Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 230 : Nói ra đi
"Ý của ta là gì à? Để xem nào.... "
Hạo Thiên nở nụ cười nhạt, ẩn chứa hàm ý sâu xa ở bên trong. Lại đưa mắt sang nhìn An Lam Nguyệt mặt đỏ bừng, cúi gầm mặt xuống. Hạo Thiên biết, ngay từ khi An Lam Nguyệt thấy Hoa Vô Khuyết thì đã thích rồi, hay nói chính xác hơn chính là yêu rồi! Đây hẳn được gọi là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết đi, vừa gặp đã yêu luôn nha. Nhưng do Nguyệt tỷ che giấu tốt quá, ngoài mặt nhìn thấy chính là mười phần lạnh lùng, nhìn người ta bằng nửa con mắt, khiến người ta yêu lại càng thêm yêu vẻ đẹp cùng sự lạnh lùng đó. Lúc đầu Nguyệt tỷ sợ, sợ yêu rồi lại đến lúc chia xa, giờ đây biết được cách có thể đưa người cùng đi lại vui mừng hẳn ra, có bao nhiêu cảm xúc liền bùng nổ, không thèm kiềm chế nữa.
An Lam Nguyệt lắp bắp nói
"Này... Này, ý đệ là gì chứ? "
Hạo Thiên lại nhoẻn miệng cười, bảo
"tỷ nghĩ là gì? Đoán xem! "
An Lam Nguyệt lại nói
"Đoán... Đoán cái gì cơ chứ? "
Hạo Thiên nói
"Tỷ có cần đệ đệ đây giúp tỷ một chút không? Hai người cứ như vậy làm đệ đệ đây rất phiền lòng đó"
Hoa Vô Khuyết lại ngượng ngùng hỏi
"Giúp cái gì?"
Hạo Thiên và Tiểu Siêu cùng cười, đường đường là Hoa tướng quân tiếng tăm vang xa, mệnh danh Hoa Tà Tây Độc người người kính sợ, thế mà lại có mặt như vậy. Thật khiến người ta càng muốn trêu đùa thêm mà không muốn ngừng.
Tiểu Siêu một bên nói
"Để xem, giúp gì nào? Giúp cho hai người... "
"Aaaaaaaaa"
An Lam Nguyệt hét lên một tiếng, lấn át cả tiếng nói của tiểu Siêu, Hoa Vô Khuyết không nghe được gì cả, lại quay sang nhìn An Lam Nguyệt, vội hỏi
"Muội sao vậy? "
Hạo Thiên một bên nói
"Ui cha, giọng Nguyệt tỷ thật tốt nha"
An Lam Nguyệt trừng mắt Hạo Thiên, lại quay sang cười cười với Hoa Vô Khuyết, nói
"Không sao.... Ta không sao cả"
Hạo Thiên cười, đây cũng được gọi là vì tình quên đệ đệ đi, vì tình quên luôn người thân. Vậy mà trừng mắt với mình, haizzz, cậu nói
"Nguyệt tỷ thế mà lại quên đi đệ đệ mình rồi. Vì ai đó mà lại làm như thế với đệ đệ mình"
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu nghe xong, mặt một mảnh bất mãn, ngươi cũng chính là kẻ như vậy nha. Sao quên mau thế hửm?
Hoa Vô Khuyết hơi nhăn mày, lẩm bẩm
"Ai đó? Là ai vậy? "
Hạo Thiên lại bảo
"Ta nói này, Khuyết ca ca. Huynh đi đánh trận nhiều quá nên đầu óc có chút không ổn sao? Người ta đã thể hiện rõ như vậy rồi huynh còn hỏi nữa. Hay là huynh muốn người ta chủ động nói trước? Người ta là con gái đấy, còn huynh là con trai, chủ động một chút đi"
"A"
Hoa Vô Khuyết như bừng tỉnh ngộ, quay phắt sang nhìn An Lam Nguyệt, cô lập tức cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng tưởng chừng như kéo dài tới mang tai. Lòng thầm trách mắng, aiiii, đệ đệ ngốc này. Sao lại nói huỵch toẹt ra như vậy chứ. Huynh ấy nhìn qua đây rồi, làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?..... x 3,14 lần.
