Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 204 : Âm mưu bắt đầu (4)
ẦM…!
Một chỗ hõm sâu bật tung đá ra, chỉ thấy Muscular hai tay quơ loạn xạ, đẩy trước mắt che chắn vật thể, trên đầu hắn còn bao trùm một đoạn khổng lồ màu đỏ khối thịt do cả trăm sợi cơ tạo nên.
Không thể nào...ಠ▃ಠ....???
Midoriya như muốn căng nứt con mắt ra.
Rõ ràng là nó đã lên 100% rồi mà...Cú đó giống hệt sức mạnh của All Might...१|˚–˚|५. Một cú đấm toàn lực của LV4 cường giả.
Nhưng thật ra cũng hoàn toàn chưa hẳn là đúng.
Bởi vì sức mạnh từ One For All chưa hề được thằng nhỏ khai phá toàn bộ, thêm vào đó, cơ thể của Midoriya, và cơ thể của All Might, chính là hai thái cực khác biệt.
Cho nên, uy lực đấm ra, vẫn có một số chênh lệch nhất định.
Nếu xuy xét đến tận cùng, thì sức mạnh công kích do Midoriya phát ra, chỉ tương đương với LV3+9, vô hạn tiếp cận LV4, nhưng vẫn không phải là LV4.
Bởi vậy, Muscular mới có thể gượng dậy sau đòn đánh bất ngờ vừa rồi.
Tuy nhiên trên mặt hắn kéo dài một vết xước từ con mắt trái xuống tới tận miệng, chính là dư âm cú va chạm vừa nãy tạo ra.
“Cú đấm dễ đoán quá, Midoriya...Nhưng uy lực không tồi đâu, tao có lời khen đấy...凸(¬‿¬)凸!”
Muscular vừa nói, vừa chậm rãi bước đến.
“Không được lại gần…@@@...!” - Midoriya có chút tuyệt vọng kêu lên, bài tẩy của nó đã xài hết rồi.
Một trăm phần trăm chính là con át chủ chốt của Midoriya. Ngoại trừ đối mặt với Noumu USJ, thì đó là tuyệt chiêu đánh đâu thắng đó của nó.
Tuy chỉ xài được một lần thì một tay sẽ bị phế bỏ, có điều Midoriya rất tự tin vào sức mạnh của mình.
Và lúc này đây, nó dần cảm thấy bất lực.
Không phải Midoriya lo lắng vì tính mạng bản thân, mà là nó sợ rằng, lời hứa bảo vệ thằng nhóc đang đứng sau lưng, sẽ không thể thực hiện được nữa.
Bịch!
Muscular dậm một chân đạp thành hố to trên mặt đất, xoa xoa cổ tay răng rắc, nhe răng cười nói, “Bây giờ tao tự dưng muốn đánh nhau quá đi…!”
[Mẹ nó...Mình phải câu giờ...◘_◘!]
Nghĩ đến đấy, Midoriya la lên, “Mục tiêu của Liên Minh Tội Phạm các ngươi là gì hả…(0~0)...Tại sao tụi bây lại đến chỗ cắm trại...?!”
Nhưng bàn tính của nó phải thất vọng, chắc chắn, bởi lẽ, Muscular không quan tâm đến những điều này, hắn ta giễu cợt thanh âm vang lên:
“Làm đếch gì tao biết...Đến ông già tao, tao còn chả nhìn nữa là...Tao chỉ muốn đánh nhau mà thôi...Mày hiểu không hả...Midoriyaaa… (๑¯ਊ¯)σ, Miễn là được giang rộng đôi cánh và giải thoát năng lực chính mình, thì anh đây thế nào cũng được!”
“Mày còn nhớ chứ...Từ đầu buổi, tao đã nói, chúng ta chơi đùa chút cho thư giãn tâm trí…”
“Tao đã nói như thế đấy...Mình chơi đi mà...Nhỉ, tao nhớ rõ ràng lắm…?!”
Giọng nói có chút hằn học đầy áp lực của Muscular chẳng khác nào búa tạ đè nặng lên tâm linh của hai thằng nhỏ, “Nhưng không...Không được, chuyện đó không thể rồi...Bởi vì, mày mạnh ngoài mức tưởng tượng của tao đấy, Midoriya (¬∀¬)σ!”
