Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 287 : Đột kích (2)
Sáng thứ sáu
Ẩn dưới cái tiết trời đầy nắng, khô ráo và ấm áp, là một đợt giông tố đang kề cận ập đến của trường Đệ Nhất.
Tại một góc vắng vẻ gần khu rừng bên sân, có đôi nam nữ đang nhàn nhã tản bộ.
“Quyền bình đẳng sao...Nghe có vẻ hợp lý đấy chứ!”
“Kizari-san cũng nghĩ thế à...❁◕ ‿ ◕❁!”
“Trước đó, hai bên đã có tranh cãi nảy lửa...Nhưng họ chả chuẩn bị gì, dường như vất hết cho chúng ta để khai sáng họ vậy…!”
“Bởi lẽ mới có tuần sau, toàn trường cùng thảo luận về đề tài này!”
“Bao gồm những ai sẽ tham gia khẩu chiến đây, Mayumi-san…?!”
“Ya...Hưm…~~~ Nè!!!”
Mayumi xoay một vòng...và giang tay.
(0.0)...???
“Một mình cô thôi, thiệt hả...Mayumi-san…(v.V)?!”
“Thì thời gian eo hẹp mà...Chỉ cần tôi lên thì họ sẽ không xâu xé ý kiến chúng ta ra thành nhiều mảnh nhỏ…(^.^)!”
“Sợ là sợ có vài người chịu không nổi đả kích thôi... (◡‿◡✿)!”
“Mayumi -san tự tin đến vậy sao…(-.-)!”
“Kizari-san lại lo lắng cho Mayumi nữa rồi…”
Không đợi Hitomi kịp lên tiếng, Saegusa đã tiếp tục, “Nếu như họ có ý kiến mạnh mẽ đủ để đẩy lùi quan điểm của tôi, nghĩa là họ xứng đáng được hưởng những gì họ muốn...❁◕ ‿ ◕❁!”
“Vả lại...Không phải Kizari-san cũng thuộc Khóa Hai sao...Mayumi có thua, đâu là chuyện gì quá khó chịu…!”
“Ách!”
Hitomi có chút chống đỡ không nổi, đành im lặng rảo bước không nói lời nào.
Mayumi mắt đẹp liếc sang, cặp môi mỏng dính khẽ cong lên, rất nhanh liền thu liễm lại.
…
Hitomi dạo quanh sân trường, đâu đâu đều thấy cảnh học sinh bàn tán sôi nổi.
Đương nhiên chỉ có một đề tài duy nhất thôi, chính là cuộc thảo luận diễn ra trước toàn trường đầu tuần sau, chủ đề về quyền bình đẳng giữa học sinh Khối Một và Khối Hai.
Có vẻ như hoạt động tuyên truyền của đám người vì cộng động này rất tốt.
Các học sinh kể cả Khối Hai và Khối Một đều tỏ vẻ hứng thú, Khối Một tựa hồ rất tự tin, cái thân phận Bloom của họ dường như đã chắc chắn hoàn toàn trước chiến thắng thì phải.
Bên phía Khối Hai hưng phấn quy hưng phấn, ai nấy đều gật đầu đồng ý tham gia, tuy nhiên vẻ lo lắng vẫn còn ẩn đằng sau thần thái sáng láng của họ.
Rõ ràng là chẳng người nào dám tự tin đánh bại đối phương.
Tất nhiên, ngoại trừ Hội Trưởng của chúng ta, Mayumi Saegusa!
Hitomi đi về lớp học, ngang qua một đầu hành lang đầy nhóc học sinh, chợt nghe tiếng người quen lúng túng vang lên.
Hé mắt nhìn sang, thì ra là Mitzuki.
Cô nàng đang rất bối rối đối thoại với một nam sinh lạ lẫm.
“Anou...Không, ý em không phải thế….Chỉ là...⊙︿⊙~~~”
Hitomi coi kỹ, đó là một cái khá cao tóc đen mặt vuông thanh niên, sống mũi bên trên còn đẩy lên một cặp kính, che lấp đôi mắt sắc bén tựa diều hâu kia.
“Hửm…!”
Cảm nhận được “thân quen” sóng ba động, hình ảnh ngày nọ mờ nhạt lóe lên trong trí nhớ Hitomi, khóe môi cậu khẽ kéo ra một nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt toát ra hàn quang rất nhanh liền biến mất.
Đạp đạp!
