Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 7 : Ẩn giấu trong bóng đêm Super Hero (1)
Kamino, ngày mười chín tháng hai.
Đây là một ngày mà có lẽ thị dân của thành phố này, và cả nhóm tội phạm, tương lai sẽ không thể quên được.
Bởi vì ngày này, một vị anh hùng của bóng đêm xuất hiện!
Anh ấy tên gọi là DAWN KNIGHT!
(Không một ai biết tính danh thật sự của Dawn Knight cũng như bộ mặt thật của anh ta. Liên tiếp mấy tuần liền, Dawn Knight đã đánh gục tội phạm, giúp đỡ cảnh sát vô số lần. Phóng viên đã đến hiện trường trực tiếp quay lại rất nhiều hình ảnh của vị anh hùng này!)
(Một sức mạnh thật đáng kinh ngạc, có rất nhiều chuyên gia đánh giá rất cao vị anh hùng mới nổi cùng với phong cách hành động của anh ấy.)
(Và cũng có vô số câu hỏi được đặt ra, không chỉ dân thường, mà còn cả anh hùng và các nhà phân tích cùng báo chí.)
- Tờ báo Silver Crack đưa tin -
(Mọi người đều đang tự hỏi tại sao anh ta lại phải bí ẩn như vậy?)
(Anh hùng ghi chép vẫn chưa hề có bất kì thông tin nào của người đàn ông này!)
(Dân chúng và cơ quan cấp cao chỉ biết được tên anh hùng là “Dawn Knight”, mà cái này vẫn do anh ta tiết lộ khi đuổi bắt tội phạm.)
(Rốt cuộc hành động đó có đúng luật hay không? Vị anh hùng bóng đêm là tự tiện hay đã được sự chấp thuận của cảnh sát và chính quyền để hành hiệp trượng nghĩa?)
(Nếu hành động là hợp pháp, tại sao anh ấy phải che dấu bản thân kín kẽ đến thế, lí do nào làm anh ấy lo ngại khi lộ diện dung mạo cùng thân phận thực sự của mình?)
- Báo Daily Time- đưa tin!
…………
Nhà Yaoyorozu, bữa cơm chiều sum vầy của bảy con người, hai lớn và năm nhỏ.
Giờ này, chủ đề mà mọi người đang thảo luận cực kì hào hứng, đó chính là vị anh hùng mới nổi.
“Hình như có chút hot quá mức rồi!”
Hitomi cười thầm trong bụng, tay cầm trong tay tờ báo suy nghĩ. Bên trái Ryoko, Rikido; bên phải Minami và Yao-momo đang bàn tán rầm trời về siêu anh hùng gần nhất xuất hiện.
Ryoko: “Mấy cậu đoán thử đằng sau áo choàng và khuôn mặt ấy như thế nào?”
Rikido: “Chắc chắn là một anh giai to béo, năng lực mạnh mẽ, siêu cấp soái ca…. giống mình vậy!”
(O.O)!
(Mập như vầy mà làm siêu anh hùng được! Ảo tưởng sức mạnh à! Không thấy trên báo người ta mô tả Dawn Knight thân thể thon thả cân đối hay sao, mắt mù cũng phải nhìn ra chứ!)
=>> Đây là mọi người ý nghĩ chung.
Bốp!
“Ui cha! Minami, sao lại đánh tớ!”
“Ai bảo cậu dám bôi đen thần tượng của mình! Đúng không Momo – chan!”
Minami nắm lại đôi tay nhỏ, quơ quơ trông khi thế rất hung, quay đầu nhìn sang Yaoyorozu.
“UHMmmm… Thật sự mình nghĩ thì anh ấy cũng không thể nào béo được đâu, Rikido.”
Yao-momo cố nén cười đáp lại.
“Tớ biết rồi… nhưng cần gì phải….!”
Rikido giọng phản bác rồi nhỏ dần khi thấy Minami uy hiếp ánh mắt nhìn sang.
Cuối cùng chị đại vẫn là chị đại a!
“Hitomi, cậu có ý kiến gì không?”- Momo đưa sự chú ý về Hitomi. Trong lòng cô bé vẫn còn một sự ngờ vực nho nhỏ, vì chiếc áo choàng của cậu nhóc nhờ cô tạo ra, thật sự có nhiều điểm tương đồng với chiếc áo choàng của vị anh hùng bóng đêm kia.
Nhưng chung quy lại, cô bé cũng không tài nào ngờ được, người bạn “lặng thầm” bấy lâu nay lại chính là super hero mà bọn họ đang thảo luận.
“Hả… gọi tớ!”
Hitomi hới ngớ ra, thấy bốn đạo “laze” đều tia thẳng vào chính mình, cảm thấy tê dại cả da đầu. Bí mật này lộ tẩy, không nói báo chí phiền phức, chỉ trong nhà bốn cái đồng bọn này cũng đủ để bản thân uống một bình.
