Sinh Con Xong Ly Hôn
Chương 39
Edit + Beta: Vịt
Cách nhiều năm lại một lần nữa gặp Tô Minh Hạ, Thẩm Gia Ngôn bất ngờ không có cảm giác gì, không bất kỳ có ý nghĩ tránh né nào, không biết lúc nào thì tâm tình cậu thay đổi, vạch rõ Tô Minh Hạ là đồng nghiệp.
Chỉ là đồng nghiệp mà thôi.
Mấy năm không gặp, Tô Minh Hạ bề ngoài thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu thay đổi, chỉ là khí chất trở nên thành thục hơn, người thoạt nhìn cũng trầm ổn không ít. Vẫn như cũ để tóc ngắn, ngũ quan tinh tế hơn cả phái nam khiến hắn thoạt nhìn hết sức xinh đẹp, hẳn rất thích hợp chụp chính diện.
Studio này hôm nay hẳn đã được bao hết, vậy cậu cũng phải cùng lên bìa tạp chí này với Tô Minh Hạ?
Đối diện Tô Minh Hạ bày xong một tư thế, đầu hơi nghiêng, đợi lúc nhìn thấy bóng dáng Thẩm Gia Ngôn, người đã theo người đại diện vào cửa rồi, hắn quét bóng lưng một cái, không nhìn ra có gì đặc biệt, liền thu trở lại.
Thẩm Gia Ngôn vào phòng nhìn thấy nhà tạo mẫu, thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, nhiếp ảnh gia. Thật không nghĩ tới chụp ảnh có nhiều người vây quanh cậu như vậy, quả nhiên là tạp chí đại bài. Nhà tạo mẫu hỏi cậu: "Ngoại trừ mấy tạo hình đã thương lượng xong, chúng tôi muốn thêm một cái nữa, sau lưng là tạo hình khiêu gợi, không biết các cậu có thể tiếp nhận không?"
Vừa nói cho bọn họ xem biểu diễn của người mẫu, nhà tạo mẫu chỉ tạo hình gợi cảm, phía trước nhìn rất bình thường, nhưng sau lưng là khoét rỗng toàn bộ, từ bả vai đến eo, hết sức sexy. Thẩm Gia Ngôn chưa từng thử qua loại tạo hình này, lần đầu tiên chụp tạp chí đại bài đã phải kích thích như vậy sao?
Bất quá đàn ông lộ sau lưng cũng không có gì, Thẩm Gia Ngôn không mâu thuẫn. Nhìn về phía Mạnh Giản Minh, Mạnh Giản Minh nhíu mày nhìn, "Tôi gọi điện thoại."
Gọi cho ai hả? Thẩm Gia Ngôn có chút nghi ngờ, chỉ là lộ lưng mà thôi nghiêm trọng vậy sao?
Mạnh Giản Minh không đầy một lát đã quay lại, "Lộ quá nhiều, ít nhất mặc áo lót đi?"
"Mặc áo lót thì không đẹp."
Mạnh Giản Minh lại đi gọi điện thoại, quay lại nói: "Lộ nửa trên chúng tôi có thể tiếp nhận."
"Vậy phần nửa dưới làm sao đây?"
Mạnh Giản Minh y xì thuật lại lời của đầu bên kia điện thoại: "Vá lại."
Đậu má vá lại.
Cuối cùng hai bên đều lui một bước, lúc chụp ảnh ngồi nghiêng người, chỉ lộ ra một phần. Làm xong phương án, liền chuẩn bị chụp ảnh, Thẩm Gia Ngôn bị kéo đi làm tạo hình. Không nghĩ tới nhà tạo mẫu tóc còn là fans của cậu, sau khi xin một tấm ảnh chụp chung cứ khen Thẩm Gia Ngôn dễ nói chuyện mãi, "Có người thật sự tư thế lớn, đừng nói chụp ảnh chung, ký tên cũng không cho."
Thẩm Gia Ngôn cười cười, nhà tạo mẫu tóc ở trước mặt thần tượng, dốc hết toàn lực làm kiểu tóc đẹp mắt sang chảnh, tôn khuôn mặt vốn dễ nhìn của Thẩm Gia Ngôn càng thêm đẹp trai.
