Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 240 : Chỉ cần cố gắng là được
Đường Duyên toàn thân run rẩy, cứ liên tục nói mình không làm gì cả. Hạo Thiên lạnh giọng, cười khinh một tiếng, bảo
"Ha, không làm gì cả? Được, vậy giờ ta giết ngươi xong liền bảo không làm gì cả! "
Lời vừa dứt, Hạo Thiên như một con gió đứn ngay trước mặt Đường Duyên, tay trái đưa ra, nắm lấy cái đầu to tròn của bà ta, Đường Duyên bị nắm giơ lên cao, đầu bị bóp lại, đau nhức truyền đến khiến bà ta không ngừng giây giụa, đưa tay đập liên tục lên cánh tay đang nắm lấy đầu bà ta của Hạo Thiên. Nhưng dù có đánh như thế nào đi nữa thì hoàn toàn vô dụng, như đang đánh vào cục sắt lớn và hoàn toàn không bị sức mẻ gì. Hạo Thiên lạnh giọng nói
"Lúc trước ta đã nói những gì, có vẻ như ngươi tất cả đều không nghe thấy?"
Đường Duyên thật muốn lắc đầu thật mạnh nhưng cái đầu đang bị nắm lấy không cách nào nhúc nhích được. Chỉ còn cách liên tục nói
"Không có.... Tôi có nghe thấy mà... Tất cả đều nghe thấy hết... Ngài.... Ngài nói gì đều nghe hết.... "
Hạo Thiên tay bóp càng ngày càng mạnh, lực càng ngày càng tăng lên, nói
"Nếu đã không nghe thấy. Vậy hôm nay cũng không cần nghe nữa"
"Aaaaaaaaa"
"Bịch"
"Lộp bộp... Lộp bộp... "
Đầu của Đường Duyên bị bóp nát, máu tuôn ra như mưa từ chiếc cổ, ướt đẫm tay Hạo Thiên, nhỏ xuống đất những giọt máu đỏ lòm, bốc mùi tanh tưởi. Vung tay cho máu rớt khỏi tay mình, đồng thời dùng thủy thuật mà rửa tay. Hạo Thiên đưa mắt nhìn sang chỗ mẹ con Ngọc Lam, may mắn An Lam Nguyệt và tiểu Siêu đã kịp thời che mắt cả hai, chứ không cả hai cũng đã phải chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Bỗng,...
"Dì Tuyết ơi..... "
Một nhóm gia đinh gồm 5 người bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt liền đơ người, run rẩy toàn thân. Hạo Thiên quay lại nhìn, nói
"Bước vào đây! "
Cả 5 rất muốn quay lưng bỏ chạy nhưng như có một thế lực vô hình kéo cả 5 bước vào, quỳ trước mặt Hạo Thiên, toàn thân run rẩy. Hạo Thiên lại nói
"Thấy cả rồi đúng không? Vậy các ngươi biết ai vừa bị giết không? "
Cả 5 im lặng, chỉ là không ngừng run, Hạo Thiên khẽ quát
"Nói! "
"Là... Là Đường Duyên và.... Và những... Những người theo phe bà ta ạ.... "
Cả 5 không khỏi đồng thanh một tiếng, Hạo Thiên nói
"Được. Vậy nếu các ngươi đã biết là ai thì có biết lí do vì sao ta giết chúng? "
Một tên nói
"Do... Do bà ta... Đánh... Đánh dì Tuyết... Ạ.. "
Hạo Thiên lạnh giọng nói
"Các ngươi đã ở đây thì ta cảnh cáo tất cả, ta nếu biết được sự việc tương tự xảy ra thêm một lần nữa liền giết tất cả người hầu trong gia tộc này."