Hạo Thiên nói xong liền đứng dậy, tiểu Siêu và Tử Kiệt cũng đứng dậy luôn. Làm một đường thẳng ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu
"Chúng ta ra ngoài một lát, hai người muốn nói, muốn làm gì thì làm đi! Chúng ta đi đây"
Ra tới bên ngoài, Hạo Thiên lập một màn chắn lớn, bao bọc cả lều chính. Tránh khi đang nói đại sự lại có người tới chen vào, sẵn tiện lập luôn màn cách âm. Khi nào hai người xong, trở ra thì màn chắn này An Lam Nguyệt có thể dễ dàng phá bỏ rồi đi.
Hiện tại cũng chiều rồi, lúc trước có dặn tất cả quân lính tập trung ở quảng trường, xung quanh lúc này không có ai, hẳn đã đi hết rồi đi. Mình cũng nhanh một chút mới được.
Đang đi, một tiếng gọi khẽ vang lên
"Cha... Cha ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
Hạo Thiên tâm trạng vui vẻ, mỉm cười nói
"Chúng ta tới quảng trường xử lý chút công việc. Sao vậy, đói rồi à? Hay muốn đi đâu? "
Tử Kiệt lắc đầu, cười nói
"Tử Kiệt không có. Chúng ta đi thôi"
Gật đầu một cái, tất cả tiến nhanh bước chân, đu về phía quảng trường. Gần tới nơi cũng không nghe tiếng ồn ào như lúc trước, mà chính là một mảng im lặng, sự im lặng bao trùm khắp nơi ở chỗ này, rất có kỉ luật.
Cất bước vào trong, đi thẳng về phía khán đài, nơi có vị trí cao nhất, nhìn xuống phía dưới. Bố cục vị trí sắp xếp quân lính cũng khá đơn giản thôi, quân lính do ba người họ lý huấn luyện trước kia thì tất cả đều xếp phía trên cùng, phía sau là quân lính của cha. Đầu tiên là đội tiên anh 100 người của quân đoàn đặc biệt, kế tiếp là đội lính thường của quân đoàn đặc biệt, sau đó là đội tinh anh 1 ngàn người của quân đội cha mình, cuối cùng là quân thường. Khá là đơn giản thật!
Hạo Thiên bước lên khán đài, đồng loạt quân đoàn đặc biệt khụy gối, hô lớn
"CUNG NGHÊNH CHỦ NHÂN!"
Tiếp đến là quân đội của Đường Thiên Long, cũng khụy gối, hô lớn
"CUNG NGHÊNH NHỊ VỊ THIẾU GIA!"
Cuối cùng, ba người họ lý quỳ xuống, đồng thanh
"Cung nghênh chủ nhân!"
Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói
"Đứng dậy cả đi! "
Tất cả đồng loạt đứng dậy, Hạo Thiên lại nhìn quanh, giọng nói không lớn nhưng đủ để tất cả cùng nghe thấy, cứ âm vang khắp nơi tựa như trong đầu vọng ra
"Hôm nay ta đến đây vì lời hẹn của 2 tháng trước. Xem ra các ngươi đã luyện tập rất tốt để có thành quả như ngày hôm nay. Ta có lời khen ngợi đối với toàn thể các người, đặc biệt thưởng chút đan dược hỗ trợ quá trình luyện tập và nó đang ở chỗ ba vị thống lĩnh đây. Định kỳ họ sẽ phát cho các ngươi, còn nữa, lần sau ta đến đây ta muốn các ngươi có chỉ số đánh giá cao hơn bây giờ, ít nhất là gấp hai lần!"