“Để tôi nhắc cho anh nhớ, cố ý chiếm hữu thời gian riêng tư của người khác, là hành vi phạm luật...Tôi có quyền bắt anh đấy...►_◄!”
“Kizari-kun…!” - Thanh âm mừng rỡ của Mitzuki tựa như gặp phải cứu tinh, tức thì chạy lại gần Hitomi.
Đối diện thanh niên vẫn giữ nguyên trên mặt tiếu dung, nói với Mitzuki:
“Thôi vậy, Shibata-san...Nếu như em thay đổi ý kiến thì cứ việc đến gặp anh nhé...(─‿‿─)!”
“Chào!”
Thanh niên kia xoay người đi không ngoái lại một lần.
“Mới vừa nãy là ai vậy, Mitzuki…(0~0)?!”
“Etou, là trưởng câu lạc bộ Kendo, Tsukasa Kinoe-san…(o o)!”
“Trưởng câu lạc bộ Kendo…- -)!” - Hitomi nhíu mày, người này nhất định có liên quan đến Mibu, có nghĩa là, cái vì cộng đồng tổ chức kia, rất có thể có mặt hắn trong đó.
Tạm thời chưa có chứng cứ xác thực, Hitomi cũng không có làm bạo lực bắt giữ, để tránh đánh rắn động cỏ.
Mà lại…
“Hắn ta tới tìm Mitzuki-san làm gì…(~.~)?!”
“Bởi vì mắt anh ấy cũng nhiễm chứng nhạy cảm với các Linh Tử Phóng Xạ như tớ...Anh ấy muốn mời tớ tham gia vào hội những người bị mắc hội chứng này…(^.^)!”
“Hóa ra cặp kính đó không phải để trưng cho đẹp ha!”
“Tuy nhiên, tớ đã từ chối nhiều lần, bởi lẽ việc học còn nhiều lắm, tớ không thể phân tâm quá nhiều thứ được…(-.-).”
Hitomi gật đầu, cũng chẳng đưa cảnh báo gì cho Mitzuki.
Suy cho cùng, thật sự chả cần thiết như thế.
Đối phương, nhảy nhót không lâu nữa đâu…►_◄!
Về căn hộ cho thuê, Hitomi bắt đầu dò xét tin tức, vận dụng cả thủ đoạn bản thân có được, và khả năng của Kuro.
Nhưng tra cứu mấy tiếng đồng hồ, cậu vẫn không tìm ra, cuối cùng cho ra kết luận. Tên này có vấn đề, rất lớn là đằng khác.
Ngoại trừ Thập Đại Gia Tộc và một số bí ẩn liên quan đến cơ mật quốc gia, hầu như bất kì tin tức về người nào đều xuất hiện trên Internet.
Kuro tìm tòi không thấy, tức là có kẻ cố ý giấu nhẹm đi.
“Đến lúc gọi trợ giúp rồi a…!”
Hitomi lẩm bẩm, rút điện thoại bấm số.
…
Đền Kyuuchou!
Ngày cuối tuần, buổi tối tám giờ.
Trăng sáng vằng vặc treo trên trời cao, điểm xuống sân trước một mảnh trống không, ngồi lấy bốn người, một cái đầu trọc khoác áo cà sao tăng lữ, ba người trẻ tuổi.
“Tsukasa Kinoe sao…?” - Trụ trì Kokonoe híp đôi mắt thành hình lưỡi liềm, nhấp một ngụm trà nói, “Để ta nhớ coi, đứa nhỏ này còn được gọi là Kamono Kinoe…”
“Theo ta biết, gia tộc của cậu ta không hề có thiên bẩm về ma thuật..Chúng ta vẫn thường gọi họ là phổ thông gia tộc... ◤(¬‿¬)◥!”
“Mà thật ra, họ có liên hệ với đại gia tộc m Dương Sư, tộc Kamo đấy!”
“Đôi mắt nhạy cảm với Linh tử Phóng Xạ là tiêu chí của đám người này...Nó được truyền lưu qua nhiều thế hệ…”
“Ều...Ngài biết rõ thế, trụ trì...Đừng bảo là ngài đi guốc trong bụng tôi nhé...v.v…!?” - Hitomi than thở đáp.
“Kizari-kun quá lời, kì thực ta đã nghiên cứu Kinoe từ lâu rồi...giống như Tatsuya và Mizuki vậy…!”
“Ồ, nói sao…(0,0)?!” - Hitomi hứng thú hỏi.
