Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 305 : Ngươi xứng sao?
" Vào trong nói tiếp! "
Hạo Thiên khuôn mặt cười mỉm mà ghé sát tai An Kỳ tướng quân nói nhỏ
An Kỳ tướng quân khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm lại nói
" Hôm nay chúng ta có khách quý tới chơi. Mời Nhĩ Linh công chúa về cho "
Dinh Nhĩ Linh khuôn mặt kinh ngạc, bất ngờ trước lời nói của An Kỳ tướng quân. Toàn thân khẽ run rẩy không nói nên lời....
Nói xong, An Kỳ tướng quân đi trước dẫn đường cho nhóm Hạo Thiên. Đi chưa được vài bước đâu đã bị một giọng nói lên tiếng chặn lại
" Đứng lại.... "
Dinh Nhĩ Linh toàn thân run rẩy mà ra lệnh. An Kỳ tướng quân khẽ dừng bước, lại tiếp tục bước đi như không nghe thấy gì
" Ta bảo đứng lại cơ mà. An Kỳ tướng quân thật to gan, bổn công chúa bảo ngươi đứng lại mà ngươi dám không đứng sao?! "
Dinh Nhĩ Linh lớn tiếng quát, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận mà nhìn An Kỳ tướng quân
An Kỳ tướng quân lúc này mới khẽ dừng chân, đôi mắt trừng lớn liếc ngang vị cô chúa kiêu ngạo kia. Lạnh giọng
" Bổn công chúa? Hừ, lão hoàng đế còn chưa chắc dám nói với ta như vậy, ngươi xứng sao? "
Đôi mắt lạnh thấu tâm can như xuyên qua người Dinh Nhĩ Linh. Cảm giác ớn lạnh truyền đến khắp toàn thân, đôi mắt run rẩy sợ hãi cúi gập đầu xuống không dám ngước lên.
" Hừ "
An Kỳ tướng quân " hừ " lạnh một tiếng rồi tiếp tục bước đi, dẫn đường cho nhóm Hạo Thiên vào trong. Bỏ lại cô công chúa tự cao tự đại, kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì. Trời nắng gắt vẫn cứ chiếu xuống và cô ta vẫn cứ ngồi đó một cách ngay dại. Tội nghiệp cho tên lính canh cửa phải đứng giữa hai bên, cứng ngắc đứng tại chỗ. Người lính canh đành đứng im chịu trận chung với cô công chúa tự cao tự đại này mà không biết nên làm gì
An Kỳ tướng quân và An Di phó tướng quân đi trước một cách chậm rãi, toàn thân còn thoáng run rẩy. Nhóm Hạo Thiên đi theo sau, cũng vì bước chân chậm rãi của hai người phía trước mà cũng phải chậm lại.
Cứ mãi như thế cho đến khi vào đến tận trong phòng làm việc của họ ở trên lầu. Cả nhóm lướt nhìn căn phòng, rất ngăn nắp, sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp hết sức quy củ. Hạo Thiên mỉm cười nói
" Ồ, phòng đẹp đấy! "
Hạo Thiên tìm lấy một chỗ ngồi xuống, Lăng Giang Tuyết ngồi ngay sát bên cạnh An Lam Nguyệt và tiểu Siêu ngồi ghế kế bên, Vân Mộng và Tử Kiệt ngồi đối diện hai người An Lam Nguyệt.
Lúc này, An Kỳ.... Hay nói đúng hơn là Minh Kỳ và Di Di thì đứng đối diện với Hạo Thiên. Toàn thân khẽ run, đầu cúi gầm xuống.
Hạo Thiên lúc này lại mỉm cười nói
" Sao vậy? An Kỳ tướng quân, An Di phó tướng quân, hai người không mỏi chân à? Mau ngồi xuống đi chứ! "
Minh Kỳ và cả Di Di đều ngước mặt lên, khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng, hạnh phúc và tràn đầy nhớ nhung. Khuôn mặt dịu nhẹ, hoàn toàn khồn giống khuôn mặt lạnh lùng lấy mạng người như lúc nãy.