“Trò chơi chấm dứt, thằng nhãi ranh à…!” - Muscular rút tay từ trong túi quần, móc một cái miếng tròn và đặt ngay tại con mắt trái của mình.
Đôi mắt ấy, thoáng chốc, nhìn như ác quỷ giáng lâm.
“Từ giờ trở đi, tao sẽ đánh nghiêm túc...►_◄!”
Hắn vừa nói xong, Midoriya sau lưng lạnh lẽo tràn lan, nó không do dự hét to, “Kota, bám vào người anh, nhanh lên...!”
“Hây AAAA...AAA…~~~~”
Oành!
Mặt đất dưới chân Musuclar nổ tung, màu đỏ cơ bắp khoác quanh người hắn như một lớp chiến giáp, cực độ tăng phúc cho tên ác nhân.
“Chết đi!”
Roẹt…~~~
Màu đỏ khổng lồ thân ảnh tựa như đại bác ra nòng, phóng thẳng đến một đấm xuyên thủng đất đá tại chỗ Midoriya vừa mới đứng.
May mắn là thằng nhóc, cũng phản ứng cực nhanh, nhảy khỏi vị trí ban đầu.
Xanh lá điện quang thân ảnh vừa thoát đi, cũng là lúc công kích của kẻ thù đánh tới.
Ầmmm...mmmm…!!!
Không khí nổ tung, sóng xung lực tỏa ra bốn phương tám hướng, hung hăng trùng kích từng phiến đá ở bề mặt bờ dốc.
Toàn bộ địa hình tức thì rạn nứt thành từng vết ngoằn ngoèo, vách đá bị công kích, trực tiếp rung lắc dữ dội, có xu thế tan vỡ không thể ngăn cản.
Chỉ chênh lệch một giây thôi là hai anh em đã bị oanh thành thịt vụn rồi.
So với lúc nãy, cả về sức mạnh lẫn tốc độ, Muscular đều nhảy vọt một mảng lớn.
Đúng như hắn nói, tại thời điểm ban đầu, hắn chỉ đang chơi mà thôi.
Chiu~~~
Muscular hơi nhếch mắt lóe sang bên trái, thân thể co lại bật lên, đạn pháo một dạng hình thái mạnh mẽ va thẳng vào vách đá.
UỲNH..HHHH…~~~
Midoriya đau đớn che lấy Kota ngã lăn quay trên mặt đất, mặc dù hắn ta đánh không trúng cậu, hưng dư chấn sinh ra, lần nữa tàn phá thân thể gần như sắp sụp đổ của Midoriya.
Buồn ngủ…!
Thật buồn ngủ quá…!
Trong đầu óc chợt nổi lên suy nghĩ, Midoriya kinh hãi vội vàng gạt bỏ nó ra.
Nhưng cũng không thể đổi khác được tình huống hiện tại, bản thân nó, đã cạn kiệt thể lực rồi.
Nếu về được đến trại, có Aizawa ở đấy, thì tên Muscular chắc chắn sẽ bị chế ngự.
Có điều, tất cả chỉ là nếu như.
Midoriya biết, sức mạnh của nó không còn nhiều, thể năng lại bị hao mòn sau đợt tập huấn, tình thế hiện tại, quả thực là cửu tử nhất sinh.
Giả sử bỏ mặc Kota ở đây, thì nó có thể chiếm lấy một thành sinh cơ duy nhất ấy và bỏ chạy.
Nhưng mà, Midoriya làm được sao.
Đáp án, khẳng định là không!
Dù cho có chết, nó cũng sẽ không bao giờ làm một chuyện trái với lý tưởng, tín niệm anh hùng của mình.
Nó phải chiến đấu, và giành thắng lợi ngay tại đây...Chẳng còn con đường nào khác nữa.
[Điểm xuất phát của bản thân… (►.◄) ]
“Kota...Sau khi anh đánh trúng hắn, hãy chạy nhanh nhất có thể về khu trại nhé…(`・ω・´)!”
“Đánh trúng…(0.0)...?!”
