Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 297 : Con tin!
Vân Mộng ngồi suy tư trong im lặng, khuôn mặt lúc nghiêm túc lúc khó hiểu, lúc lại như mừng rỡ khi lại như buồn rầu lo âu điều gì đó không biết được....
Hạo Thiên trước đó xả ra 1 tràng, trong đó chỉ vài phần là thật, ví dụ như xuất thân và lí do chết kiếp trước. Rồi còn khôi lỗi là Tử Kiệt nữa, nhưng chỉ có Tử Kiệt chứ không hề nhắc tới Tử Lam a! Còn nữa, chỉ nói những cái đủ để chứng minh tuổi tác và thân phận mà thôi, còn lại hoàn toàn không nói gì thêm nữa. Dù sao Vân Mộng hiện tại cũng không cần thiết phải biết quá nhiều về cuộc đời cậu, nên làm một cậu trai ngây thơ mà thôi!
Cả đám để Vân Mộng trầm tư suy nghĩ mà không quấy rầy gì đến cậu..... Cứ thế, thời gian trôi qua nhanh, 30 phút sau đó...
Vân Mộng khuôn mặt nghiêm túc ngước lên nhìn Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết cùng mọi người, giọng đứng đắn, nói
" Con đồng ý ạ. Và con cũng tin nữa! Con tin tất cả những gì người nói và người làm điều có mục đích của mình. Con biết người là một người cực kỳ mạnh ở thế giới này, con cũng cảm nhận được rằng sư mẫu cũng rất mạnh, thậm chí vượt qua cả sư phụ, cả Nguyệt tỷ.... Ấy, con hiện tại cũng không biết nên gọi An Lam Nguyệt đại nhân như thế nào nữa, nhưng con biết Nguyệt đại nhân cũng rất mạnh và chắc chắn là mạnh hơn cả sư phụ. Đương nhiên Siêu sư thúc và cả Tử Kiệt cũng mạnh nữa vì thế con tin, con tin tất cả mọi người nói điều là sự thật. Vì con biết nếu mọi người muốn giết con, muốn hại con thì không cần phải dài dòng như thế làm gì.
Vì sư phụ người là người đã cho con một cuộc sống hoàn toàn mới, một sức mạnh đủ để bảo vệ bản thân và cố gắng từng ngày để không phải trở thành gánh nặng của người, người cũng là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của con, cũng là nơi để con đủ sức đứng lên sau bao lần thất bại. Vì vậy con hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, chỉ là... Chỉ là con có chút bất ngờ cùng sợ hãi.... "
Vân Mộng nói, gương mặt thay đổi theo từng câu từng chữ. Từ lúng túng sang cười vui đầy tin tưởng, rồi lại thoắt cái thành gương mặt ôn nhu và ấm áp rồi dừng lại trên gương mặt là sự hoang mang, hoảng sợ....
Cả đám nhìn, có chút xót cho đứa trẻ thiếu thốn tình thân từ nhỏ này, Hạo Thiên lại cảm thấy nó rất giống cậu khi cậu còn ở Trái Đất. Cũng là một đứa trẻ mồ côi, thiếu thốn tình thân, còn bị gọi là kẻ lập dị khi lên đại học nhưng cậu còn may mắn hơn Vân Mộng vì cậu còn có dì và chú, nhưng nó vẫn không đủ cho 1 đứa trẻ khi không có cha mẹ. Còn Vân Mộng, cậu không cô chú bác gì cả, chỉ có cha mẹ mình mà thôi, cũng có thể là có cô chú bác đấy, nhưng những cô chú bác này đủ tàn nhẫn để ra tay giết cha mẹ Vân Mộng và giành lấy ngôi vị gia chủ, nên từ đó liền gạch phăng đi hai chữ " người thân " ở những người này.
