Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 83 : Tội phạm đột kích (2)
“Anh ơi…Anh có sao không…⊙﹏⊙?!”
Nini hỏi có chút dè dặt, cũng nhận ra trạng thái không đúng của người vừa mới hỗ trợ đưa mình xuống. “Anh còn ổn…Em cứ…yên tâm…!” –Hitomi nở nụ cười miễn cưỡng nói, bản thân thì nhắm mắt lại điều tức trong đầu thanh âm và vận chuyển toàn thân máu lưu động.
Lần này quả thực làm cậu đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù nói đến tổn thương thì không có, nhưng mà nó giống như một hồi chuông gõ cái bong vào đầu cậu, để cậu nhận ra thế giới này nguy hiểm đến mức nào. Chỉ cần chủ quan sơ sảy, thì dù mạnh đến mấy cũng có tể bị lật kèo.
Hiện tại Hitomi chưa khôi phục đỉnh phong thời khắc, nhưng cũng có đến bốn, năm phần mười. Thế nhưng một cô nhóc chưa khai phá năng lực, có thể ở khoảng cách gần, trong lúc cậu không quá chú ý, khiến cho cậu phải thất thần.
Nếu như là trong chiến đấu xảy ra, thì Hitomi chắc chắn sẽ bị kẻ địch lợi dụng sơ hở chiếm lấy ưu thế. Nini lần này, không những không gây hại, mà còn tặng Hitomi một lễ vật rất lớn, khiến cho cậu trở nên trầm ổn hơn.
Bởi vì dù gì thì cậu cũng chỉ là một học sinh mười sáu tuổi, kể cả làm anh hùng bóng đêm bí mật, hay sở hữu năng lực không tưởng nổi, thì bản chất về kinh nghiệm lẫn tâm hồn của Hitomi vẫn chưa thể sánh bằng với các anh hùng top cao.
Từ trước tới giờ, cậu chưa lúc nào bày ra thái độ khinh người, hay tỏ vẻ ta đây giỏi lắm, ứng xử bề trên với người khác, một phần vì đã được gièn dũa khi còn ở viện mồ côi, và thứ hai, khát vọng của cậu là vươn đến đỉnh cao, chứ không phải là mèo cào khoe khoang, bắt nạt kẻ yếu hơn mình, đó không phải sự độ lượng của một cường giả.
Hai chữ “cường giả”, làm chủ vận mệnh bản thân, và cứu giúp người khác nếu có thể, mới là mục tiêu Hitomi hướng tới. Nhưng không thể phủ nhận một điều, mạnh mẽ quá nhiều so với bạn cùng lứa, nên Hitomi đôi lúc tự tin quá mức, dẫu rằng chưa hề xảy ra bất kì sự cố nào, nhưng tương lai thì ai nói trước được.
Xét cho cùng, cậu thật sự quá trẻ!
Tâm trạng diễn tả, so với thời gian suy nghĩ, nhìn thì lâu, nhưng chẳng qua là chợp mắt mấy cái mà thôi.
Lần lượt từng đoàn người bắt đầu đổ bộ xuống mặt đất, có vài thanh niên sở hữu Quirk điều khiển gió, đất cát, hay một vài loại tương tự, khiến cho quá trình hạ cánh trở nên an toàn hơn rất nhiều.
Thoát khỏi tình cảnh chông chênh, Hitomi trao trả Nini lại cho hai vợ chồng trẻ, quay người trở về bên cạnh Momo, thì thầm, “Giờ tớ sẽ sang khu bên kia thăm dò tình hình, cậu tính sao đây!?”
“Mình đi theo Hitomi –kun (-.-)!”
Momo không ngần ngại, dứt khoát trả lời thẳng.
“Ừm…Vậy chúng mình đi nhanh thôi…^( ‘-’)^!”, Hitomi gật đầu, không nhiều lời khuyên nhủ cô bạn, cậu tôn trọng ý kiến cô bé, vả chăng, bọn họ đều là anh hùng trong tương lai, gặp tội phạm chạy trước sao được.
Thấy những người khác rục rịch cũng muốn tiến về đám cháy để góp phần náo nhiệt, Hitomi có chút đau đầu, nói lớn:
“Các vị, đối diện rất có thể là tội phạm đang hoành hành, với phạm vi rộng như thế, chắc chắn là một tên cỡ bự hoặc một tốp tội phạm đang phá hoai nơi này…Mọi người đi qua nhiều như thế, chỉ sợ gây vướng víu, đồng thời tự đưa bản thân vào nguy hiểm!”
