Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 113 : Diễn một chút, cũng rấy vui!

"Chủ nhân lại mạnh hơn rồi, mới có mấy tháng không gặp mà đã như vậy rồi! " Lý Xích như muốn gào lên hạnh phúc "Ôi, chủ nhân nhỏ a. Ngài thật tuyệt vời" Lý Na khuôn mặt sung sướng rên lên  "Được rồi, mau mau tỉnh. Đi làm nhiệm vụ của chủ nhân giao cho đi" Lý Mãn đánh thức 2 tên đang ảo tưởng bừng dậy "Xí, làm mất vui. Được rồi, đi" Lý Na xí một tiếng, quay lưng đi trước ..................... Bên phía Hạo Thiên, cậu sau khi đi khỏi lều trại liền tiến về phía rừng, nơi tập luyện chủ yếu của quân lính. Rừng cây tương đối rậm rạp, rất khó di chuyển nhưng phù hợp cho việc ẩn nấp, săn giết con mồi. Những tán cây rộng lớn, những hàng cây cao to, che khuất cả bầu trời nắng gắt, nhưng càng đi vào sâu hơn thì sự rậm rạp càng mất đi, ánh nắng cũng theo sự thưa thớt của cây cối mà chiếu rọi xuống mặt đất, xuống những thảm cỏ thảm rêu xanh rì còn chen theo chút ẩm ướt.  Thỉnh thoảng trong rừng cây sẽ xuất hiện một vài yêu thú cấp thấp, nhưng khi chúng cảm nhận được hơi thở của Hạo Thiên thôi liền co chân co cẳng bỏ chạy mất tích. Khu trong này tuy là doanh trại để huấn luyện quân đội, nhưng vẫn câu thông với rừng rậm, nhiều yêu thú ra vào dễ dàng, nhờ vậy mới có thịt mà ăn chứ. Đặc biệt ở đây có đặt một cấm giới, chỉ yêu thú dưới cấp 150 mới vào được còn hơn cấp 150 không vào được, chúng muốn vào phải phá cấm giới, nhưng một khi đã phá thì sẽ gây ra một vụ nổ tương đối lớn, gây sự chú ý, kéo người tới dẹp loạn. Vậy nên, tuy lâu lâu cũng có yêu thú trên cấp tiến tới, nhưng chúng không có phá vỡ cấm giới mà đi vào, nên hiện tại cuộc sống ở doanh trại này vẫn bình bình thản thản như thường.  Đi một chút, Hạo Thiên và tiểu Siêu bắt gặp một toán người, cỡ mười  người gì đấy, đang vây quanh một yêu thú cấp 124. Nhưng chỉ có 1 tên tiến lên đánh, có vẻ như đang tìm yêu thú giết thịt.  Cả 2 nhẹ nhàng phi lên cây, nhẹ nhàng không chút tiếng động ngồi trên nhánh cây mà quan sát tình hình, không ai phát hiện ra cả. Cậu muốn xem xem, mấy tên quân lính này được huấn luyện mạnh mẽ tới cỡ nào đây a.  Tên đứng ra đấu cấp 115, hệ Thủy mà con yêu thú cấp 124 hệ Hỏa. Là một con nai to, cao khoảng 2m, có 2 cặp sừng nhọn hoắc chỉa chỉa về phía trước. Tên này tay phải nắm chặt trong tay mình một con dao găm nhỏ, dài khoảng 15 cm, bên trái lại xuất hiện hàng loạt những mũi tên nước sắc bén nhắm thẳng con nai.  Tên này phóng lên, đồng thời những mũi tên nước phóng ra, đâm thẳng về phía con nai. Con nai cũng không phải chịu chết, nó di chuyển linh hoạt né đòn, húc 2 chiếc sừng về phía tên thanh niên. Hắn cũng linh hoạt né đòn, nhưng trong mắt Hạo Thiên và tiểu Siêu, những đòn đánh này chậm chạp vô cùng, nhìn mà phát nhàm.  Tên thanh niên lại một lần nữa xông lên, tránh né cặp sừng dùng cây dao găm đâm thẳng vào sườn phải con nai, đồng thời còn bồi thêm 3, 4 mũi tên nước.  