Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 370 : Đá hay tàu hủ?

Bọn lão sư nhanh chóng đi chuẩn bị những phiến đá cần thiết, dù gì thì cũng biết trước rằng những phiến đá đó sẽ bị nát hết nên đã đặc biệt chuẩn bị những phiến đá nhỏ hơn một chút. Vả lại, vốn định cho tất thảy nhóm Hạo Thiên vào thẳng vòng trong nhưng sợ rằng chúng học viên trong học viên sẽ không đồng tình. Chúng sẽ nghĩ rằng tên này được ngỗ nhỡ mấy tên kia không được thì sao? Phải công bằng và chắc chắn loại bỏ bớt những kẻ yếu kém chứ!... Đó chắc chắn là những gì bọn học viên kia sẽ nghĩ!!!  Vì thế nên vòng 2 sẽ tiếp tục diễn ra và không hề có sự đặc cách nào.  Những phiến đá đen lần lượt mang ra đặt trên sàn đấu, những phiến đá trải dài ra thành hàng. Để không mất thời gian thêm nữa,  cả bọn nhóc lần lượt đi lên trên.  Thêm thứ tự 8 phiến đá, đầu tiên là Minh Kỳ, sau đó là Mộc Lâm, Mộc Sinh, Lưu Vân, Lưu Dạ, Gia Linh, Di Di, tiểu Siêu và Hạo Thiên. Vốn dĩ không phải 9 mà là 8 là vì Di Di và Gia Linh chưa chắc đã làm vỡ phiến đá. Gây thương tổn nặng nề thì có khả năng đấy chứ.  Và vì vậy, theo thứ tự đã định. Minh Kỳ bắt đầu trước, tư thế giống ý hệt Thống Trung, bọn sau cũng y như vậy, và rồi những âm thanh náo nhiệt vang lên...  " RẦM "  " RẦM "  " RẦM "  " RẦM "  " RẦM "  " Rầm "  " Rầm "  5 âm thanh lớn của bọn nhóc lớn, 2 âm thanh nhỏ của 2 nữ nhỏ. Hòa vào nhau âm thanh càng lớn hơn nữa, toàn trường bịt tai nhắm mắt che mặt lại. Vì âm thanh quá to lớn, khiến màng nhĩ như muốn nổ tung ra vậy. Sự kinh ngạc trong một ngày là đến quá nhiều, quá nhiều sự kinh ngạc cùng hoang mang bất tận.  Và chắc chắn một điều rằng sự kinh ngạc vẫn sẽ tiếp tục diễn ra nếu bọn nhóc cùng Hạo Thiên còn hiện diênn ở nơi này. Không bao giờ là hồi kết cả!  Lúc này, khói bụi trên đài đã không còn nữa. Hiện ra bên trong đấy là những bóng người đang uốn vai uốn chân, bẻ khớp tay vang lên răng rắc. Âm thanh nghe vào mà rợn người, sởn ốc ác. Toàn trường xém chút đã sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn.  Bấy giờ, bọn nhóc bắt đầu lải nhải  Mộc Lâm: " chán chết đi được, nơi này chẳng còn vật gì cứng cáp hơn sao? "  Lưu Vân: " Đành chịu thôi, dưới sự huấn luyện của Thiên ca thì hiện nay chúng ta còn có cái gì đập không được sao? "  Minh Kỳ: " Chán, thôi, đi xuống! "  Gật đầu một lượt, tất thảy đi xuống phía dưới. Đi chưa được mấy bước thì chợt dừng lại, Thống Trung đứng bên dưới nói  " Này, Thiên ca với Siêu ca còn chưa làm gì cả kia kìa. "  Lúc này, tất cả mọi người lại hướng mắt đến Hạo Thiên và tiểu Siêu, cả hai bình bình thản thản mà đứng đấy nhìn. Minh Kỳ hỏi  " Thiên ca, hai người bọn huynh sao vậy? "  Khuôn mặt Hạo Thiên với tiểu Siêu lúc này đúng chuẩn, " nó là phiến đá đặc biệt sao? Cứng thật như lời đồn sao? ". Cả hai chán nản, bực bội rất nhiều.  Âu Dương Đông trên đài cao nhìn xuống, cười khẩy vài tiếng, nói  " Nhìn mặt chúng kìa, đá đó mềm quá nên không hứng sao? "  An Lam Nguyệt cười nói  " Chắc rồi. Chỗ ông còn cái gì cứng hơn không? "  Âu Dương Đông cười bảo  " Có thì có đấy. Nhưng đem ra cũng bị đập bể hết thôi "  " Y vậy! "  Cả bọn không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý một tiếng.  Bên dưới, Hạo Thiên với tiểu Siêu nhìn hai phiến đá. Hạo Thiên bất chợt đưa tay ra, một ngón tay liền trực tiếp nhấn vào phiến đá. Nhẹ nhẹ nhàng nhàng như nhấn vào như nhấn miếng tàu hủ vậy.  