Nói rồi, Hitomi cũng mặc kệ đằng sau nghe hay không, Soru phát động, nắm lấy tay Momo, hai đứa thoáng cái hóa thành tàn ảnh mất dạng.
Mà những người còn lại, có kẻ trầm tư suy nghĩ, có thanh niên bộ dáng ngo ngoe muốn tiến tới “hóng chuyện”, cặp gia đình Hitomi vừa giúp đỡ ban nãy, không do dự mà dắt nhau hướng cổng ra vào chạy mất.
Thấp thoáng xa xa, màu xanh biển cũng mũ phục đặc trưng của cảnh sát bắt đầu xuất hiện lũ lượt, kèm theo tiếng kèn vang inh ỏi.
“CẢNH BÁO…LOA LOA…CHÚNG TÔI PHÁT HIỆN CẦU CỨU, ĐÃ XÁC MINH TỘI PHẠM HIỆN THÂN, MỨC ĐỘ NGUY HIỂM CHỈ SỐ CAO, TOÀN BỘ THỊ DÂN LẬP TỨC RỜI KHỎI KHU VỰC NÀY NGAY!”
“ANH HÙNG ĐANG TRÊN ĐƯỜNG TỚI TIẾP VIỆN, VÌ AN TOÀN CỦA CHÍNH MÌNH, XIN HÃY LUI VỀ SAU HÀNG PHÒNG VỆ CỦA CHÚNG TÔI ĐỂ DỄ DÀNG XỬ LÝ TỘI PHẠM!”
Tràn vào cảnh sát phân ra mấy người ổn định lòng dân, dẫn đầu là cảnh sát trưởng của thành phố, hình người mang thường phục đoe sao huy hiệu, phía trên lỗ tai vẫn còn lắc lắc.
“Ngài cảnh sát trưởng cũng tới ư…⊙▃⊙???”
“Khó nói, vụ lần này cấp bậc so với mấy vu trước cao hơn hẳn…?”
“Chắc chắn như vậy rồi, bình thường ngày ấy đâu có xuất động!”
Quần chúng nhiệt tình bình luận, mà sự thật cũng gần như vậy. Vừa nãy tập đoàn Vincom đã liên hệ với tổng bộ cục cảnh sát yêu cầu phái viện binh tới, phải biết trong xã hội, tiền có thể không phải tất cả, nhưng thiếu tiền tuyệt đối không được.
Một người có quyền có thế liên lạc, liền tính cấp trên cũng phải bán một bộ mặt, thế nên đích thân cảnh sát trưởng Hình Khuyển ra trận.
Cạnh ông còn có mười mấy vị xách súng các kiểu, dàn trận thế tiến về khu số 3.
Bên ngoài loa vang ầm ầm, muốn ở lại nữa thì đúng thật là thằng ngu. Tất cả người còn sững sờ ở Vincom Park lấy tốc độ nhanh như điện xẹt, lui về phía vòng đai bảo hộ do cảnh sát giăng ra.
OÀNH!!!
“Ha ha…Lũ dân đen, tụi mày chết đi…Chết hết đi…!”
GE có chút điên cuồng đập phá mọi thứ, dưới chân hắn thổ địa loang lổ máu tươi, sụp đổ vách nhà, công trình thang gấp cao tầng, cửa hàng, nằm chồng chất lên nhau. Thỉnh thoảng lại thấy cánh tay hay tiếng kêu của ai đó tuyệt vong từ trong đống đổ nát kêu lên cầu cứu.
Những món đồ chơi của trẻ em, gấu nhồi bông, mặt nạ anh hùng, áo choàng, công cụ giả tưởng, tất cả, đều trở thành thứ để bọn tội phạm phát tiết.
Đã lâu lắm rồi, từ mấy năm trước đó, GE hắn như một con chó nhà có tang, cướp bóc thất bại, đồng bạn bị bắt, tự tin đều bị đánh nát, hắn chôn chui chốn nhủi, may mắn được băng Yakura thu nhận. Thần bí thủ lĩnh, giúp hắn chữa khỏi thương tích, đồng thời hứa hẹn sẽ giúp GE báo thù lại mối hận năm xưa với anh hùng bóng đêm Dawn Knight!
