế Hiên nhìn không trung, trên ti vi phía trước đang chiếu dạy cắm hoa, âm thanh tắt, chỉ có thể xem phụ đề, giáo viên dạy nói: "Cắm hoa quan trọng nhất không phải là kết quả, mà là trong quá trình lĩnh hội chân lý nghệ thuật."
"Nghệ thuật sâu xa lắm, em mời anh đi chơi nhé."
Phải nhớ đoan chính. Âm thanh đáy lòng nói với Tạ Kế Hiên như vậy.
Tạ đại tổng tài hết sức lãnh khốc: "Cho dù chơi cũng không được vọng tưởng dụ dỗ anh."
"......"
Còn rất chấp nhất, "Được rồi, anh nghệ thuật của anh đi, em đi chơi."
Cúp điện thoại, Tạ Kế Hiên trấn định cắm hoa của anh, qua 5 phút, cầm điện thoại gọi tới, tức giận nói: "Sao em không gọi anh ra ngoài chơi?"
"......" Anh không phải không đi sao?
"Vậy anh đi không?"
Tạ Kế Hiên miễn cưỡng nói: "Vậy thì đi đi, anh không am hiểu cự tuyệt người khác nhất."
"......"
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
86 chương
62 chương
64 chương
84 chương
30 chương
34 chương
158 chương