Lúc này, Tô Minh Hạ cũng chụp xong, trở lại tháo trang sức, đúng lúc ở phòng hóa trang gặp phải Thẩm Gia Ngôn.
"Xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Thẩm Gia Ngôn còn đang suy nghĩ mở miệng thế nào, không nghĩ tới Tô Minh Hạ chào hỏi trước.
Hai người bắt tay, Thẩm Gia Ngôn nhất thời có chút lúng túng, không biết như thế nào cho phải, quan hệ hai người quá lúng túng, còn rất phức tạp. Đã không biết nói cái gì cho phải, Thẩm Gia Ngôn liền ngoan ngoãn câm miệng, Tô Minh Hạ ngược lại rất tự nhiên: "Tôi đã xem phim mới của cậu, nhận được rating xem rất tốt, khởi đầu tốt đẹp a."
Thẩm Gia Ngôn khiêm tốn: "Cũng ổn thôi."
"Kỹ thuật diễn tốt như vậy, có nghĩ tới màn ảnh lớn rèn luyện tay chân hay không, công ty cậu hẳn nhận được lời mời của chương trình《Thần Cổ》rồi nhỉ?"
Tô Minh Hạ hỏi cái này, Thẩm Gia Ngôn không thể không nói gì nữa, "Cái này tôi không rõ lắm, công ty thay tôi làm quyết định."
"Vậy cậu có ý kiến gì không?"
Thật đúng là theo sát không nghỉ a, cậu nên nói thế nào, nói không tốt thì đắc tội người: "Tôi cảm thấy《Thần Cổ》đối với tôi mà nói tính khiêu chiến quá lớn, rất có áp lực."
"Áp lực chính là động lực, tôi rất mong chờ biểu diễn của cậu, cố lên." Tô Minh Hạ vỗ vỗ vai Thẩm Gia Ngôn, tháo xong trang sức rất nhanh liền đi, thoạt nhìn dường như rất bận rộn, Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một hồi lâu, không hiểu thành ý lời này của Tô Minh Hạ có mấy phần, chờ lúc chụp hình liền quên tới sau ót.
Chờ sau khi ảnh chỉnh xong, tạp chí gửi preview cho Mạnh Giản Minh, Mạnh Giản Minh xem xong, nhíu mày đưa cho Tạ Kế Hiên.
Thẩm Gia Ngôn vừa lúc tắm rửa xong ở trong phòng làm việc Tạ Kế Hiên ăn, nhìn hình trên máy tính, thầm nghĩ không hổ là tạp chí đại bài, chụp rất có trình độ, ánh sáng, góc độ, đủ tiêu chuẩn. Tạ Kế Hiên lật đến tấm cuối cùng, chính là tấm tạo hình khoét rỗng sau lưng, phút chốc giận tái mặt.
Mạnh Giản Minh yêu cầu chỉ có thể chụp nửa bên, nhiếp ảnh gia cũng làm như vậy. Nhưng nửa lộ nửa không sẽ lại chỉ hấp dẫn tưởng tượng xa xôi của người ta, so với lộ toàn bộ càng thêm sexy. Thẩm Gia Ngôn nhìn rất không tệ, nhưng nhìn bộ dáng Tạ Kế Hiên dường như rất không vui. Chẳng lẽ không đạt tới yêu cầu của Tạ đại tổng tài?
"Có chỗ nào không đúng sao?" Thẩm Gia Ngôn hỏi.
Tạ Kế Hiên gọn gàng dứt khoát: "Tấm cuối cùng không được."
"Sao thế tôi cảm thấy rất đẹp."
Tạ Kế Hiên hết sức lãnh ngạnh: "Lộ quá nhiều."
"Không có a, chỉ có thể nhìn thấy chút lưng, hơn nữa, tôi một đại nam nhân, lộ lưng cũng không có gì đi?"
Thẩm Gia Ngôn trưng cầu ý kiến Mạnh Giản Minh, "Đúng không, anh Mạnh."
Hai người một bộ muốn hắn phân xử, Mạnh Giản Minh thế khó xử, một người là cấp trên, một người là đối tượng của cấp trên hắn, hắn nói thế nào mới được đây.