Vân Mộng đáng thương với gương mặt hoảng sợ, Lăng Giang Tuyết vỗ nhẹ vai vậu, cười mỉm nói
" Con có gì mà phải bất ngờ với hoảng sợ chứ? Cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta giúp con giải quyết! "
Vân Mộng mặt ngước lên, thở ra một hơi, nói
".... Con bất ngờ vì sư phụ lại chấp nhận nói ra chuyện hệ trọng này với con. Vì với người, con còn rất yếu và nếu so là đối thủ thì hoàn toàn chưa xứng để người phải ra tay, chỉ cần một cái búng tay của người hẳn con sẽ tan thây nát thịt. Con rất bất ngờ vì điều này... Có thể, người chỉ cần nói rằng người là một người có tuổi thọ cao đã sống hai đời và có khả năng nhớ được hai kiếp của bản thân. Chỉ bấy nhiêu thôi thì đã đủ để chứng minh nhưng người đã nói ra rất nhiều thứ, thậm chí còn kể rõ rất cặn kẻ và tận tình. Cho đến thời điểm này, con nghĩ mình đã có thể lọt vào mắt người dù chỉ 1 chút.
Còn sợ hãi, con sợ đến 1 ngày sư phụ và mọi người đi qua Ma giới, lúc đó con chưa đủ lv cần thiết và rồi mọi người sẽ bỏ con lại nơi này một mình. Con sợ mình lại 1 lần nữa bước vào khoảng thời gian cô độc một mình không ai thân thích. Con lại càng sợ hơn khi mình có nhiều kỉ niệm với nhau rồi thì khi con già đi, đến một độ tuổi nào đó sẽ ra đi và phải để sư phụ và mọi người phải buồn vì con. Vì vốn dĩ mọi người có tuổi thọ rất cao cơ mà, con sợ điều đó sẽ xảy ra... Con không muốn điều đó xảy ra dù chỉ là 1 chút... "
Vân Mộng nói ra với hàng nước mắt lăn dài trên mặt, nụ cười buồn vươn trên môi. Cả đám Hạo Thiên câm lặng ngước nhìn, lời nói có chút buồn cười và cũng thật ngớ ngẩn nhưng không ai bật ra 1 tiếng cười nào dù là nhỏ nhất.
Hạo Thiên thở ra một hơi, lắc đầu cười nhẹ, nói
" Con không cần lo vì điều đó. Thứ nhất, ta từ trước đến nay luôn để con vào mắt mình, luôn canh chừng và bảo hộ cho con tốt nhất có thể, chưa từng có ý nghĩ rằng mình sẽ loại bỏ con vào 1 ngày nào đó vì con chính là người ta để mắt đến trong tất cả đám học viên ngu ngốc ở đây, ta tín chắc khônv ai có thể vượt qua được con... "
Cái này đối với mình của trước kia hơi sai thì phải, trước kia còn có ý định đem thằng nhóc biến thành xác chết biết đi luôn cơ mà..... Nhưng mà câu bảo hộ tốt nhất đó vẫn đúng đấy thôi, mình chưa từng để thằng nhóc phải chịu ủy khuất với người ta mà. Còn có, cái vụ đem biến thành xác chết, đó là mình của trước kia thôi, hiện tại thì không, từ 2 năm trước đã không còn ý nghĩ đó nữa rồi. Mình của hiện tại chính là trân trọng từng người thân quen bên cạnh, giữ họ luôn bình an và vui vẻ.
Dừng một chút, Hạo Thiên lại tiếp
"..... Thứ hai, con không cần phải sợ hãi vì những điều không đâu đó. Ta có khả năng mang con theo cùng ta mặc dù con không đủ cấp, nhưng nếu con không muốn theo thì cũng đành chịu thôi. Còn nữa, con đừng nghĩ rằng mình sẽ chết trước, con nghĩ ta là ai chứ? Ta là Đường Hạo Thiên đấy, người luôn làm ra những điều không thể. Ta lập ra công hội với cái tên Nghịch Thiên cũng vì điều này, Nghịch Thiên - ý nghĩa ngay trên tên gọi. Đi ngược lại với ý muốn của trời đó chính là thứ mà ta mong muốn.