Nổi điên trạng thái ở dưới, GE có chút mất khống chế, thậm chí so với Leonard còn muốn khủng bố. Bởi vì GE trong lòng có ngạo khí. Từ một cái cầm đầu, tuy rằng chỉ là nhỏ băng đảng, nhưng cũng là đại ca. Bình thường hắn đối với thủ lĩnh liền im lặng không dám hó hé, nhưng sở hữu Quirk mạnh mẽ, lòng lại ẩn dấu “chí lớn”, nào muốn chịu tội lâu dài đây.
Làm chó săn dưới tay kẻ khác, không phải là tính cách của GE!
ẦM ~~~ ẦM ~~~ RẦM….!!!
Nương theo tốc độ phá hoại của hai tên điên, thương vong bắt đầu theo hỏa tiễn một dạng nhảy vọt, người giống như đã chạy tứ tán, không chết thì cũng bị thương tích vì đá vụn đập vào người hoặc mắc kẹt đâu đó rên rỉ chờ anh hùng tới cứu trợ.
“Boss…Hai tên kia có vẻ nhập tâm quá rồi, chỉ sợ chúng phá hư quy củ, lúc đó chúng ta khó lòng mà thoát…(-_-)!”
Mặt hóa trang xanh lè kinh dị, Tatsumaki trôi nổi đến gần thần bí thủ lĩnh còn khoác áo choàng đứng bàng quan một bên, nhịn không được, lo lắng hỏi, nãy giờ Tatsumaki đã hết mức kiềm chế, vốn dĩ với năng lực của mình, cô ta có thể công phá so với GE và Leonard muốn kinh khủng hơn nhiều.
“Không cần thiết…Ta còn có chủ trương!” – Giọng người đàn ông bình thản hạ lệnh, không có chút gì gọi là thiếu tự tin, nhưng phía dưới lớp mặt nạ, là hai con mắt đang điên cuồng nhấp nháy.
Thủ hạ của mình, hắn biết rõ ràng.
Trước giờ, hắn chỉ luôn giấu mặt, kiệm lời, liền sát người thân tín Tatsumaki cũng chưa hề thấy hắn lộ ra chân diện mục bao giờ.
GE lòng mang tâm tư phản loạn, tuy cố gắng dấu giếm, nhưng sao tránh khỏi tâm tư thâm trầm của hắn cơ chứ. Leonard thì chỉ là một viên đại tướng, sức mạnh có thừa, nhưng đầu óc có chút không đủ dùng, tuy nhiên khá trung tâm với tổ chức, nên cứu vớt vẫn được. Còn GE, ha ha, hôm nay, sống được ra ngoài hay không, quân cờ này hắn đều định sẽ từ bỏ.
“Rumal, Darak, Kuroko…Chuyển hàng xong chưa?”
“Còn một đợt nữa là hoàn thành rồi đại ca! Tụi em đang chuyển ra đây!”
“ỪM…Nhớ rời càng xa càng tốt, tao sẽ mồi vài tên anh hùng rồi cho nổ bom khu này. Liền hôm nay, chúng ta sẽ trở thành thị dân khu ác mộng cùng anh hùng vết nhơ không thể xóa nhòa!” – Nói rồi, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, nhìn hết sức âm hiểm và bệnh hoạn.
~~~ ỰC ~~~
Bên kia điện thoai truyền đến thanh âm nuốt nước bọt, ba tên tội phạm mặt hãi hùng khiếp vía trước cái vố “lớn” mà thủ lĩnh của tụi nó bày ra.
Phá hủy một khu vui chơi trị giá cả trăm tỷ yên, sinh mạng con người như cỏ rác, liền anh hùng cũng bị tính kế trở thành bàn đạp để hắn giương danh thiên hạ.
Toàn bộ ập đến, đều chỉ vì một lý do, tổng bộ của bọn chúng có thể bị phát hiện.
Vincom ắt hẳn cũng không bao giờ nghĩ tới được, khai phá ra một hạng mục, lại có thể đào ra một ổ cùng hung cực ác tội phạm, thật sự là người tính không bằng trời tính.
Mà đúng lúc này, tiếng súng bất chợt vang lên, kèm theo là thanh âm phẫn nộ thét lớn:
“DỪNG TAY LẠI, QUÂN TÀN ÁC!”
~~~~~ My Hero Academia ~~~~~
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
513 chương
101 chương