Tạ Kế Hiên nói: "Cậu nghĩ thế nào nói thế đó, tôi sẽ không trừ tiền thưởng cuối năm của cậu."
"......"
"......"
Mạnh Giản Minh lập tức liền nói: "Dù sao cũng kết hôn rồi, vẫn là phải có chút dáng vẻ đàng hoàng của phụ nam."
"......"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình, mắt không chớp nhìn: "Quá lẳng lơ."
"......" Rõ ràng mọi người đều nói sexy, sao tới trong mắt anh đã là lẳng lơ?
Mạnh Giản Minh nói: "Sexy cũng có chỗ tốt của sexy, có thể lấy lòng fans, cũng là một loại thủ đoạn hút fan. Đối với Gia Ngôn mà nói là loại đột phá, nói không chừng có thể hấp dẫn càng nhiều tạp chí thời trang xem trọng."
Cuối cùng khuyên can mãi, mới rốt cục từ trong tay Tạ Kế Hiên moi được ảnh ra.
Thẩm Gia Ngôn khoảng thời gian này rất bận, có khi nửa đêm mới về nhà, nhóc con mấy ngày đầu còn không chịu được, một ngày có thể khóc vài trận. Thẩm Gia Ngôn rất đau lòng, vừa dỗ vừa hôn rốt cục để cho nhóc con an tâm, dù sao số lần khóc cũng không phải nhiều như vậy, nhưng Thẩm Gia Ngôn về nhà có khi vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ nhóc nước mắt rưng rưng.
"Hôm nay khẩu vị không tệ, ăn rất ngon." Thẩm Gia Ngôn nghe bảo mẫu, nghĩ thầm nhóc con ngày nào mà không ăn ngon.
Thẩm Gia Ngôn mua cho nhóc quần áo mới, có hoa văn dâu tây, làm tôn lên nắm gạo nếp vừa trắng vừa ngọt. Thẩm Gia Ngôn thấy nhóc uốn tới ẹo lui, duỗi tay ôm lấy nhóc, "Con trai ngoan."
Nhóc con này lợi còn chưa có mọc răng, suốt ngày cũng không biết vui cái gì, ở trong ngực Thẩm Gia Ngôn uốn tới càng vui vẻ. Tay thịt chân thịt trắng nõn mập mạp, nuôi rất khéo, cũng vô cùng chiều chuộng, Thẩm Gia Ngôn không dám dùng lực, sợ lưu lại dấu vết.
Tạ Kế Hiên ngồi ở trên ghế sa lon không động đậy, có lẽ vẫn không vui vì chuyện ban ngày.
Thẩm Gia Ngôn muốn nói mấy chuyện khác dời lực chú ý, "Tôi hôm đó lúc đi chụp hình gặp Tô Minh Hạ."
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: "Ai?"
...... Vẫn chưa nhớ ra sao?
"Gần đây《Thần Cổ》retake muốn quay chương trình, tổ chế tác bọn họ mời tôi."
"Điện ảnh sao?" Tạ Kế Hiên nói: "Phải mặc lộ lưng sao?"
"...... Không mặc."
"Vậy có thể chụp."
"......"
Chúng ta có thể bỏ qua phần này hay không?
"Đạo diễn Tương Đông Xương còn gọi điện thoại cho tôi, tôi thấy tôi không thể cự tuyệt."
"Không thích không cần miễn cưỡng, sau này kịch bản tốt có rất nhiều."
Aizz, có người yêu là tổng tài chính là tốt. Thẩm Gia Ngôn nói: "Không có, cũng không phải không thích, chính là không có cảm giác gì, ngày mai đạo diễn Tưởng muốn gặp tôi tán gẫu chút, tôi và anh Mạnh đã thương lượng, lúc gặp mặt sẽ đáp ứng."
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình: "Không mặc lộ lưng là được."
"......"
Thẩm Gia Ngôn dỗ nhóc con ngủ, tắm rửa lên giường đi ngủ. Lúc nửa đêm, mơ mơ màng màng cảm giác được đôi môi đụng phải thứ gì đó mềm mại, Thẩm Gia Ngôn khi đó không tỉnh táo, cho rằng đang nằm mơ, nói: "Bảo bảo ngoan."