Kết thúc trận đấu, con nai gục ngã và sắp phải vào bụng mấy tên này. Còn tên thanh niên thì thở phào ra, quay qua đám còn lại cười hì hì. Trong đó có một tên độ 15,16 tuổi từ lúc bắt đầu đánh cho tới khi kết thúc, khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng khó chịu. Như thể mấy tên ở đây quá chậm chạp làm mất thời gian của hắn vậy. Nhưng trái ngược với tên này, mấy tên còn lại rất thân thiện vui vẻ, đặc biệt có 1 tên hòa đồng ôn hòa, khi tên thanh niên đánh xong, liền chạy lại hỏi han đưa nước, nụ cười dịu dàng hỏi thăm.  Hạo Thiên coi đủ rồi, thực lực chu quy tiến bộ cũng không ít, nhưng có vẻ còn chậm lắm, lúc đầu vào xem vài tên nhìn có vẻ được, nhưng bây giờ nhìn lại thì chậm lắm. Chuẩn bị đứng dậy rời đi, Hạo Thiên và tiểu Siêu nghe thấy tiếng quát, cùng ánh mắt băng hàn còn bồi thêm một loạt ám khí bén nhọn phóng về phía 2 cậu.  "Kẻ nào!?!" Hạo Thiên và tiểu Siêu không thèm tránh, tay trái cả 2 khẽ nhấc lên nhấc xuống, tóm gọn hơn 20 cây phi tiêu trong bàn tay. Hạo Thiên đưa mắt liếc nhìn chỗ phi tiêu, lần lượt đánh giá. Phi tiêu dài khoảng 5cm, đầu mũi sắc bén, mang lại một cảm giác rùng rợn nhẹ nhàng. Bị mấy cái này ghim phải cảm giác không tốt tí nào cả. Hạo Thiên chợt đứng dậy, cả 2 đứng trên cây, ánh mắt liếc xuống. Hạo Thiên cợt nhã nở nụ cười khinh nhẹ, tiểu Siêu lạnh lùng mang theo tia giết chóc. Hạo Thiện tay quơ quơ chỗ phi tiêu, nói "hừm, Tài ném không tệ! " Rồi thả chỗ phi tiêu rớt xuống đất "xoảng" "xoảng" "Xoảng" "2 tên nhóc các ngươi sao vào được đây!" Tên tỏ ra khó chịu đối với mọi người lúc nãy lên tiếng "A Anh, đệ đừng hung hăng như vậy, sẽ làm chúng sợ đấy"  Tên ôn hòa nhất trong đám đó lên tiếng.  "Đại ca, ca không thấy chúng rất khả nghi sao? 2 đứa nhóc thì làm sao mà vào được đây cơ chứ! "  Người tên A Anh lên tiếng "Đúng đấy, Minh đội trưởng. Rất đáng nghi" Đám người nhất loạt lên tiếng, đồng thời cũng bày ra tư thế chiếc đấu dàn xếp đội hình ngay thẳng "Mọi người từ từ, để tôi tiếng lên nói chuyện đã! " Người được gọi là Minh đội trưởng nói, rồi tiến về phía cây mà Hạo Thiên và tiểu Siêu đang đứng ngước mặt lên nhìn, nở nụ cười nhẹ, nói "2 em xuống đây đi, đứng trên đó nguy hiểm lắm đấy!"  "..... Được thôi! " Hạo Thiên nhẹ cười đáp lại, chân nhẹ nhấc lên, rơi từ trên nhánh cây xuống. Đáp xuống một cách nhẹ nhàng, lại bồi thêm nụ cười tươi "được rồi, không sao cả. Anh muốn hỏi sao 2 em vào được đây! "  "Ca hỏi chúng làm gì, rất khả nghi mau bắt chúng lại đi ạ! " Người tên A Anh hét lên Minh đội trưởng chợt quay lại nhìn đệ của mình, khuôn mặt khẽ nhếch "nụ cười" cảnh báo im lặng. Rồi lại quay sang nhìn Hạo Thiên và tiểu Siêu, nụ cười tiếp tục nhẹ nhàng, giọng nói thanh thoát "Anh là Minh Hy, còn tên nhóc la hét om sòm là Minh Anh, đệ đệ của anh. Mọi người kia từ trái qua là Vệ Nhất, Vệ Nhị, Du Di,...... Còn 2 em là? " "em là Hạo Thiên, còn này là tiểu Siêu"  Hạo Thiên mỉm cười thân thiện, khuôn mặt mười phần tự nhiên ngây thơ....và tất cả đã bị lừa mà không hay biết gì! Tiểu Siêu thì một mặt lạnh lùng, chẳng buồn liếc mắt sang nhìn "2 tên nhóc con các ngươi, làm sao vào được đây!"  