“Thì ta vốn dĩ là Shinobi mà, tuy rằng đã xuất gia...Với lại, ta thích điều tra mấy người có lịch sử nổi bật...Cũng coi như là thú vui đi...☜(˚▽˚)☞!”
Thú vui…(0.0)...???
Hitomi âm thầm nhổ nước bọt.
Mấy người kia mà nghe được lời thoại của ông thầy, chắc tức chết.
Có ai vui sướng gì khi bị người khác điều tra cơ chứ.
Hai anh em nhà Shiba ngồi kế bên thì cau mày, Tatsuya nghiêm túc hỏi:
“Như vậy, có nghĩa người cũng tra khảo thông tin của bọn con à…(0~0)!?”
“Có!”
Trụ trì Kokonoe gật đầu, rồi lắc đầu, “Nhưng vô ích...Ta không thu được bất kì đáng giá tin tức!”
“Dữ liệu về hai đứa là tuyệt mật...Nên ta đành nhường lại cho ai cao tay hơn…(~.~)!”
Kokonoe Yakumo vừa nói, vừa đánh một ánh mắt đầy thâm ý nhìn sang Hitomi. Cậu giả vờ không thấy, hỏi tiếp:
“Thế ngài có biết mối quan hệ giữa Tsukasa và tổ chức Blanche là thế nào không…?”
“Blanche xuất phát nguồn gốc có sự góp phần của gia tộc Kinoe…”
“Bố dượng của cậu ta từng là lãnh đạo của tổ chức này ở Nhật Bản. Và ông ta có một người con trai, nên nói cách khác, anh trai kế của Kinoe, chính là thủ lĩnh chi bộ của Blanche tại Nhật Bản.”
“Tsukasa Hajime...Một cái tên không phải hữu danh vô thực...Bản thân hắn ta cũng chia sẽ nhiều ít quyền lực với tổng thủ lĩnh!”
“Một kẻ lãnh đạo tài ba đấy...Ta nghĩ Kinoe -kun vào học ở Trường Đệ Nhất cũng là do hắn ta sắp xếp!”
“Bí mật không nhỏ nhỉ…~.~!”
Hitomi chống ngón tay lên cằm gõ gõ vài nhịp trầm tư nói, “Có vẻ buổi thảo luận ngày mai, sẽ không yên bình rồi…”
“Dấy lên một cái sự tình lớn như vậy...Chắc hắn đang âm mưu chuyện vô cùng trọng yếu!”
“Chuẩn bị tinh thần đi, Tatsuya, Mizuki...ರ_ರ!”
“Vâng...(`・ω・´)!”
…
Sáng thứ hai đầu tuần!
Hội trường bên trong đông nghẹt người. Bao gồm cả Khóa Một và Khóa Hai, học sinh toàn bộ các khối đều có mặt tại đây.
Bọn họ nhìn qua vô cùng căng thẳng, có lo lắng, sợ sệt…
Có háo hức chờ mong.
Cũng có nối giận, nghiến răng phẫn nộ.
Đủ mọi cung bậc cảm xúc, thế nhưng là, không gì tác động được đến người đang thuyết giảng ở trên đài.
Đó là Mayumi, Hội Trưởng Hội Học Sinh.
Cô bước lên, mở màn với một giọng điệu ngọt ngào không kém phần khí thế.
“Tôi, Saegusa Mayumi, tuyên bố Buổi Thảo Luận Về Phân Biệt Đối Xử giữa Khối Một và Khối Hai chính thức bắt đầu…”
“Đại diện các bên có thể lên trình bày quan điểm của mình, xin mời các bạn Khối Hai...(◡‿◡✿)!”
Lực ảnh hưởng của Mayumi vẫn rất cao, còn đang ồn ào, xôn xao đám người, tức thì an tĩnh lại, hàng trăm, hàng ngàn đôi mắt hướng về sân khấu, một cái mái tóc nâu mặt chữ điền thanh niên, đại biểu cho Khối Hai học sinh bước lên trước cao giọng nói:
“So sánh hai bên Khối Một và Khối Hai, thì ai nấy đều thấy sự khác biệt, Khối Một có đủ mọi thứ tốt, còn Khối Hai chỉ may mắn lượm lặt một chút...Hội trưởng định giải thích chuyện này thế nào…”
“Ý bạn là sao…” - Mayumi khoan thai đáp, “Bạn nói chỉ là những thứ bao quát chung chung, cụ thể vấn đề ở đây là gì…!?”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
158 chương
72 chương
215 chương
98 chương