Thằng nhỏ hơi ngớ người ra, bỗng dưng hiểu điều gì, vội la to, “Vô ích thôi.. chạy đi…!”
“Lúc trước cú tấn công của anh có nhằm nhò gì đâu...ఠ_ఠ!”
“Hơn nữa…” -giọng của nó run run, “Hai cánh tay của anh, gãy hết rồi…(T.T)!”
“Không sao đâu…!”
Midoriya đáp lại, mắt thấy Muscular đang rút cơ thể dính sâu vào vách đá, cười khằng khặc nói:
“Trò chuyện vậy đủ chứ…!”
“Tao cũng nhân từ lắm...Phải không, Midoriyaaa...aaaa…!”
Xoẹt!
Muscular, tất sát chiêu!
Lạnh lùng nhìn phía trước mặt khủng bố thân ảnh, Midoriya hít một hơi thật sâu, cả người điện quang trào dâng sáng chói.
“Detroit Smasss...hhhhh...hhhh...HHHH...HHHH….~~~~”
OÀNH!
Âm bạo quét ngang toàn trường, một luồng khí áp mắt thường quan sát được, bị nén thành hình cầu, rồi bắn ra bốn phương tám hướng.
XUY~~~~ XUY~~~~ XUY~~~
Đỏ bấm gãy nát cánh tay, va chạm với hồng thẫm tiên huyết to lớn bắp thịt, hai nguồn sức mạnh, giờ khắc này, không khác gì hai con hung thú đang vật lộn sinh tử với nhau vậy.
Crắc ~~~ Crắc….Rốp...Rốp…~~~~
Liên tiếp thanh âm rạn nứt đến từ mặt đất dưới chân Midoriya, sức ép kinh khủng của Muscular khiến cho đất đá phải tan nát, hóa thành cát bụi, một chân của thằng nhỏ đạp hãm sâu vào lòng đất, khuôn mặt tím tái giận dữ vì đau đớn, lại không chút nào lùi bước.
“Sao vậy thằng nhãi...Mày còn yếu hơn cả lúc trước nữa...(─‿‿─)!”
Muscular thanh âm dồn dập sau tấm chắn cơ bắp khổng lồ, càng lúc càng gia tăng cường độ công kích của hắn lên.
Có điều thủy chung, vẫn chẳng thể nào vượt qua Midoriya.
Thằng bé giống như một tòa tường thành kiên cố trước mưa bon bão đạn, dù đã cực kì rách nát, vẫn kiên cường chống chịu, không gục ngã.
“Hả…(0.0)...?!”
Tiếng nói của Midoriya nhỏ dần, bỗng vang vọng bên tai hắn…Khuôn mặt lấm lem, trầy xước ấy, nhìn thật thảm hại, nhưng cặp mắt kia, giống như ngọn lửa thiêu đốt rừng rực giữa đêm giông giá rét.
“Không sao...Tao chẳng hề hấn gì cả...!”
“Anh sẽ không để hắn vượt khỏi nơi đây...Bởi thế...CHẠY ĐI...KOTAAA….AAA...॓_॔…~~~~!!!”
“CHẠY MAUUUU….UUUUUU….!!!!”
Hai con ngươi của Musuclar nộ phóng, hắn điên cuồng cười lớn với một giọng điệu thỏa mãn cực độ, “Ha haaa...Thằng nhóc...Mày...GẮT VLLLL...LLL ĐẤY...YYYYY….!”
“CÂMmmm….MỒM….ĐI….IIII….IIII….~~~~(ノಠ益ಠ)!!!”
XOẸT…~~~TTTT…~~~~
Sau lưng Muscular, màu đỏ ánh sáng bùng nổ, cả người hắn như ăn thuốc kích thích, chợt gầm to…
“Midoriyaaaa....Mày quả là một đối thủ xứng tầm...CHO TAO THẤY MÁU ĐI NÀO ….OOOOO…!”
OÀNH!!!
Màu đỏ hóa thân thành hồn quang sáng chói, trong nháy mắt nuốt trọn xanh lam điện quang yếu ớt, đè sập Midoriya xuống mặt đất.