Minh Kỳ cười buồn, nói
" Boss... Ngài đừng đùa như vậy nữa... "
Hạo Thiên khẽ nhếch mép cười, mái tóc dần chuyển sang màu đỏ rực lửa. Cười nhẹ nói
" Ta không đùa nữa. Nào, mau ngồi xuống đi. Đúng hẹn chứ, vào mùa xuân ta sẽ đến đón các ngươi. Bốn năm qua chịu khổ rồi! "
Minh Kỳ cười nhẹ, Di Di lúc này lại dịch chuyển thân mình. Nhào vào người Hạo Thiên, ôm chầm lấy cậu không buông, nức nở khóc, nói
" Thiên... Thiên ca.... Hức... Người ta nhớ huynh chết đi được... Sao huynh lại để chúng ta đi lâu như vậy chứ... Hức... Ta nhớ mọi người nhiều lắm... Hức.... "
Hạo Thiên cười cười, đưa tay ôm lấy cô bé nhỏ trong tay mình, xoa đầu cô mà nói
" Di Di ngoan nào... Đang xinh đẹp như vậy, khóc lên sẽ rất xấu đấy. Nào, mau nín đi. Chẳng phải Thiên ca đã đến đón muội rồi sao? Chúng ta hiện tại lại tiếp tục lên đường đi đón như người khác, cùng cho họ xem Di Di lớn lên xinh đẹp như thế nào. Được không? "
Di Di gật đầu liên tục, vẫn ôm lấy Hạo Thiên không buông tay. Lúc này, An Lam Nguyệt lại bắt đầu nói
" Này, mùi giấm ở đâu chua như vậy? "
Tiểu Siêu đưa mắt nhìn qua, cả bọn cùng nhau đưa mắt nhìn qua... Lăng Giang Tuyết mặt cười rất đáng sợ mà nhìn hai người Hạo Thiên với Di Di đang ôm nhau. Mặt cười mà chỗ đáy mắt lại có quầng đen u tối, An Lam Nguyệt lúc này lại nói
" E hèm, Thiên Thiên... "
Hạo Thiên đưa mắt nhìn, Minh Kỳ cũng nhìn thử. Di Di lại càng tò mò hơn, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng khuôn mặt lại không mấy dễ chịu. Như hiểu ra một điều gì đó, Di Di buông tay, lại quay sang nhìn Hạo Thiên, và rồi....
" Chụt "
Một nụ hôn nhẹ ngay má cậu, Di Du cười nói
" Đây là cho Thiên ca bốn năm qua không gặp! "
Hạo Thiên kinh ngạc nhìn, giọng trách mắng
" Này Tiểu Kỳ, mấy năm qua cậu dạy cái gì cho Di Di vậy hả? Con bé mới 10 tuổi mà học thối này ở đâu vậy? Đừng nói mấy năm qua cậu đã rước rất nhiều người về rồi để con bé nhìn thấy nha... "
Minh Kỳ lắc đầu lia lịa, nói
" Nào có, mấy năm qua tôi không hề có... "
Hạo Thiên cười nhẹ trêu trọc, lúc này lại quay sang Lăng Giang Tuyết, cười nhẹ nói
" Này, muội làm sao vậy chứ? Ghen à? "
Lăng Giang Tuyết lắc đầu, thẳng thắn nói
" Không có! "
Hạo Thiên lại nói
" Được rồi. Dù sao đó cũng chỉ là một tiểu muội muội thôi, Di Di đang trêu trọc muội đấy. Đừng để tâm! "
Lăng Giang Tuyết quay sang nói
" Muội đương nhiên biết chứ. Nhưng muội vẫn là không muốn! Muội không muốn bất kỳ cô gái nào ôm rồi còn hôn huynh như vậy! "
Hạo Thiên nói
" Nhưng Di Di mới chỉ 10 tuổi mà thôi. Mới chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé, muội còn sợ đấu không lại sao? "
Lăng Giang Tuyết " hứ " một tiếng, nói
" Chỉ là tiểu cô nương thì ta làm sao có thể không đấu lại. Nhưng ta nói cho huynh biết, chỉ được dưới 10 tuổi thôi đấy, à, trừ tiểu Tuyết ra, còn bất kỳ cô gái nào trên 10 tuổi huynh không được ôm và cũng không được để bị hôn như thế. Rõ chưa? "
Hạo Thiên bó tay nói
" Được được, nghe theo lão bà cả. Lão bà nói gì ta cũng nghe hết, được không? "
Lăng Giang Tuyết khuôn mặt lúc này mới dịu lại. Minh Kỳ thì ngơ ngác nhìn, Di Di lại cười hí hửng.