Minh Anh khó chịu la làng. Đây là chàng trai khoảng 15, 16 tuổi. Mái tóc đen tuyền, đôi mắt xanh biển ngọc, cao hơn m70, làn da được tính là trắng, khuôn mặt từ đầu tới giờ lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu.  "Đã bảo đệ im cơ mà, đệ cứ như vậy chúng sẽ sợ đấy."  Minh Hy lên tiếng trách móc. Đây là chàng trai tầm 20 tuổi, làn da trắng, mặc dù là quân lính nhưng làn da này lại đặc biệt trắng, không giống mấy tên khác, làn da lúc nào cũng ngâm đen. Mái tóc cũng màu đen, màu đen huyền ảo đặc biệt đẹp. Đôi mắt màu xanh lá ngọc thật đẹp và dáng người cao ráo cỡ m80, khuôn mặt hiền dịu luôn luôn nở nụ cười, trái ngược với người em của mình lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu như có ai giành ăn với hắn vậy Cả đám người lúc nãy không nhìn rõ Hạo Thiên và tiểu Siêu ra sao, chỉ biết chúng là 2 tên nhóc. Hiện tại nhìn rất rõ ràng, cả 2 trắng trẽo nõn nà, tuổi cũng chỉ tầm 11, 12 tuổi mà thôi, nhưng dáng người cân đối, cơ  thể cơ bắp đều rắn chắc và đặc biệt cao ráo, cỡ m70, 1 người có đôi mắt 2 màu và mái tóc cũng 2 màu luôn, nhưng đều đó không đem lại cảm giác kỳ dị cho người nhìn mà lại đem lại sự mê người khó tả, đẹp đến làm say đắm lòng người, toát lên không khí cao quý cùng sự bí ẩn khó tả. Còn 1 người với mái tóc xanh biển và đôi mắt cùng màu, với 1 vẻ lạnh nhạt khó gần, bao là quanh sự lạnh lùng khó tả. Sát ý cũng theo đó mà tỏa ra xung quanh cậu thanh niên tên tiểu Siêu này. Còn có, cả 2 đều mặc những bộ đồ trong rất là đắc tiền, coa vẻ là con cháu trong gia tộc nổi tiếng nào đó. Cả 2 người Hạo Thiên và tiểu Siêu còn mang lại cho đám người 2 loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau, 1 người dễ gần vui vẻ và 1 người lạnh lùng dễ gây thù địch.....nhưng, có vẻ như chỉ là mã ngoài mà thôi! "Được rồi, 2 em đừng để trong lòng nha. Bây giờ cũng không còn sớm nữa. 2 em hiện tại theo tụi anh đi, vào doanh trại báo với các thống lĩnh, rồi sẽ thả các em đi! "  Minh Hy lại nở nụ cười nhẹ, giọng êm đềm nói "Được thôi, tiểu Siêu chúng ta đi"  Hạo Thiên mỉm cười xoay lưng đi trước, Minh Hy và đám người vẫn cảnh giác đi theo sau. Trông 2 bóng lưng của 2 nhóc vô tư vô ưu, không lẽ không biết đây là quân doanh sao? Chẳng lẽ là học sinh của học viên đi lạc, mà cũng chẳng thể nào được. Đi lạc thì sẽ bị 2 quân lính gác ở ngoài chặn lại không vào được, mà đi từ khu rừng phía trong tiến ra đây lại càng không có khả năng! 2 tên nhóc này vẫn rất đáng nghi, cả bọn cảnh giác rất nhiều. Trong khi đó, Hạo Thiên và tiểu Siêu lại rất thư thái, vô ưu vô tư giả điên vui vẻ đi phía trước.  Về tới quân doanh, Minh Hy cùng đám người đưa Hạo Thiên và tiểu Siêu tới trước doanh trại lớn nhất. Là doanh trại mà cả 2 vào đầu tiên khi vào khu trong này, doanh trại của 3 người họ Lý cũng là thống lĩnh ở đây. Đứng trước doanh trại, Minh Hy hô lớn "Thưa Lý thống lĩnh, tôi là Minh Hy, đội trưởng đội 1, có 2 cậu nhóc lạ mặt xuất hiện trong doanh trại chúng ta, nên xử lý thế nào ạ?" "Cho vào! " 1 giọng nói khàn khàn vang lên, nhưng uy mãnh và hùng hậu vô cùng. Cả đám tiến vào trong