“À …Uhmmmm… Thì mình cũng đồng quan điểm với mấy cậu thôi!”
“Thiệt không đó cha nội!”
“Trả lời sơ xài như thế không được!”
“Cho lời nhận xét coi!”
“Phải nghiêm túc vào, đây là sự tôn trọng dành cho ảnh.”
[Á đìu… Tự mình tâng bốc rồi nói tôn trọng mình…. WTF] - (╯°□°)
“Nhận xét á. Thì tớ đoán vị anh hùng Dawn Knight này ắt hẳn rất đẹp trai, cao ráo, năng lực vô cùng mạnh mẽ, bọn tội phạm chỉ cần gặp liền hoảng sợ đầu hàng!”
[Khục khục…. mô tả ri cũng không sai chớ! Đằng nào chính mình cũng không thể tự bôi đen bản thân được.]
[Mà mấy thím này cũng đâu có biết sự thật, cứ chém gió là ổn.]
Cảm giác được mấy đạo laze đã rời khỏi bản thân, Bốn đứa kia lại tiếp tục tám chuyện không bận tâm tới cậu, cảm giác được mấy đạo laze đã rời khỏi bản thân, Hitomi thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay sang trò chuyện với hai ông bà Yaoyorozu. Họ rất ít khi ở nhà vì bận công tác thường xuyên, từ sáng đến tối mịt mới trở về.
Hai ông bà hỏi han tình hình học tập đôi chút rồi nhắc bọn nhỏ đi làm bài rồi đi ngủ sớm.
Nhìn sắc trời đã dần tối, Hitomi khóe mắt hơi run lên.
Sắp đến thời gian của thợ săn bóng tối rồi!
Mặt nạ bạc lấp lánh rọi sáng một thân trang phục cùng áo choàng màu đen huyền, dưới ánh trăng mờ ảo chỉ khiến người càng thêm rùng mình.
(Cái mặt nạ tham khảo bên Codes Geass cuả NVC nhé!)
Dawn Knight, xuất trận!
…………….
(Số 15 đường Candas, hiện tại có hai tên tội phạm đang đập phá một cửa hàng và cướp đồ chuẩn bị chạy trốn, yêu cầu anh hùng viện trợ.)
Cánh phải vị cảnh sát trẻ tay cầm bộ đàm liên lạc với cấp trên, xung quanh còn vài người cảnh sát khác đang cầm súng nả liên hồi.
Pằng! Pằng! Pằng!
“Đạn không có tác dụng, đánh không trúng, đối phương có cường hóa hệ dị năng, trên cánh tay hiện ra tấm thuẫn sắt… Đạn bắn vào liền bật ra.”
Ping! Ping! Ping!
“Không ổn! Mau nhìn!”
“Cẩn thận!”
Bên trái trung niên cảnh sát bỗng hét lớn, lao đến đẩy ngã vị cảnh sát vừa tấn công bọn tội phạm kia.
RẦMmmmm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chỗ bọn họ vừa đứng khi nãy bỗng nhiều thêm một cái hố, sâu hơn một mét, to bằng cái thùng phuy.
Hít hà…..!
Anh cảnh sát cầm súng vẻ mặt kinh hoàng, thân hình khẽ đánh run lên. Tưởng tượng nếu bên cạnh tiền bối không đẩy mình một cái, chỉ sợ hôm nay mạng nhỏ không còn.
“Là tấn công hệ dị năng! Chết tiệt, tầm sát thương đã vậy còn quá rộng!”
“Mau trốn ra sau xe công an!”
“Phòng thủ, coi chừng bọn chúng đánh lén!”
“Anh hùng sắp đến chưa, chúng ta không thể giữ chân chúng lâu hơn nữa.”
Cách xa họ tầm 4 hay 5 mét, bọn tội phạm đang chất đầy đồ lên một chiếc xe van. Tên dị năng cường hóa “Mặt thuẫn” vẫn cực kì cảnh giác đưa tấm khiên ra che chắn cho đồng bọn.
“Ha ha, một đám ngu ngốc, còn có bọn anh hùng vô dụng, bọn tao là băng đảng Chim Cánh Cụt! Nhớ lần sau thấy tụi tao thì rẽ đường vòng mà đi!”
(Vẻ mặt hung hăng mà tên đặt thì như ***)- Mọi người trong lòng nhổ nước bọt.
Một thằng tội phạm khác cười lớn. Hắn chính là kẻ đã gây ra vụ nổ vừa nãy.
“Đủ hàng rồi, dọt lẹ thôi, Tom, Marcus!”
Trong xe vang lên tiếng nói thúc giục.
“Từ từ đã, lo gì lũ yếu ớt đó!” – Marcus vẻ mặt khinh bỉ đáp lại.
