Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 104 : Đau lòng
Sau khi Nhược Tình đem nước lên, Hạo Thiên ngồi vào 1 bên ghế sofa, tiểu Siêu đứng trước kệ sách, Minh Nhật ngồi đối diện Hạo Thiên. Mặt ông nhăn lại đến khó coi, không biết đang khó chịu chuyện gì.
Hạo Thiên nâng ly nước, nhấp 1 ngụm, nói
"Có chuyện gì mà trông cậu khó chịu thế? Mà sao cậu biết chỗ này mà đến! "
"Con hỏi ta sao khó chịu à, là vì con đấy! Ta hỏi con, những vết thương đó là sao hả? "
"À, chẳng phải con nói rồi sao, chỉ là do tập luyện gây ra thôi. "
"Con nghĩ ta chấp nhận lý do đó sao!?!"
"Sao lại không ạ, mỗi người tu luyện ai mà không nhận lấy 1, 2 vết thương trên người, không bị thương do luyện tập cũng bị thương do đánh nhau. Chuyện thường tình mà ạ! " Hạo Thiên thản nhiên nói
"Chát"
Khuôn mặt Hạo Thiên hằn 5 ngón tay trên mặt, lần đầu tiên trong cuộc đời sau khi chuyển sinh, cậu lần đầu tiên bị đánh mặt, mà người đánh lại chính là người mà bao lâu nay, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu. Cái tát này làm cậu nổi lên cơn giận, quay phắt sang nhìn Minh Nhật, cặp mới trừng lên. Nhưng dịu xuống, hàng mi rũ xuống, không dám nhìn thẳng.
Đường Minh Nhật lúc này, khuôn mặt đẫm 2 hàng lệ, mặt mếu máo, nghẹn ngào khóc, nói trong tiếng nấc
"Con nghĩ sao vậy hả, dù có làm gì, luyện tập hay đánh nhau thì cũng phải biết giữ thân mình chứ. Con biết con như vậy làm chúng ta rất đau không, chúng ta đau lòng lắm đấy! "
Minh Nhật gập người lại, 2 cùi chỏ chống trên đùi, 2 tay che mặt. Tiểu Siêu bước lại từ lệ sách, lấy tay để trước mặt Hạo Thiên, xoa xoa rồi chữa trị, sau 1p, không còn vết sưng của cái tát lúc nãy nữa.
Hạo Thiên 2 hàng mi dài rũ xuống, khuôn mặt mang chút ăn năn. Tiểu Siêu sau khi chữa xong rồi cũng lạnh lùng quay đi, tiếp tục đọc sách.
Đường Minh Nhật cứ ngồi vậy, cúi đầu xuống. Hạo Thiên đứng dậy, đi qua chỗ ông. Ôm lấy ông rồi nói
"Cậu à. Con hứa, sau này sẽ không còn nữa. Sẽ không để người và mọi người lo lắng!"
Đường Minh Nhật quay sang ôm lấy Hạo Thiên, lau nước mắt. Vuốt ve lưng Hạo Thiên, cái vuốt này như muốn xóa đi những vết thương trên lưng cậu, nhưng như thế thì làm sao mà được, vô ích.
Hạo Thiên ngước mặt lên, mỉm cười nhìn ông
"Thế, bây giờ cậu đừng như vậy nữa nhé, nào, cậu nói con biết, sao cậu biết chỗ này mà đến thế? "
"Là do..... "
"Cốc cốc cốc"
Minh Nhật chưa nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tiểu Siêu mở cửa, Vân Mộng bước vào. Hạo Thiên như ngộ ra gì đó, hơi gật đầu. Vân Mộng cúi đầu nói
"Sư phụ, có Doãn hiệu trưởng muốn gặp nhưng...."
"Ta biết rồi, bây giờ ngươi qua phòng trị thương, chăm lũ nhóc giúp ta! "
Nửa tháng trước, Hạo Thiên đã hoàn thành xong mấy bông tai, đã phân phát đủ cho lũ nhóc, trong đó đưa nhiên có cả Vân Mộng nữa. Nên cậu mới có thể lên lầu 2 được, chứ không cũng ở dưới tầng 1 rồi.
"Vâng"
Vân Mộng nghe lời, đi ngay. Hạo Thiên cười nói với Minh Nhật
"Có phải cậu nhờ A Mộng dẫn đường, rồi trong lúc đi gặp Doãn Bằng luôn không? "
"Đúng"
"Cậu bây giờ qua chỗ bọn nhóc lo cho chúng giúp con nhé, lát nữa gặp cậu!"