Địa hình xung quanh, đã sớm bị đánh cho tan tành mấy khói.
“Hự…!”
Midoriya cảm thấy đầu óc dần dần mơ hồ…
Nó biết, bản thân tử vong sắp đến.
All Might!
Nó không thể hoàn thành lời hứa với vị anh hùng kia rồi...Cũng không thể thực hiện được tín điều mà ông ấy đã nói.
Một anh hùng, là luôn có thể vượt qua được chướng ngại cản mình, đập vỡ những hiểm nguy kề cận.
ẦM...MMMM…~~~
Khoảnh khắc ấy, thằng nhóc nhớ lại thật nhiều điều...Nó cảm thấy thật có lỗi…
Mama…
All Might…
Mọi người…
“Tao sẽ đè bẹp mày như tương....!”
UỲNH!
Màu đỏ triệt để vùi lấp thân ảnh của Midoriya xuống dưới hố, bóng hình gầy gò của thằng bé, giờ đã biến mất.
Anh hùng…
Xiu...uuuu…
“Hửm...Nước…(- -)!?”
Muscular đột nhiên cảm nhận có thứ gì mát mát văng tung tóe sau lưng mình.
“D...Dừng...Dừng lại...Quân tàn ác...cccc...(;´༎ຶД༎ຶ`)!”
Kota dồn hết sức mình phát ra công kích, nước mắt chảy đầy mặt, gào khóc.
“Đợi tí nhé...Đợi tí rồi tao xử mày sau...Nhá...(°⌣°)!”
[Kota -kun….?!]
“Grừ….!”
“Cái gì…?!”
Ngay cái giây phút mất tập trung ấy, Muscular liền cảm nhận bàn tay đè ép Midoriya rung động mãnh liệt.
“Làm như là...TAO SẼ CHO MÀY…ĐỘNG ĐẾN EM ẤY VẬY... (ノಠ益ಠ)! ”
“Khoan đã...Mày đang mạnh lên...Sao có thể, thằng nhãi…@@@...!”
Thanh âm gào thét của Midoriya vang vọng khắp đất trời, lấn át của sự phẫn nộ và sợ hãi của Muscular.
“One For All...1000000%...!”
Từng chữ nặng trịch thốt ra giống như thiên quân vạn mã cắt ngang qua người Muscular ~~~ “Delaware…”
Oanh!
Tím thẫm nắm tay mở bung trói buộc cơ bắp ~~~ “Detroit….”
Midoriya co hết nắm đấm của mình lại, ánh mắt mang theo quyết tử tín niệm, cùng với toàn bộ sức mạnh, “SMASSSS….HHHHH…..HHHHH...HHHH… (ノಠ益ಠ)~~~~~~~”
Rắc...rắc….rắc...rắc…Tách...tách...tách...
Tiếng sợi cơ bóc ra như thanh âm phát lại, trong nháy mắt, cú đấm đó phá hủy toàn bộ phòng ngự của Muscular, mang theo không cách nào diễn ta được vĩ lực, oanh thẳng vào mặt Muscular.
BỐP!!!
~~~ OÀNH ~~~
Cú đấm của Midoriya, chẳng khác nào một tòa núi lớn, giáng thẳng lên tâm trí cùng thân thể của Muscular, hắn ta còn chưa kịp định thần, thì một luồng sức mạnh không thể chống cự đã đánh hắn ngập lún vào vách núi đối diện.
Rầm!
Midoriya dậm mạnh một chân lên mặt đất, thân thể tàn tạ, cánh tay gãy nát, máu me khắp người nó…
Nhưng...
Tất cả, đều không quan trọng nữa rồi!
Midoriya, mới là người chiến thắng...trong cuộc đấu sinh tử này!
Nước mắt rơi như mưa trên gò má của thằng nhóc Kota.
Nó không biết, anh hùng là gì, là ai, như thế nào, nó chỉ biết một điều, hôm nay, nó được cứu sống bởi người, mà nó căm ghét nhất.
Midoriya... chính là anh hùng trong lòng nó!
P/S: Nát não mới mô tả được trận này, tốn cả buổi sáng!
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
158 chương
72 chương
215 chương
98 chương