“Để tao cho tụi nó một quả bom nữa khắc sâu vào trí nhớ đi!”
Nói đoạn, mặt hắn toát lên vẻ điên cuồng, cơ bắp chợt gồng lên, lòng bàn tay chảy ra một từng chút dung dịch chất lỏng, chỉ mất mười giây sau, chúng tụ lại thành một quả cầu, kích cỡ một quả bóng đá.
“Bọn cảnh sát khốn kiếp! Tụi mày đi chết hết đi!”
Hắn vung cánh tay quăng mạnh quả bom chất lỏng về phía xe của ba người cảnh sát! Trên lầu cao, trong nhà mở hé cửa cư dân thấy vậy thót tim.
“Chạy mau a!”
“Mấy anh cảnh sát, né ra!”
(Đúng vậy, tránh quả bom đó!)
Trong đầu não điên cuồng gào thét ra lệnh, nhưng đôi chân họ mỏi nhừ không hề nghe theo điều khiển. Có người che mặt, không nỡ nhìn thảm kịch.
Thời gian như chậm lại, sinh tử … Chỉ trong thoáng chốc.
VÙ UUUuuu….!
Gió vẫn đang thổi, dường như trong cơn gió một màu đen huyền bí đang nở rộ.
Ba người cảnh sát chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại mà lại nhu hòa nhấc họ lên.
(Chúng ta đang bay bổng rồi…?)
Đây là ý nghĩ chung của từng người.
(Vừa mới cứu mình, là Dawn Knight!)
Cả ba chỉ kịp nhìn nhoáng qua một thân ảnh màu đen với chiếc mặt nạ màu bạc giống hệt mũ bảo hiểm khi đua mô tô. Hai tay anh duỗi ra, sắp tiếp xúc với quả bóng nước đang lao tới.
Uỵch ……hhhhhh!
“Mau tránh ra Dawn Knight! Đó là bom đấy!”
Vừa chạm đất, trung niên cảnh sát đã vội hét lớn, nhưng muốn né tránh…. Đã không còn kịp nữa rồi!
Trong ánh mắt kinh hoàng của mấy anh cảnh sát, điệu cười điên loạn của tên tội phạm, Da Thịt cùng Chất Lỏng… chạm vào nhau.
“Khô nnnnggggg!”
“Cẩn thận, lui lại!”
Bao nhiêu lời không kịp diễn tả, bao nhiêu tâm trạng còn không nói ra. Nhưng tiếng thét lên nghẹn ngào của họ đã chứng tỏ tất cả.
Chẳng lẽ một vị anh hùng của công lý lại phải ngã xuống tại đây Vì cứu bọn họ, một đám vô dụng cảnh sát!
BOOMMMmmmm!
Vô vàn suy nghĩ trong nháy mắt, hàng chục ánh mắt còn đổ dồn vào đó, dân thường có, cảnh sát có, tội phạm cũng có.
Nhưng, không ai có thể chứng kiến được điều gì xảy ra ở trung tâm vụ nổ.
Một cơn gió xoáy ngay lập tức bộc phát ngay sau đó, cuốn theo từng đợt khói bụi mù trời cùng ánh lửa đỏ rực lấp lóe khắp nơi.
Áp lực từ chính giữa tỏa ra, khiến người ta không tài nào mở mắt được.
“Ha haa, lũ anh hùng ngu ngốc! Tụi mày cứu người, rồi cũng bồi bản thân vào đó thôi!”
Người ta chỉ nghe tiếng tên tội phạm cười như điên loạn.
Tom cau mày quát lên:
“Đủ rồi, thu xe đi mau, những anh hùng khác sắp vây quanh nơi này.”
“Ai cho mày lá gan tới chỉ bảo tao.”
Marcus cuồng dại ánh mắt quét tới, khiến Tom tê cả da đầu, nhưng trong xe van giọng nói âm trầm vang lên lần nữa:
“Đứa nào không đi, tao cho ở lại tự đào thoát!”
“Coi như cho GE mặt mũi, lần sau mày còn dám mở miệng xấc láo như vậy thì…”
Marcus làm điệu bộ cắt cổ, rồi hắn quay sáng phía cảnh sát cùng người dân trên lầu, nhổ một bãi nước bọt.
“Toàn một đám thấp kém, có năng lực lại không biết tận dụng, cái gì dân thường phải chịu quản chế, cảnh sát chỉ dùng thương! Vô tri!”
Hắn quay người, vừa nhấc chân lên xe, bỗng sau lưng vang lên từng bước đi dồn dập.
“Cái gì?”
Trước những ánh mắt kinh ngạc không nói lên lời, từ trong làn khói bụi, một giọng nói bình thản mang theo vô tận hàn ý chậm rãi vang lên:
“Ta, đã cho các ngươi đi à!”
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
513 chương
101 chương