Hạo Thiên vừa nói xong, cả 5 liền dập đầu dạ vâng liên tục. Còn Hạo Thiên, cậu nhìn xuống thân thể không đầu đang liên tục chảy máu không ngừng, một ngọn lửa đen hiện ra, lập lòe trên tay cậu. Ngay sau đó liền bay đến chỗ 5 cái xác, thiêu rụi cả 5.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên, không lớn nhưng cảm giác nóng bỏng truyền đi khắp nơi. Mẹ con Ngọc Lam ở khá xa chỗ Hạo Thiên những vẫn cảm nhận được sức nóng dữ dội trong tích tắc vì ngay sau đó An Lam Nguyệt đã giúp cả hai che chắn. Một khắc sau đó, ngọn lửa tắt dần, khi tắt hẳn liền không còn dấu vết nào nữa, chỉ để lại trên mặt đất 5 chấm đen lớn, Hạo Thiên dùng đất lấp lại, che đi 5 chấm đen sau đó tới chỗ 5 người.
An Lam Nguyệt bỏ tay khỏi mắt mẹ con Ngọc Lam, ngay lập tức tiến hành chữa trị.
Vết thương của cả hai là toàn thân, tay, chân, ngực, bụng, lưng, mặt... Không chỗ nào không có vết roi quất. Trên mặt cả hai chỉ là xượt qua thôi nên không để lại sẹo, chứ dính ngay trực diện thì chắc chắn sẽ lãnh nguyên vết sẹo lớn trên mặt. An Lam Nguyệt tiến hành chữa trị cho Đường Ngọc Lam trước nhưng cậu bé lại đẩy tay An Lam Nguyệt ra, bảo
"Tỷ chữa trị cho mẹ đệ trước đi. Đệ không đau đâu"
Đúng lúc này, Hạo Thiên tiến tới vừa nghe được, liền nhấn vào người Ngọc Lam một cái
"Áaaaaaa"
Ngọc Lam hét lên một tiếng, mắt đã ứa nước. Hạo Thiên nói
"Vậy mà bảo không đau sao?"
Ngọc Lam "hức" lên một tiếng, nói
"Nhưng mẹ đệ đau hơn mà"
Hạo Thiên xoa đầu Ngọc Lam, nói
"Không sao. Những vết thương này sẽ mau chóng hết thôi"
Nói xong liền lấy ra hai viên đan dược, đưa cho cả 2 liền nói
"Cả 2 uống vào đi, sẽ giảm bớt cơn đau trong khi chữa trị đấy"
Cả 2 nhận lấy, uống mỗi người một viên. An Lam Nguyệt đưa Đường Ngọc Tuyết, mẹ của Ngọc Lam vào phòng, đóng cửa lại. Còn Ngọc Lam thì ở ngoài, trực tiếp lột đồ cho Hạo Thiên chữa trị. Khoảng 20p sau, vết thương rỉ máu đã liền lại, không còn thấy gì nữa, chỉ trừ vài chỗ quá nặng nên để lại sẹo mà thôi. Ngọc Lam mặc lại bộ đồ rách, cúi đầu nói
"Đệ cảm ơn Đại thiếu gia rất nhiều, người đã cứu chúng ta tận 2 lần rồi, riêng đệ thì đã là 3 lần. Ơn này không biết khi nào trả hết"
Hạo Thiên xoa đầu cậu, nói
"Đệ chỉ cần cố gắng hết mình, hỗ trợ tốt cho gia tộc là được rồi. Còn bây giờ, đi tắm rửa thay một bộ đồ khác đi"
Ngọc Lam gật đầu, quay lưng bỏ đi. Một lát sau thì An Lam Nguyệt trở ra với nhóm Hạo Thiên, thở phào nói
"May mà chúng ta đến kịp lúc, không thì nguy rồi. Còn 5 người này, đến đây làm gì? "
5 tên gia đinh lúc này liền đáp
"Chúng.... Chúng tôi đến để thông báo việc đại thiếu gia quay về rồi... Hai... Định nói hai người họ hãy đi gặp đại thiếu gia cầu cứu... "
Hạo Thiên liền nói
"Vậy sao các ngươi ngay từ đầu không bảo vệ họ?"
Một tên gia đinh đáp
"Chúng... Chúng tôi đánh không lại... "
Cả 4 người Hạo Thiên cùng câm nín, thôi, đó cũng xem như là một lí do đi, cả 5 gầy như cây tăm thế này, Đường Duyên bà ta lấy thân đè thôi cũng chết nữa chứ nói gì tới đánh, haizzzz.
