Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 258 : Cố nhân (1)
Nguyên bản vừa nói xong, Hitomi liền cảm thấy đối diện Shiba Tatsuya tựa hồ lâm vào một cái tiến thoái lưỡng nan cục diện.
Mặc dù thần thái hết sức bình thường, nhưng Hitomi vẫn thấy được nét xoắn xuýt trên khuôn mặt của Shiba Tatsuya.
Dường như điều thằng nhóc định hỏi rất khó để mở lời.
“Nếu cậu muốn hỏi mấy năm qua anh đi đâu thì anh cũng khó giải thích lắm…!”
Hitomi nhún vai nói, phá tan bầu không khí trầm mặc.
“Vấn đề này liên quan đến một số bí mật cá nhân, nên tạm thời không thể nói cho cậu được…”
“Vâng…(._.)!”
Shiba Tatsuya nghe xong nét mặt chợt thả lỏng, có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trên thực tế, Shiba Tatsuya đã không dưới mười lần cố gắng tìm kiếm Hitomi chỗ hạ lạc, tuy nhiên tất cả đều vô ích.
Mặc dù thằng nhóc đã vận dụng rất nhiều lực lượng cùng quan hệ cá nhân, có thể nói ngoại trừ một vài bí mật cấm kỵ ra, ở hành tinh này rất khó có thứ gì che dấu được Shiba Tatsuya.
Nhưng Hitomi là một ngoại lệ, bởi lẽ bản thân vốn không thuộc về ma pháp thế giới.
“Cậu có thể lý giải anh trở thành một cư sĩ ở ẩn cho dễ hiểu...☜(˚▽˚)☞!” - Hitomi bỗng đổi giọng cười cợt nói, “Đôi khi sống ở thành thị phải thấy quá nhiều ganh đua và chiến tranh, mệt mỏi lắm...Thư giãn một khoảng thời gian để tâm trí được minh mẫn cũng là một cách không tệ…!”
“Lần này thi vô trường Đệ Nhất cũng thế, anh nghĩ trải nghiệm cảm giác làm học sinh ở ngôi trường danh giá nhất đất nước xem sao...(▰˘◡˘▰), còn về phần giấy tờ thủ tục thì cứ yên tâm, chí ít phổ thông quy cách anh đã hoàn thành hết, với lại thân phận này còn chưa tới mức khiến hội đồng quản trị phải điều động mà tra cứu đâu…Mà cậu nên học phương pháp thả lỏng bản thân đi Tatsuya, lo lắng nhiều quá không tốt cho cơ thể...”
“Ý của Sen-pai hoàn toàn đúng...Có điều, nhiều chuyện thật sự chẳng phải chúng ta có thể khống chế…(~.~)!”
Shiba Tatsuya thở dài đáp.
“Vậy đừng suy nghĩ về nó nữa...Ăn trước cái đã, bụng anh đói meo rồi đây.”
Hitomi chỉ chỉ tay về phía nhà bếp, Miyuki đang bê một khay đồ ăn kèm với hai ly cà phê đi ra.
Cô bé cúi người đặt đồ vật lên bàn kính, sau đó xoay sang ngồi bên cạnh Tatsuya, nhẹ giọng nói, “Oni-sama, Kizari -san, hai người ngừng bàn luận chút, bữa tối đã sẵn sàng.”
“Tatsuya...Cậu có phúc thật đấy, chẳng mấy anh trai nào có cô em gái đảm đang ngoan hiền như Miyuki đâu…!”
“Đâu có...Kizari -san quá lời, Oni-sama mới là tốt nhất…!” - Miyuki mặt đỏ hồng như trái táo chín vội vàng xua tay nói, hiển nhiên là lời khen của Hitomi làm cô bé rất bối rối.
Nhưng Hitomi cũng không phải là khen qua loa lấy lệ, nhìn xếp đặt ở bàn kính từng đạo món ăn đầy hấp dẫn, sushi, cơm trứng cuộn, canh chua, thịt bò rán, đủ loại, còn có hai món bánh tráng miệng takoyaki và crepe nữa, quả thật hết sức chu đáo.
Chỉ cần điểm này đã đủ chứng tỏ Miyuki đã dụng tâm nấu nướng như thế nào, bụng Hitomi đã có chút sôi sùng sục lên.
“Điền đầy cái bụng đã tính tiếp!”