Toàn trường im bặt, sợ hãi mà câm nín. Cái tay đó làm bằng gì vậy? Cứng như vậy là cùng, chúng ta sợ hãi a. Rõ ràng đám người này nhìn vào cũng không có dấu hiệu gì chứng tỏ đó là một tuyệt thế yêu nghiệt, tuổi cũng chỉ mới 16 mà thôi. Cớ gì lv lại cao như thế chứ? Dùng đan dược tăng cấp sao? Nhưng như thế căn cơ sẽ không vững, sức lực sẽ không mạnh như vậy đâu. Mà nếu là người Ma giới nếu có cánh và sừng để chứng tỏ là tuyệt thế yêu nghiệt thì chắc chắn sẽ không giấu đi. Vì điều đó là một điều đáng tự hào a, không lí gì lại giấu đi như vậy? Hay là đám này có sở thích đặc biệt? Mặc kệ đi, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng không mong sẽ đụng độ với họ trong những trận đấu sắp tới đâu a, chúng ta muốn thuận thuận lợi lợi mà vào vòng trong a, các người đừng có mà kiếm chúng ta a, sợ hãi aaaaaaa....  Vừa nhấn, Hạo Thiên vừa nhíu mày, nói  " Cái gì đây? Đá hay là tàu hủ? "  Minh Kỳ cười cười nói  " Đối với người khác là đá, nhưng đối với Thiên ca cùng Siêu ca thì nó là tàu hủ, là cát mềm a "  Hạo Thiên và tiểu Siêu mặt chán nản, quay lưng đi. Đồng thời, tay phải đưa ra, gõ nhẹ lên phiến đá một cái, và rồi...  " RẦM "  Cả hai phiến đá đổ sầm xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ li ti mà rơi xuống đất. Tiểu Siêu nói  " Ca ca, huynh như vậy có được hay không đây? "  Hạo Thiên từ từ bước xuống, vừa đi vừa nói  " Ta làm sao lại không được? "  Tiểu Siêu lại bảo  " Lúc trước chẳng phải nói sẽ tém tém lại sao? Hiện tại có phải quá khoa trương rồi không? Không chịu nhẹ nhàng gì cả đấy "  Thống Trung lúc này lại bổ nhào ra, cười bảo  " Thiên ca rất nhẹ nhàng nha, huynh ấy nhẹ nhàng gõ nhẹ lên phiến đá đó thôi. Không hề mạnh tay nha "  " Chuẩn! "  Bọn nhóc đồng loạt cười nói. Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi, nói  " Bớt nhiều lời, chúng ta đi xuống thôi "  " Ân "  Cả bọn quay lưng rời khỏi sàn đấu, để lại bao ánh mắt sợ hãi, kinh ngạc cùng hoang mang của những con người nơi đây. Các vị lão sư vẫn là chưa hoàn hồn lại, sợ hãi câm lặng đứng một hồi lâu vẫn chưa nói gì.  Âu Dương Đông trên đài cao cười lớn vài tiếng, bảo  " Kinh ngạc! Hết sức kinh ngạc, quả thật là con trai ta có khác, sức lực còn mạnh hơn cả lúc trước nữa. "  An Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nói  " Thiên Thiên là đang rất chán nản, cùng buồn phiền. Lão viện trưởng ông mau thông báo cho tiếp tục đi "  Âu Dương Đông gật đầu, từ trên đài cao nhìn xuống, hô  " Vòng thi thứ hai kết thúc với tổng số thí sinh vào vòng tiếp theo là 864 người vào vòng 3.... Vòng 3 là đối kháng. Theo số đã bốc thăm tiến hành đối kháng với nhau, phiền các vị lão sư tiến hành vòng tiếp theo "  Các vị lão sư nhờ vào giọng nói uy chấn bốn phương của Âu Dương Đông mà hoàn hồn lại. Nhanh chóng tiến hành quá trình bốc thăm tiến hành đối kháng.  Hiện tại, hơn 800 con người ở đây đều mong muốn rằng mình không phải nằm trong số 11 người xui xẻo kia. Mong muốn mình không phải gặp nhóm Hạo Thiên và Chu Thuần Linh đáng sợ kia một chút nào. Ai ai trước khi bắt đầu bốc thăm cũng cầu mong mình là người may mắn, không mong rằng sẽ bốc trúng số với 11 con người còn khủng khiếp hơn quái vật kia.  ...... Quá trình diễn ra việc bốc thăm diễn ra trong nửa canh giờ. Nhóm Hạo Thiên bốc thăm cuối cùng, bao gồm các số từ 50 đến 59, không biết có phải là trùng hợp hay không nhưng số thứ tự từ 50 đến 59 thuộc số của nhóm Hạo Thiên. Chu Thuần Linh tên này số 65, có tổng cộng 864 người và sẽ có 432 trận đấu. Người có số giống nhau sẽ tiến hành đấu với nhau.  