Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 248 : Tự hào!
Sau bao nhiêu thí sinh lên giới thiệu bàn thân mình, thì cuối cùng cũng tới Hạo Thiên, và... Suốt từ đầu tới bây giờ, phần thể hiện của Hạo Thiên lúc nào cũng khiến người khác chú ý đến, luôn luôn thi hút ánh nhìn của mọi người, khiến người ta không khỏi nhìn say đắm, ánh mât mãi không rời.
17 thiếu nữ đứng trên Đại Liên hoa, dáng người mảnh khảnh, yêu kiều trông ngóng lời giới thiệu của vị đại tư lệnh tiếng tăm lẫy lừng, đẹp trai vượt bậc đứng trước mặt đây.
Hạo Thiên căn bản là không chú ý tới xung quanh, suốt nãy giờ mắt cứ nhìn vị cô nương vẫn còn mũ trùm kia. Ánh mắt như muốn xuyên thủng người của Hạo Thiên làm người khác phải sợ hãi, nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, tới lượt mình rồi thì mình cũng nên làm cho tròn.
Hạo Thiên đứng sát bờ hồ, gương mặt không chút biểu cảm, giọng êm đềm, thanh thúy và vang vọng khắp nơi
"Xin chào, ta là Đường Hạo Thiên, đại thiếu gia Đường gia, lv 486 cấp, 12 tuổi, đa hệ thuộc tính"
Lời giới thiệu ngắn gọn xúc tích nhưng mỗi chữ mỗi từ đều như muốn tán vào mặt người ta một phát. Mỗi một cụm đều là uy thế cao ngất trời, gì mà Đường đại thiếu gia, đó chính là địa vị cao trong xã hội này, lại còn 486 cấp, lv quá khủng bố đi, còn chưa kể mới chỉ 12 tuổi thôi đấy. Lv cao, tuổi lại nhỏ, đến cả hệ cũng chính là đa hệ, còn cái gì có thể khiến người khác chấn động hơn, thể loại yêu nghiệt gì thế này? Còn muốn đê người ta sống nữa không? Trời ơi, công bằng quăng cho chó nhai rồi à, người ta mới 12 tuổi đã khủng bố như vậy, chúng tôi cũng khổ luyện rất nhiều nhưng sao lại không bằng? Ông trời ơi!!!
Hạo Thiên nói xong, nhìn xung quanh xem biểu cảm của mấy người này, đa dạng phong phú, người mặt xanh người mặt trắng, luân phiên nhau thay đổi. Lại còn mắt to mắt nhỏ, miệng lớn miệng bé mà thể hiện ra, ôi, biết bao nhiêu là cung bậc cảm xúc đang thể hiện rõ ràng ra thế này.
Nếu mọi người đang nghĩ ông trời không công bằng thì không hề, người ta nhỏ tuổi nhưng là bỏ ra cả mấy năm trời tu luyện cực khổ, ngày nào cũng như cực hình, như bước vào địa ngục sau đó lại bước ra, riết rồi cánh cửa địa ngục mở ra như một trò chơi để cậu thoải mái bước ra bước vào mỗi ngày. Sáng sớm tinh mơ lại bước vào, chiều tối muộn thì lết thân xác đầy thương tích ra ngoài, vòng tuần hoàn cứ liên tục lặp đi lặp lại trong suốt nhiều năm liền. Sau bao nhiêu cực khổ, ngày hôm nay là thành quả của luyện tập khổ cực, khó khăn từng giây từng phút trong quá khứ. Trong khi những người bạn cùng trang lứa vẫn còn mải miết vui chơi thì Hạo Thiên cậu đang ở trong không gian hệ, ngày ngày bị Thiên Vũ Phong hành cho lên bờ xuống ruộng, không trật khớp cũng gãy tay, không tét thịt cũng trầy da, mỗi ngày trôi qua đều là cực hình. Nhưng tất cả đã qua rồi, mọi thứ đều là bình thường đối với Hạo Thiên của ngày hôm nay, cậu đang đứng trên đỉnh cao của mọi thứ, giống như câu nói dưới một người trên vạn người, nhưng cậu chính là trên tất cả!