"Được"
Tiểu Siêu dẫn dường, đưa Minh Nhật đi.
Hạo Thiên xuống lầu, Doãn Bằng đang đứng phía dưới, dậm chân khó chịu. Thấy Hạo Thiên xuống thì quát
"Nhóc làm gì vậy, sao khi không lại đặt cấm giới ở đây? "
"Chỉ để an toàn thôi, nhất là với những người hay phá hoại như ngài đấy! "
"Thôi đi, không phải......."
"Không phải cái gì? Được rồi, lên đi"
Hạo Thiên chưa xuống lầu, lại quay lên, Doãn Bằng cũng mau chóng đi theo. Lần này không bị chặn lại nữa, cũng không bị đánh bay đi nữa. Hú hồn!
Lại vào phòng, Hạo Thiên nói
"Có chuyện gì? "
"Sắp tới sẽ có đợt tổ chức cho học viên đi tới khu quân sự!"
"Và? "
"Và nhóc có tên trong đó đấy, có nhiệm vụ giám sát. Lần này khu quân sự cần đến là khu huấn luyện của quân đội chuẩn bị cho chiến tranh đấy. "
"Ohhh, thú vị. Khi nào đi?"
Hạo Thiên nhếch mép cười
"1 tuần nữa, thời gian như cũ! "
Doãn Bằng dựa lưng vào ghế, nói
"Được rồi, ta sẽ đi! Còn chuyện gì nữa không? "
"Còn, ta nói này, từ sau khi nhóc lên làm Đại tư lệnh đấy, đúng là rất có ích, giúp cho học sinh có mục tiêu phân đấu. Nhưng từ 1 tháng trước cho đến nay, ngươi vẫn không viết báo cáo về nhưng công việc được giao. Bây giờ sao đây? "
Doãn Bằng ảo não nói
"Đây! "
Hạo Thiên lấy ra 1 xấp giấy đưa cho Doãn Bằng, ông vui vẻ nhận lấy, gật đầu mỉm cười nói
"vẫn là rất chăm nha"
"Đừng lo, tôi tuy làm những việc khác, nhưng vẫn không quên mấy công việc của học viên đâu. "
"Cám ơn nha, vậy bây giờ ta đi đây"
Đại tư lệnh, không phải ăn không ngồi rồi, mà vẫn phải nhận nhiệm vụ từ học viện, đi điều tra, bắt người, giết quái,......vân vân và mây mây.
Sau khi Doãn Bằng rời đi, Hạo Thiên tới chỗ bọn nhóc. Mở cửa bước vào, Hạo Thiên được sự đón tiếp nồng nhiệt của 2 cô gái, cả 2 cúi người, ngực nảy lên 1 cái, Hạo Thiên hơi nhướng mày, 2 người kia lại đứng thẳng lên, nói
"Cung nghênh chủ nhân, tôi là Khả Linh"
"còn tôi là Khả Ái"
Khả Linh là trưởng khu trị thương này, em cô là Khả Ái, phó ở đây. Ngoài ra còn có thêm 5, 6 tên phụ nữa. Nhờ có tiểu Siêu đến đây, và sự giúp đỡ của mấy người này, đám nhóc đã đỡ rồi, hay nói đúng hơn là tất cả đã không còn vết thương nào cả, hiện tại đang ngủ phè phỡn ở đây này.
Hạo Thiên gật đầu nói
"Cảm ơn các ngươi!"
Hạo Thiên lướt qua 2 người vào trong, 2 người kia thì bước theo sau, vừa đi ngực vừa nảy tưng tưng, mặt thì mỉm cười, vui vẻ theo sau. Không biết là vui cái gì nữa.
Đám nhóc như cảm nhận được có Hạo Thiên ở đây, bật dậy hàng loạt, đánh về phía Hạo Thiên.
"Vừa mới bị đánh xong, còn chưa đủ? "
"Bốp"
"Bốp"
"Binh"
"Rầm"
"đùng"
Đám nhóc lại 1 lần nữa bị đánh bay, làm ngã giường, đồ đạt lộn xộn cả lên. Khả Ái và Khả Linh giận dữ nói
"Lại nữa à, sao lần nào cũng vậy vậy chứ"
"Ui ui.... Boss không thương người bệnh gì cả đấy"
Minh Kỳ đứng dậy, phủi phủi bụi nói
"ây, sao êm vậy"
Thống Trung ngồi trên đất, mặc dù bị đánh bay nhưng sao êm quá, quay sang nhìn
"Ấy"
Đứng bật dậy, Thống Trung bị đánh bay, rồi đè lên người của người ta rồi
"thảo nào êm tới như vậy, này, có sao không thế? "
"Ui ui.... Đau chết ta rồi"
Thống Trung đỡ người này ngồi dậy, dựng lại giường và đặt lên, nói
"Xin lỗi xin lỗi, không sao chứ? "
"Được rồi, không sao đâu"
Thống Trưng cười hì hì, nói
"Được rồi, tôi là Thống Trung. Sai này có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi giúp cho!"