Và cứ như thế liền chọn ra nhữnh cặp đấu, trong đó có 11 người xui xẻo tận mạng liền đụng trúng nhóm Hạo Thiên và tên Chu Thuần Linh kia. Mười một con người này cũng không có gì quá đặc biệt, lv cũng chỉ ở mức vừa đủ mà thôi, không quá cao. Cũng không sợ sẽ loại mất những thiên tài gì cả.  Quá trình bốc thăm kết thúc, kết sau đó là sẽ bắt đầu đối kháng với nhau. Một lần đấu là 20 cặp, sử dụng sàn đấu nhỏ tiến hành đối kháng với nhau. Những cặp chưa tới lượt sẽ ngồi ở nơi chờ đợi, trong lúc đó, nhóm Hạo Thiên lại là một bộ mặt chán chường, không mấy vui vẻ gì.  Nhìn những trận đấu tẻ nhạt, chán ngắt đang diễn ra phía trên kia, cả bọn ngáp ngắn ngáp dài chán nản. Đúng lúc này, Chu Thuần Linh mặt một bộ ngại ngùng, xấu hổ như thiếu nữ mới lớn mà tiến lại chỗ Hạo Thiên, hơi cúi đầu nói  " Xin... Xin chào.. "  " Hửm? "  Hạo Thiên hơi ngước đầu lên, nhìn thấy Chu Thuần Linh một bộ như vậy, liền hỏi  " Xin chào. Có chuyện gì sao? "  " Xin chào, tôi là Chu Thuần Anh. Mấy người các cậu làm sao mà làm được như vậy hay thế? "  Chu Thuần Linh bỗng nhiên dáng dấp đứng thẳng dậy, lưng thẳng vai rộng mắt sáng ngời, nụ cười rất đắc ý. Ánh mắt cũng có phần sắc bén hơn hẳn, không còn vẻ gì là ngại ngùng cả.  Cả bọn nhóc thoáng chốc kinh ngạc, " ồ " lên một tiếng, " chu cha " vài tiếng, cười khẩy một cái, nói  " Cha cha... Đây là Chu Thuần Linh sao? Hai nhân cách? "  Hạo Thiên nhướn mày nhìn, cười nhạt một cái. Thì ra là người có 2 nhân cách, hay hai linh hồn đây? Thú vị, một người Chu Thuần Linh yếu đuối nhút nhát, một người Chu Thuần Anh kiên cường, tự ngạo, đắc ý luôn có tính hướng thích mạnh ghét yếu. Hai kẻ này ở chung được sao?  Hạo Thiên cười nhạt, nói  " Này, Chu Thuần Anh nhỉ? Hỏi người khác mà với thế độ như vậy sao? "  Chu Thuần Anh cười lạnh, nói  " Vậy bây giờ muốn sao đây? "  Hạo Thiên hơi nhíu mày, nếu là lúc trước, những kẻ hỏi cậu, nhờ vả cậu mà với thái độ như vậy thì thể nào cũng sẽ bị cậu đập cho chết luôn rồi. Nhưng không hiểu sao với gương mặt này, tính cách này lại khiến cậu cảm thấy có phần thú vị. Vả lại chiêu mộ một kẻ mạnh vào phe mình thì không thiệt chút nào cả.  Hạo Thiên nhíu mày chỉ trong chốc lát, một thoáng sau đó liền cười bảo  " Muốn được như chúng ta sao? "  Chu Thuần Anh như cún con vậy, nghe bảo được đồ liền thích thú gật đầu, có cảm giác hắn đnag quẫy quẫy đuôi vui mừng vậy. Chu Thuần Anh cười bảo  " Muốn chứ! "  Hạo Thiên khẽ " ồ " một tiếng, vậy mà lại là kiểu người như vậy. Ham mê chiến đấu, háo thắng, thích kẻ mạnh, thích học hỏi, tìm tòi cách để trở nên mạnh hơn nữa. Đặc biệt tính cách lại có phần trẻ con, thú vị... Thú vị a...  Hạo Thiên cười nhẹ, nói  " Vậy thì làm thuộc hạ của ta, ta liền chỉ ngươi cách! "  Chu Thuần Anh thoáng trước hàng chân mày còn dãn ra, thoáng sau liền nhíu lại, bảo  " Định lợi dụng ta à? Ngươi sắp tới lại còn có dự định gì điên rồ sao? "  Hạo Thiên nhún vai, nói  " Không hề, ta sẽ không ràng buộc. Ngươi có thể đi đâu tùy thích, chỉ cần khi ta gọi lập tức tới là được. Đảm bảo không phải việc thương thiên hại lí gì! "  Chu Thuần Anh nói  " À không, thương thiên hại lí thì ta không sợ. Làm việc điên rồ thì càng tốt thôi, vì vốn dĩ ta cũng chẳng phải người tốt gì cả. Ta lại càng thích máu me giết chóc, lâu lâu xiên xỏ vài ba người thì cũng chẳng viẹc gì cả. Vả lại, ngươi rất thú vị. Ta có một cảm giác rất đặc biệt về ngươi, mỗi hành động của ngươi đều mang tới cho ta một điều bất ngờ cùng kinh ngạc. Ta rất thích, ta đồng ý! "