Hạo Thiên quay lưng đi, lại nghe một học tỷ hỏi
"Vậy, Đường đại tư lệnh, ngài nói có đa hệ thì là bao gồm những hệ gì?"
Hạo Thiên quay mặt lại, nhìn vị học tỷ vừa hỏi kia, đáp
"Vị học tỷ này, tỷ muốn có hệ gì ta liền làm ra cho tỷ xem"
Vị học tỷ luc nãy liền nói
"Vậy, ngài có thể biến ra hỏa hệ? "
"phừng"
"Thủy hệ thì sao? "
"Ton"
"Còn lôi hệ? "
"xoẹt"
"Phong hệ? "
"Vù"
"Thổ hệ thì thế nào? "
"Bụp"
"Băng có không? "
"Rắc"
"Hắc và quang hệ thì sao? "
"Phừng"
...........
Mỗi vị cô nương lại nói một hệ, từng câu từng lời đều nghe rõ, Hạo Thiên biến ra từng hệ một, lấp lánh lung linh hiện hiện trên tay Hạo Thiên, từng nguyên tố thuộc tính một.
Nói đủ tất cả các hệ, Hạo Thiên đều đáp ứng hết, ai nấy mắt trợn tròn xoe nhìn xuống, nuốt nước bọt, lạnh sống lưng. Giờ phút này chính là khoảng khắc tuyệt vời trong cuộc sống của tất cả con người nơi này, họ được chứng kiến một điều phi thường, vi diệu trong đại lục. Một con người hoàn hảo, tài sắc, địa vị đều là đỉnh cao, một con người sở hữu thất đại nguyên tố, một điều phi thường và cũng phi khoa học. Chưa có một ai, hoàn toàn không một ai trong lịch sử Thiên Vũ đại lục có thất đại nguyên tố, đây là con người đầu tiên trong lịch sử. Vị thiếu gia của Đường gia - Đường Hạo Thiên, cậu như người con của mẹ thiên nhiên, mọi định luật đều không thể áp dụng lên người cậu, không thể! Chính vì thế cậu mới nghịch thiên như vậy, yêu nghiệt như vậy, trâu bò như vậy a!
Thời khắc này, toàn trường chính là câm nín, không ai lên tiếng, đến nỗi chỉ còn lại tiếng côn trùng âm vang trong không gian, nhịp thở của mọi người cũng trở nên im lìm, hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Hạo Thiên khẽ nhún vai, ta có làm gì đâu cơ chứ? Chỉ là nói ra các hệ, chính là các người hỏi ta có hệ gì cơ mà. Ta nói rồi sao lại im lặng hết vậy? Có còn muốn thi nữa không?
Hạo Thiên khẽ thở ra, nói
"Không thi nữa thì ta về đấy!"
Sở Minh Thương phản ứng kịp thời, lập tức nói
"Vòng thi thứ 2 kết thúc, chúng ta bước sang vòng thi thứ 3 - bình chọn! "
Nhờ có câu nói của Sở Minh Thương, toàn trường trở lại hiện tại, tuy nhiên dư âm vẫn còn. Vẫn còn động lại trong tâm trí rất rõ ràng, hiện tại đây, Hạo Thiên trong mắt mọi thành viên của học viện đây, cậu như là hiện thân của tạo hóa, một đứa con của thiên nhiên, một sự kết hợp hoàn hảo của những đều tuyệt vời trong cuộc sống. Đồng thời cậu cũng mang lại cho tất cả mọi người ở đây một cảm giác tự hào vì mình là thành viên của học viện này, được cùng làm một thành viên như cậu là đều đáng tự hào với mọi người nơi đây.
Hạo Thiên quay về chỗ của mình, mong rằng những điều vừa nói đây không ảnh hưởng tới các cô nương này, đừng thấy mình như vậy mà chọn mình để rồi đáng mất tuổi xuân đấy, các cô nương ơi.