Hạo Thiên nói
"Các ngươi lui được rồi"
Cả 5 nghe được câu nói của Hạo Thiên như một đặc ân ban sống, lập tức dập đầu, nói
"Cảm tạ đại thiếu gia"
Nói xong liền chạy đi mất. Hạo Thiên lúc này, quay sang bảo
"Tử Kiệt, con vào nhà bếp xem còn cái gì, nấu một ít đem ra đây"
Tử Kiệt gật đầu, lập tức đi ngay. 10p sau đó, mẹ con Đường Ngọc Lam dắt tay nhau ra khỏi phòng với cơ thể lành lặn và thay một bộ quần áo khác tới trước mặt Hạo Thiên liền quỳ xuống
"Cảm tạ Đại thiếu gia 3 lần ra tay cứu giúp mẹ con chúng tôi."
Hạo Thiên tiến tới, đỡ cả hai dậy, nói
"Không cần đâu. Vốn dĩ là việc nên làm cả, vả lại Tuyết cô cô có thể gọi con là Hạo Thiên mà"
Đường Ngọc Tuyết gật đầu, nói
"Cảm ơn Hạo Thiên rất nhiều, nhờ có con mà mẹ con ta mới thoát khỏi hiểm họa này"
Hạo Thiên mỉm cười, trò chuyện cùng mẹ con Đường Ngọc Lam một chút. Khoảng 1 canh giờ sau, Tử Kiệt từ nhà bếp đem ra rất nhiều món ăn, và hơn phân nửa là đồ ăn đặc biệt dành riêng cho người bệnh hoặc bị thương, sức khỏe còn yếu. Ví dụ như cháo, canh các thứ... Còn lại là các món ăn như tôm hùm, cua, cá, thịt các loại, nấu thành nhiều món khác nhau.
Hai mẹ con ăn mà liên tục khen ngợi các món do Tử Kiệt nấu, sẵn hỏi
"Không biết cậu bé đây tên gì? Dì là Đường Ngọc Tuyết, đây là con dì tên là Đường Ngọc Lam"
Hạo Thiên mỉm cười, nói
"Đây là quản gia của con, Tử Kiệt"
Đường Ngọc Tuyết nói
"Những món ăn này ngon chẳng kém gì món do Hạo Thiên nấu là bao. Có món còn ngon hơn ấy chứ"
An Lam Nguyệt cười tủm tỉm nói nhỏ
"Con hơn cha là nhà có phúc mà"
Đường Ngọc Tuyết nghe không rõ, liền hỏi
"Con nói gì? "
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
"Không có gì. Con chỉ nói đồ ăn do Tử Kiệt nấu rất ngon mà thôi"
Chỉ có Tiểu Siêu, Tử Kiệt và Hạo Thiên nghe được. Tiểu Siêu thì cười nhẹ, Tử Kiệt nghe nói vui hết mức, vui vẻ cười toe toét, Hạo Thiên thì thở ra một tiếng. Nghĩ lại, không biết lúc đó nghĩ gì, lại nói rằng mọi chuyện liên quan đến Tử Kiệt đều nghe hết. Haizz, để rồi hôm nay Nguyệt tỷ nói như vậy liền không thể tức giận được. Haizzzz
Cả 6 người cứ thế ngồi ăn vui vẻ với nhau, ăn xong thì trò chuyện một lát đến quên cả thời gian. Thấm thoát liền hết ngày, nhóm Hạo Thiên từ biệt hai mẹ con, còn gửi cho cả hai 50 vạn linh tệ nhưng Đường Ngọc Tuyết từ chối, đưa qua đưa lại, nói qua nói lại một hồi rốt cuộc cũng chỉ nhận có 10 vạn linh tệ mà thôi. Có thể đối với Hạo Thiên cậu thì số tiền đó không lớn, chỉ là số bạc nhỏ nhưng đối với mẹ con họ thì có thể sống cả đời, do vậy khi nhận được liền cảm thấy không xứng, từ chối liên tục. Hạo Thiên ép lắm mới chỉ nhận 10 vạn mà thôi. Dù sao cũng nhận rồi, cả 4 quay trở lại học viện Hoàng Long...
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
10 chương