Hitomi chắp tay làm một cái động tác tiêu chuẩn lễ nghi của Nhật Bản, hướng hai anh em mời dùng bữa, sau đó nhanh chóng quơ lấy đôi đũa bắt đầu càn quét đồ ăn.
Tatsuya và Miyuki hai mắt đối lập, có chút dở khóc dở cười, cũng đồng thời chắp tay, “Itadakimas” rồi lập tức lao vào chiến đấu.
“Etou...Kizari -san...em biết là hơi khiếm nhã khi hỏi điều này, nhưng mà, anh bao nhiêu tuổi vậy…(o,o)?!” - Miyuki lắp bắp, giọng nói ẩn chứa sự khẩn trương.
Đang ăn Hitomi và Tatsuya tức thì dừng lại.
“Miyuki...Đó không phải là thứ em nên tò mò bây giờ…(- -)!” - Tatsuya thanh âm hơi trầm xuống, hiển nhiên là có chút tức giận.
“Oni-sama...Em chỉ muốn biết thôi mà...Rốt cuộc tại sao, Oni-sama cứ gọi Kizari-san là sen-pai chứ…(-.-)!”
Hitomi không ngờ Miyuki lại để tâm một chuyện cỏn con như thế.
Có điều, rất nhanh cậu liền suy nghĩ ra. Bình thường trong mắt con bé, Tatsuya hẳn là một cái toàn tài thuộc tính nhân vật, chỉ cần nhìn vẻ ái mộ trên khuôn mặt con nhỏ liền hiểu.
Mà anh trai, đồng thời là thần tượng, lại đối với một người bạn mới quen tự hạ thấp xưng hô, còn bảy to ra kính ý, quả thật khiến bát quái chi hỏa trong Miyuki đốt cháy hừng hực.
Và giọng nói của con bé, tựa hồ ẩn chứa sự không hài lòng, rõ ràng là bất bình thay cho anh trai.
Đấy cũng là lý do Shiba Tatsuya đè thanh âm nói với Miyuki, hiển nhiên nhận ra ý tứ trong ngôn ngữ của em gái.
“Đừng cứng nhắc quá Tatsuya, thực tế thì đây chẳng là bí mật gì cần che dấu cả…”
“Uhmm...Nếu tính mốc thời gian...Anh sẽ hơn hai đứa tầm mười hai tuổi đấy…!”
Hitomi gật gù một chặp rồi đưa ra con số chính xác cậu tính toán.
“Vậy là anh đã ba mươi tuổi sao…(0.0)!?” - Miyuki tự nhủ, nhưng vào tai Hitomi thì nghe có vẻ nhột nhạt.
Tại ý thức của cậu, Kuro đang nằm lăn qua lăn lại cười bò, [Oni-sannn...Ba mươi tuổi...Ha haa...Anh trở thành trung niên đại thúc rồi kìa...≧◔◡◔≦!]
Hitomi xạm mặt quát thầm, [Im lặng...Chỗ người lớn nói chuyện, con nít không được xen vô...ರ_ರ!]
Ý niệm quay về thực tại, Hitomi liền thấy Miyuki mở miệng tựa hồ định hỏi thêm gì đó, nhưng bị Tatsuya một ánh mắt ngăn cản.
“Anh nghĩ hôm nay thế đủ rồi...Mai chúng ta gặp sau, Tatsuya…!”
Hitomi mỉm cười, “Tạm biệt hai anh em…”, đồng thời nháy nháy con mắt với Miyuki, “Anh trai của em được mệnh danh là sát gái đấy...Nhớ giữ cho kỹ nhé...Kẻo mất là hối hận không kịp...(>‿◠)✌!”
Dứt lời cậu liền phóng ra khỏi nhà như một cơn gió, để lại hai anh em nhà Shiba với khuôn mặt ngơ ngác.
“Hả…!!!”
Shiba Tatsuya nhìn bóng lưng Hitomi bốc hơi với tốc độ chóng mắt, hơi ngớ người ra, trong lòng cảm giác có gì đó không đúng, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì bên hông đã truyền đến nhoi nhói xúc cảm, kèm theo là một đạo laze lạnh như băng…
“Miyuki...Khoan đã...Chờ anh giải thích…”
“Hừ...Oni-sama...quả nhiên đúng như em nghĩ, anh rất được các học tỷ để ý…(0~0)!”
“Nhận lấy phần thưởng của em đi…►.◄~~~~~”
“Từ từ[email protected]@@....~~~~....!!!”