Về phần tuổi thọ của con, con không cần lo lắng, chỉ cần con còn tu luyện và lên cấp thì tuổi thọ vẫn sẽ được kéo dài. Nếu đến 1 mức độ nào đó không thể nữa, ta có cách giúp con trẻ mãi không già! Cho nên là con không cần bận tâm gì cả, cứ tiếp tục sống bình thường, cố gắng luyện tập hằng ngày và làm theo những gì con muốn là được! "
Vân Mộng nước mắt lưng tròng, xuôi theo mặt mà chảy xuống không ngừng. Khóc không thành tiếng, nước mắt vừa rơi miệng vừa nói
" Cảm ơn... Con cảm ơn người rất nhiều.... Cảm ơn người vì tất cả.... Cảm ơn người vì chịu nhận một đứa mồ côi như con làm con của mình... Cảm ơn cha.... Mẹ.... Cảm ơn hai người rất rất nhiều.... "
Lăng Giang Tuyết tiến đến dỗ dành, vòng tay rộng mở ôm lấy Vân Mộng. Hơi ấm truyền sang Vân Mộng, khiến cậu ngập tràn hạnh phúc cùng vui sướng, đã lâu rồi không cảm nhận được.... Tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ dành cho con cái, bỗng chốc không kiềm được mà rơi nước mắt....
An Lam Nguyệt và Tử Kiệt cũng chỉ là mỉm cười vui vẻ, lại có thêm 1 thành viên cho gia đình nhỏ " tuổi " này. Còn tiểu Siêu tiến tới cạnh Hạo Thiên, thủ thỉ nhỏ tiếng
" Ca ca, cái cách mà ca nói trẻ mãi không già ấy. Là Thi Thuật sao? "
Hạo Thiên nhún vai, đáp
" Cũng không hẳn là như vậy. Thi thuật là dùng người sống biến họ thành những xác chết biết đi. Không cảm xúc, không kí ức, không đau đớn, bệnh tật hay thậm chí là không già đi. Nhưng cái mà ta muốn là Vân Mộng giữ nguyên kí ức của mình, cảm xúc thơ ngây, dại khờ vẫn còn nguyên vẹn và không chút đổi thay. Có thể không đau đớn đấy, không già đi đấy nhưng cảm xúc vẫn còn "
Tiểu Siêu nhíu mày, nói
" Làm gì có thuật nào thất truyền hay cấm thuật nào như vậy chứ? "
Hạo Thiên cười cười nói
" Đúng vậy, làm gì có cơ chứ. Nhưng chính ta sẽ tạo ra nó! Đệ còn nhớ cách làm khôi lỗi chứ!? "
Tiểu Siêu gật đầu một cái, Hạo Thiên tiếp
" Chúng ta sẽ kết hợp giữ cách làm khôi lỗi và cách làm Thi Thuật, cộng hai cái đó lại, biến đổi vài nguyên tắc nhỏ để thử xem sao! "
Tiểu Siêu lại nói
" Nếu như không thành công thì thế nào? "
Hạo Thiên lại cười nhạt, đáp
" Đệ nghĩ ca ca đệ là ai chứ? Mà, nếu không thành công thì ta sẽ cho tiểu Mộng Mộng của chúng ta chuyển sinh! Như ta vậy, hẳn An Đế Vương có cách đi, vì ông ấy cũng làm điều tương tự đó cho ta mà nhỉ! "
Tiểu Siêu nhún vai, nói
" Mong là vậy đi! "
Vân Mộng hai hàng bước mắt vẫn chảy xuôi, khóc không thành tiếng liên tục gọi cha gọi mẹ, Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết nhẹ nhàng, ôn nhu mà tiến tới ôm lấy Vân Mộng trong vòng tay của mình. Đương nhiên cũng không thể thiếu mặt của Tử Kiệt, cậu vui vẻ đưa tay ôm lấy Vân Mộng. Cả nhà 3 người cùng nhau mà ôm lấy Vân Mộng 1 cách nhiệt tình, truyền cho cậu hơi ấm và cho cậu cảm nhận rõ ràng tình thương bao la của gia đình.
... Ngày hôm nay là 1 ngày dài và cũng thật lắm điều hạnh phúc cho Vân Mộng...
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
10 chương