"Thống Trung? Là 1 người trong Hắc bang"
Người này ngước mặt lên nhìn, bấy giờ mới biết người này là ai. Mấy đứa nhóc của Hạo Thiên được mấy người trong guild này gọi là Hắc bang, gọi tên này vì đám nhóc lạnh lùng, lại có nhiều tin đồn nói chúng tàn ác, tuy bề ngoài chúng không như vậy. Đám này cũng biết đám nhóc là nhóm học sinh được ca tụng trong học viện Hoàng Long, mà học sinh của học viện lại rất sợ đám này, nghe nói còn nhiều việc như đe dọa, bạo lực,... vân vân. Nhưng tin được không, nếu có việc như đe dọa, bạo lực thì đã bị học viện đều tra và đuổi đi rồi. Nên mấy việc này không ai tin, chỉ biết là đám nhóc lạnh lùng, tàn ác, mà tàn ác ra sao lại không ai chứng minh được, và rất mạnh nữa. Mạnh thì đã được chứng minh qua trận đấu ban nãy. Nói túm gọn lại là, cái tên Hắc bang đại diện cho hội trưởng là Hạo Thiên, đại diện cho việc nhóm này là cao nhất trong guild.
"Hắc bang? "
Thống Trung ngơ ngác, nói
"Cái tên này đâu ra vậy? "
"Là tên do những người trong guild đặt đấy ạ, xin lỗi vì thất lễ"
"Ấy, ta có lỗi với ngươi trước mà. Ngươi tên gì vậy"
"tôi là Tam Thạch"
"Hử, ngươi và cái tên..... Tên gì nhỉ? "
"Xích Nam Phương"
Minh Kỳ nói
"Đúng vậy, ngươi và cái tên Xích Nam Phương lúc nãy mới đánh nhau nhỉ, tên kia còn nói gì mà "ta là người mạnh nhất" nữa"
Thống Trung nói
"Tôi...tôi... Tôi chỉ là nói chơi thôi, vì không có ai đánh lộn nên nói chơi thôi, để có người đánh lộn chung ấy mà" 1 giọng nói vang lên, 1 tên ngượng ngùng ở giường đối diện
"ha ha ha ha ha "
Đám nhóc đang dọn dẹp lại chỗ này nghe vậy mà cười phá lên, cười lăn lộn
"Ha ha ha ha... Không có gì, ngươi đừng để ý"
Thống Trung lau vệt nước mắt, nói
"Nếu không có gì làm thì đi làm nhiệm vụ đi"
"Vâng"
Xích Nam Phương gật đầu
Dọn dẹp xong xuôi nơi này, kéo nhau đi hết. Trước khi đi, còn để lại 1 câu
"Nếu muốn đánh nhau thì tới tìm bọn ta"
Rồi đi mất. Đám nhóc thì trở về học viện, Hạo Thiên, tiểu Siêu và Minh Nhật thì trở lại phòng
Hạo Thiên nói
"Thế, cậu và cha chắc đã bàn bạc xong rồi nhỉ. Được không? "
"Được, chúng ta chấp nhận. Hiện tại nhập liền 1 lô kịp không? "
"Bao nhiêu ạ? "
" tăng cấp đan thì 200 viên, bồi bổ đan 500 viên"
"Về bồi bổ đan thì hiện tại đủ ạ, còn tăng cấp đan hiện tại con chỉ có 50 viên thôi"
Hạo Thiên hơi nhíu mày
"Vậy chúng ta lấy 500 viên bồi bổ đan và 30 viên tăng cấp đan trước"
"vậy được ạ. Mà lần này cậu đi có 1 mình sao? "
"Không, cậu đi với mẹ con!"
"Hảaaa! "
(Cầu Nguyệt Phiếu a~~~ d=(´▽`)=b
2 tuần rồi mới đăng chương mới, xin lỗi mn!
Tác bạo 2 chương cho Nguyệt Phiếu của Mongdaonhi, mai lại thêm 2 chương nữa bù cho tuần trước không đăng~\( ̄▽ ̄;)/
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
98 chương
10 chương