Minh Kỳ nói
" Khụ, Boss à, ai vậy? Boss không định giới thiệu một chút sao? "
Hạo Thiên gật đầu, nói
" Đây là Lăng Giang Tuyết, là.... Lão bà của ta! "
" Ồ~ "
Lăng Giang Tuyết " hứ " một tiếng, huých vào bụng Hạo Thiên một cái. Còn Minh Kỳ thì ồ lên một tiếng kinh ngạc, mỉm cười nói
" Vậy thì... Xin được phép giới thiệu, tôi là Minh Kỳ, kia là Di Di, muội muội của tôi. Boss gặp được một người xinh đẹp tuyệt trần, dễ thương và mạnh mẽ như Lăng tiểu thư thật là phúc mấy đời a! "
Lăng Giang Tuyết cười nhẹ, nói
" Xin chào, Thiên ca có một người huynh đệ như cậu thật là có phúc mà! "
Minh Kỳ chỉ là cười nhẹ không đáp. Lúc này Vân Mộng lại nói
" Tiểu Kỳ, lâu rồi không gặp "
Minh Kỳ suốt từ đầu tới giờ chỉ là luôn hoài niệm mà không để ý tới số người xung quanh, hiện tại mới để ý thấy xung quanh có những ai tới và có gương mặt nào không quen.
Minh Kỳ nói
" A, tiểu Mộng, lâu rồi không gặp. Càng lớn càng đẹp trai rồi. Còn có, lão huynh ấy là ai vậy? "
Vân Mộng mỉm cười đáp
" Lâu rồi không gặp tiểu Kỳ. Đây là Tử Kiệt, là... Quản gia của chúng ta! "
Tử Kiệt mỉm cười nhìn Minh Kỳ, nói
" Xin chào, lần đầu gặp mặt. Tôi là Tử Kiệt! "
Minh Kỳ cũng gật đầu chào một cái, Hạo Thiên nhìn Minh Kỳ và Di Di bốn năm qua có sự thay đổi như thế nào. Cả hai đều cao lên, đẹp hơn và mạnh hơn xưa rất rất nhiều.
Đúng lúc này, Lăng Giang Tuyết lại nói
" Tiểu Mộng Mộng, tiểu Kiệt, hai đứa có thể đi.... "
Nói đến đây chợt ngừng lại, Minh Kỳ và Di Di đôi mắt kinh ngạc hướng Lăng Giang Tuyết nhìn. Rõ ràng tiểu Mộng Mộng và tiểu Kiệt mà Tuyết tiểu thư gọi chính là Vân Mộng và Tử Kiệt? Lại còn gọi là con, cái quan hệ rối rắm gì đây? Thoại nhìn Tuyết tiểu thư còn nhỏ tuổi hơn cả Vân Mộng và Tử Kiệt cơ mà, sao lại....
Hạo Thiên tay vuốt từ trên mặt vuốt xuống, cạn hết ngôn lù để nói. Khẽ thở dài bảo
" Muội gọi cũng thật đúng lúc a. Giờ thì hay rồi, phanh phui ra luôn rồi... "
Minh Kỳ đôi mắt mông lung nhìn Hạo Thiên, có chút không hiểu lời cậu nói, lại càng khó hiểu hơn về cách xưng hô của Lăng Giang Tuyết. Còn đám người Hạo Thiên thì lắc đầu bó tay, nói rõ ràng như thế, chối cái gì được nữa đây, haizzz...
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
64 chương
17 chương
76 chương
27 chương
53 chương