Lời Hạo Thiên vừa dứt, toàn trường đều im lặng nhìn nhau, mừng vì thoát cơn hoạn nạn hiện tại nhưng sắp tới lại có cơn bão lớn hơn. Hạo Thiên lại nói
".....Lời ta nói, các ngươi nghe rõ không? Hay muốn ta nhắc lại một lần nữa? "
"ĐÃ RÕ RỒI Ạ! "
Hơn 10 vạn quân lính đồng thanh nói, âm vang chấn động cả vùng, rền vang cả ngọn núi, không khí xung quang như xao động, rung lên từng đợt từng đợt lớn nhỏ khác nhau.
Hạo Thiên lại cất giọng, nói
"Tốt, tất cả giải tán, ai làm việc nấy tiếp tục đi"
Lời vừa ra, lần lần lượt lượt có quy củ mà bước đi, tránh sự ồn ào, mất hàng lối cũng mất thời gian khi chen lấn nhau, hàng ai gần cửa vào nhất thì đi trước, riêng nhóm Hạo Thiên chính là trực tiếp phóng ra, ở đó mà chờ đợi.
Sau khi phóng ra ngoài, 3 người Hạo Thiên cũng không thể nào mà quay lại lều chính được, tránh làm kì đã cản mũi của hai người. Cả 3 phóng ra ngoài doanh trại, đi vào một khu rừng nhỏ gần đó, đây giống vườn cây hơn vì nó rất nhỏ, lưa thưa thưa thớt vài cây cỏn con. Tìm một bóng mát ngồi xuống, tựa lưng vào gốc cây, Tiểu Siêu ngồi bên cạnh, Tử Kiệt rụt rè đứng nhìn Hạo Thiên, cậu nói
"Lại đây, nằm xuống"
Tử Kiệt vui mừng, chạy tới trực tiếp gối đầu lên đùi cậu, vui vẻ nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ say. Hạo Thiên nhìn trời, tay khẽ vuốt mái tóc Tử Kiệt, lại hỏi tiểu Siêu
"Tiểu Siêu này, ấn kí Ma giới chúng ta ai cũng có nhỉ?"
Tiểu Siêu gật đầu, cậu lại nói
"Theo đệ nói trước đó, thì tai của người Ma giới nhọn và dài, lại còn có cả sừng nữa và sừng thì giấu đi được. Còn tai thì sao? "
Tiểu Siêu lập tức đáp
"Theo dữ liệu mà 12 năm trước, lúc ca mới chào đời ở thế giới này thì đệ được lập ra và có những dữ liệu như vậy. Còn 12 năm sau thì không biết có phát minh ra đan dược hay kĩ năng, bí thuật gì giúp che đi lỗ tai hay không nữa. Nhưng theo đệ biết thì lỗ tai dài và nhọn chính là vật để nhận ra chúng ta, người Ma giới nên không ai muốn che đi nó cả. Trừ khi có nhiệm vụ bí mật phải hòa lẫn vào với thế giới con người hay Thiên giới thì họ bắt buộc phải tìm cách che đi lỗ tai của mình. Còn về sừng của Nguyệt tỷ thì tỷ ấy có tận 2 cái lúc xin ra đấy, tỷ ấy được xem là tiểu Thiên tài ngàn năm có một chỉ sau ca ca thôi đấy"
Hạo Thiên "ồ" một tiếng, lại hỏi
"Vậy dữ liệu suốt 12 năm vẫn chưa được cập nhạt sao? "
Tiểu Siêu lắc đầu, nói
"Do cách biệt giữa 2 giới, hay nói cách khác là giữa hai đại lục nên việc truyền thông tin đi là không thể. Chỉ khi nào đệ trở về đó thì mới có khả năng cập nhật mới thông tin! "
Hạo Thiên gật đầu, tay vẫn khẽ vuốt mái tóc của Tử Kiệt, mắt nhìn lên bầu trời kia, tiểu Siêu nhìn theo. Chỉ im lặng mà nhìn, cảm nhận không khí trong lành, dễ chịu nơi đây....
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
10 chương