Căn nhà tức thì ánh lên từng đạo quang mang chói lòa, kèm theo một hồi thanh âm gào rú sói tru quỷ khốc khiến người qua đường bên ngoài phải kinh hãi.
Đối với Shiba Tatsuya, đêm nay chắc chắn sẽ không là một hồi ức tốt đẹp.
...
Năm giờ sáng, chuông điện thoại liền reo.
Hitomi mở mắt, choàng tỉnh dậy liền bắt đầu thay đồ.
Bởi vì ma pháp trọng lực gấp năm lần không gián đoạn tác dụng lên thân thể, cho nên dù có ngủ hay là thức, Hitomi vẫn đang trong trạng thái rèn luyện không ngừng nghỉ.
Mà hôm nay, vốn dĩ muốn ngủ nướng thêm một lát, nhưng đã đồng ý hôm nay sẽ cùng hai anh em nhà Shiba ghé thăm đền Kyuuchou, tiện thể gặp lại trụ trì Kokonoe Yakumo, Dakai, Yamata những người khác cho nên Hitomi bắt buộc phải dậy sớm.
Đồng phục học sinh liền để trong cặp xách mang theo, toàn thân đổi thành bình thường vận động viên quần áo, Hitomi soi gương điểm cho mình cái tán liền tức tốc khởi hành.
Nhà của cậu tính ra cách nhà Shiba không xa, Hitomi thực lực đang bị áp chế, cũng không định sử dụng phạm quy sức mạnh, cho nên cậu chỉ lấy cấp điền kinh quốc gia tốc độ chạy tới đền Kyuuchou.
“Kizari -senpai!”
“Hửm…(?.?)...”
Hitomi hơi lé mắt nhìn sang hai bóng người từ đằng xa nhanh như chớp chạy lại, chính là Shiba Tatsuya cùng Shiba Miyuki.
Tốc độ của hai người này, so với người bình thường không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, thậm chí so với đang vận dụng cấp quốc gia vấn tốc Hitomi cũng có phần thua kém.
Dĩ nhiên điều ấy là có lý do.
Dưới chân Miyuki xài một cái gọi là giày trượt “M-S”, sản phẩm kết tinh từ ma pháp và khoa học, có thể dựa vào người dùng đưa vào Psion để hoạt động và điều chỉnh hướng đi, tuy nhiên chi phí khá đắt đỏ, chỉ có con em nhà giàu mới trang bị món đồ này.
Bên cạnh anh trai của cô, Shiba Tatsuya thì xài mỗi chân trần.
Có điều, mỗi bước đi của Tatsuya đều gợn lên vệt nhỏ Psion tạo thành một đồ án thuật thức kì quái, theo Hitomi tựa hồ giống như đòn bẩy nguyên lý, giúp người giảm bớt ma sát và lực hút từ trái đất.
Hai người tới gần Hitomi, chầm chậm giảm tốc, chạy song song trên lề đường chào hỏi nhau.
“Ma pháp cậu đang sử dụng là gì thế, Tatsuya…(o 0)?!”
Hitomi tò mò hỏi.
Ma pháp này kì thực không khởi lên bao lớn tác dụng với cậu, nhưng sau này các thế giới, khi Hitomi có thể rộng rãi truyền bá năng lực của mình thông qua Nguyên Điểm giống Momo, thì đây cũng là một thứ hữu ích.
“Chẳng qua là một cái nhỏ ma pháp, Oni -sama lúc rảnh rỗi sáng tạo, Kizari -san…(^o^)!” - Miyuki nhanh nhảu thế anh trai mình trả lời, “Tên của nó là Achilles" Heel - Gót chân Asin...Oni-sama dùng để kỷ niệm vĩ nhân đã cho anh ấy nguồn cảm hứng phát minh ra thứ này...(∪ ◡ ∪)!”
“Chậc...Cậu quả là thiên tài, Tatsuya...Xem ra năm xưa cậu vào học ở đền Kyuuchou không phải là không có nguyên nhân…!”
“Sen-pai...Nên tăng tốc, nếu không sẽ trễ giờ mất…(~.~)!”
“Uhmmm…”
Hitomi vừa dứt lời, cả ba người nguyên bản tốc độ liền lần nữa gia tăng, trong nháy mắt người qua đường tưởng chừng thấy được tàn ảnh cao tốc di động, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
158 chương
72 chương
215 chương
98 chương