Vòng thứ thứ ba mang tên bình chọn, các vị nữ sinh sẽ bình chọn người mình thích, với mong muốn người đó được vào vòng trong.
Tân Thu Tâm lên giọng, nói
"Bây giờ tới vòng thi thứ ba - bình chọn. Theo số thứ tự mời nam sinh đầu tiên"
Cố Hoài Ninh số 1, đương nhiên người đầu tiên lại là cậu ta rồi, Cố Hoài Ninh miệng tươi cười bước ra, lúc này chỗ các nữ sinh có thêm vào một bóng đèn và một nút bấm dùng để bật tắt, đèn này tắt có nghĩa là nữ sinh này không muốn để cậu ta vào vòng trong, đèn tắt hết thì trực tiếp loại cậu ta luôn.
Cố Hoài Ninh bước ra, mỉm cười hắc hắc nhìn các vị nữ sinh. Tân Thu Tâm lại nói
"Bình chọn.... Bắt đầu! "
"Phụp.... Phụp.... Phụp.... Phụp... x 4 lần..... "
"Quàooooo"
Cố Hoài Ninh mặt tái đen nhìn bóng đen đang tắt dần, khán giả thì kinh ngạc, không biết cậu nam sinh Cố Hoài Ninh này đã làm gì mà lại khiến các vị thiếu nữ ghét tới như vậy. Đèn tắt gần hết rồi."
Cố Hoài Ninh mặt buồn thiu khi thấy bóng đèn thứ 16 tắt đi. Lại buồn hơn khi bóng đèn của Lục Vô Thanh cũng tắt lịm, chứng tỏ cô cũng không muốn để cậu bước vào vòng tiếp theo. Nhưng nhờ một cái gì đó, vị cô nương mà cậu không quen không biết lại giúp cậu, đèn của cô ấy không tắt vẫn sáng lên rất rõ. Cố Hoài Ninh mừng rớt nước mắt, nhảy cẩng lên nói
"Cám ơn vị học muội này, tuy không biết muội là ai nhưng cảm ơn muội rất nhiều"
Các thiếu nữ dồn ánh mắt về phía cô gái đầu vẫn còn mũ trùm, dồn dập nói
"học muội này, muội đừng nhìn dáng vẻ của hắn mà lầm, hắn vô sỉ lắm đấy"
"Đúng vậy. Cố Hoài Ninh tên này là tên vô lại, đã nhiều lần quấy rầy Lục Vô Thanh tỷ tỷ rồi, muội mau loại hắn đi"
"Học muội này, hình như chưa từng thấy ở nội viện. Mới vào sao? Nếu mới vào thì chắc không biết tên vô sỉ Cố Hoài Ninh này rồi"
"học muội mau loại bỏ hắn đi. Đừng nhìn lầm vẻ ngoài của tên đáng ghét này"
...................
Mọi người cứ dồn dập mà kêu cô gái trùm mặt loại bỏ Cố Hoài Ninh đi, nói Cố Hoài Ninh rất vô sỉ, mặt dày, vô lại, đáng ghét, làm nhiều chuyện khiến người khác ngứa mắt...... Bla bla bla các thứ các kiểu. Nhưng cô gái vẫn im lặng, dù bao nhiêu người có nói gì đi chăng nữa, cô vẫn im lặng.
Bên phía Sở Minh Thương cũng không cho kết thúc ngay mà chờ đợi xem cô gái này sẽ làm gì và nói gì. Nhiều lời ra tiếng vào như vậy, nhưng cô gái bí ẩn chưa ai thấy mặt này vẫn bất động thanh sắc, thậm chí nhiều người còn nghĩ rằng vị học muội, học tỷ này mới vào nội viện nên không biết độ vô lại của Cố Hoài Ninh cho nên mới làm như vậy. Cho đến khi cô gái mở miệng nói, liền khiến người khác phải kinh ngạc trước những lời này.....
Tặng đậu
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
10 chương