Bảo bảo trong mơ rõ ràng "không ngoan". Thẩm Gia Ngôn không chịu được ngứa, đưa tay đẩy một cái, cậu rõ ràng không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng trong mơ không khống chế được lực đạo, chỉ nghe một tiếng "chát" thanh thúy, hình như đánh phải thứ gì. Cậu buồn ngủ tới không mở mắt nổi, cũng không phân rõ trong mơ hay là thực, vù vù lại ngủ mất.
Buổi sáng thức dậy lúc ăn cơm, nhìn thấy má phải Tạ Kế Hiên đỏ lên, hình như đang tức giận.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Mặt anh sao thế?"
"Hừm."
Thẩm Gia Ngôn buổi tối đuổi xong lịch trình lập tức tới địa điểm hẹn, Tương Đông Xương đã ngồi bên trong, ngồi bên cạnh Tô Minh Hạ. Thẩm Gia Ngôn có chút ngoài ý muốn, Tương Đông Xương không nói với cậu Tô Minh Hạ cũng tới a.
"Nào, Gia Ngôn, vị này chắc hẳn cậu cũng biết, diễn viên nam hai nguyên bản Tô Minh Hạ." Tương Đông Xương nhiệt tình giới thiệu.
"Quen chứ, hai hôm trước còn gặp mặt."
"Vậy càng tốt, tôi đã sớm muốn giới thiệu hai người các cậu quen biết." Tương Đông Xương cười, mọi người ngồi xuống, hắn lại nói: "Tôi còn chưa kịp cảm ơn Gia Ngôn, nếu không phải cậu,《Kiếm huyết phong hầu》còn không biết lúc nào có thể thấy ánh mặt trời, cũng chính là《Kiếm huyết phong hầu》phát sóng, để cho mọi người nhìn thấy năng lực của tôi, mới có cơ hội đạo diễn《Thần cổ》retake."
"Ngài đừng nói vậy, là bản thân ngài có năng lực, không liên quan tới tôi lắm, ngược lại tôi phải cảm ơn ngài, ngài nhưng là đại ân nhân của tôi."
Tương Đông Xương cười vui vẻ, Thẩm Gia Ngôn tiểu tử này thật không tệ, hắn hồi đó không nhìn lầm người, hắn vội vàng rèn sắt khi còn nóng, "Tôi chính là hi vọng cậu có thể lại lần nữa diễn tác phẩm của tôi, đây là tâm nguyện của tôi."
"Đây là vinh hạnh của tôi."
Thẩm Gia Ngôn nói như vậy chính là đáp ứng, Tương Đông Xương cao hứng, nâng chén, "Nào, chúng ta uống một chén, ăn mừng lại lần nữa hợp tác!"
Uống rượu xong, Tương Đông Xương lời càng nhiều, "Minh Hạ, cậu không phải muốn trò chuyện với Gia Ngôn sao? Đừng khách khí, đều là người nhà."
Tô Minh Hạ cười cười, nhìn Thẩm Gia Ngôn: "Tôi nghe nói Tiểu Thẩm đã kết hôn, cuộc sống sau kết hôn vui vẻ chứ?"
Tới rồi.
Dù gì cũng là tình địch, Thẩm Gia Ngôn nghĩ trong lòng Tô Minh Hạ không biết nghĩ cậu như thế nào, quả nhiên muốn "khai chiến" sao? Người cũ với đương nhiệm, rất kích thích.
Thẩm Gia Ngôn đang không biết nói thế nào mới tốt, liền nhìn thấy ngoài cửa quản lý tiến vào, nói với Tương Đông Xương: "Tạ Kế Hiên tiên sinh muốn gặp ngài, ngài thấy được không?"
Tương Đông Xương vừa nghe Tạ Kế Hiên, vội vàng đứng lên, chỉnh chỉnh quần áo, xoay người tự mình mời Tạ Kế Hiên ngoài cửa đi vào.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
187 chương
4 chương
58 chương
10 chương
8 chương
10 chương