Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 113 : Học sinh vs giáo viên (2)
Nếu như muốn nói đến cảm giác kẹt giữa cổng thiên đường và địa ngục là gì, thì Mineta và Aoyama sẽ trả lời ngay rằng…
“Đ…m…Còn một chút xíu nữa thôi…(^;_;^)!”
“Làm sao mà…Thầy ấy lại…có thể…Nghĩ ra được cách như thế để trốn thoát cơ chứ…@@@!!!”
~~~ Vù….Vù…Vù ~~~
Đáp trả lời kêu khóc của hai thằng là tiếng gió dữ dội kèm theo sức hút rợn người.
Juusan Gou sen-sei chậm rãi từng bước một tiến đến gần tụi nó, vừa đi ông vừa nói:
“May mắn thật…Không ngờ rằng các em lại dùng chiêu trò như thế để bẫy thầy…Suýt chút nữa thì đã để xổng mất hai đứa rồi (-.-)!”
“Giờ đừng hòng trốn thoát nhé…Mặc dù thầy hơi yếu trong mấy vụ đánh nhau, nhưng bắt giữ là nghề của thầy đấy!”
(╥.╥)
“Mịa nó…Aoyama, tìm cách gì đi, sắp bị tóm cả lũ rùi đó…(ノಠ益ಠ)!”
Mineta vẻ mặt khóc ròng la hét, thế đíu nào mà đến phút cuối cùng lại thất bại cơ chứ. Trên đầu nó quả bóng nảy nảy dính dính đang được thằng nhóc đính chặt vào cây cột ngang sát cửa ra vào. Cả hai thằng cố gằng bám trụ để khỏi tuột tay, vì một khi bỉ hút đi liền sẽ rớt bài thi a.
“Tui cứ tưởng kế hoạch của cậu hoàn hảo lắm…Nhưng không sao, cứ để Aoyama này lo…(─‿‿─)!”
“Định làm gì thì lẹ lên cha nội, thầy ấy cách chúng ta chưa tới bốn mét kìa...(0~0)!”
Aoyama vẫn bình thản điệu đà vừa cười vừa nói, “Trang phục của tôi có khả năng liên thông từ chân, tay đến bụng…Tức là…!”
Chiu…
Một tia sáng lấp lóe từ đôi chân của Aoyama bắn ra hướng thẳng tới Juusan Gou sen-sei.
“…Chúng ta sẽ không bị bắt lại đâu!!!”
“Ơ đệch…Aoyama…N…N…n…n…hìn…!”
Mineta miệng cà lăm lắp bắp kinh hãi, chùm sáng của Aoyama mới sáp lại gần đã bị lỗ đen từ ngón trỏ của Juusan Gou hút vào, chỉ chớp mắt đã biến mất như chưa từng tồn tại vậy.
Aoyama: ⊙▃⊙!!!
“Không đùa được đâu…!”
Mineta:!!!
“Nói gì vậy hả Aoyama…!”
“Tui thì vẫn là tui thôi…~~~~vvvv”
“…”
Pặc!
Mineta đu người ôm chặt cây cột, mím môi lấy một cánh tay bứt trên đầu quả bóng dính ra…
“Tuyệt chiêu…Grape Rush…Liên hoàn ném!”
“Không có tác dụng đâu, ngay cả ánh sáng, quirk của thầy đều có thể hút được…!”
“Ý em không phải vậy…!”
Rắc ~~~ Rắc ~~~ Rắc
Những thanh âm rạn nứt đột ngột kêu lên, Juusan Gou giật mình, bản năng cảm thấy không ổn muốn dừng lại nhưng không kịp.
“Nằm xuống mau, Aoyama!”
Mineta hét lớn, trên đầu bóng dính chụp ngay lấy thằng bạn, một bên khác thả người đính chắc vào mặt đất.
Cùng lúc đó, cột ngang mắc vào giàn giáo mà hai đứa nó bu bám nãy giờ, rung lắc mỗi lúc một mạnh rồi bật tung lên.
Vốn dĩ sẽ không bị hút đi, nhưng Mineta đã phân tán sự chú ý của Juusan Gou sen-sei thành công và đính một chuỗi dài những quả bóng từ đầu cậu từ dàn giáo và để cho Juusan Gou hút thỏa thích.
Juusan Gou nhìn thấy một khối to lớn vật thể bay về phía bản thân, tầm nhìn gần như tối đen lại, giật mình muốn lui sau tránh né, thế nhưng làm một anh hùng phụ trợ, năng lực của ông chỉ thiên về cứu giúp mà thôi.
Y hệt tên tội phạm Kurogiri trong Liên Minh Ác Nhân đã nói, sức chiến đấu của Juusan Gou thậm chí còn thua cả những anh hùng phổ thông nhất.
OÀNH!
Lỗ đen nho nhỏ từ ngón tay không đủ sức để nuốt trọn hết cả khối đồ vật cồng kềnh như thế trong một lần, Juusan Gou tức thì bị đánh bay ra đằng sau mấy mét, Mineta và Aoyama nhân cơ hội đó nhanh như chớp xông qua cánh cửa có hình ông thầy hiệu trưởng Nenzu.
Và ngay lập tức, đèn tín hiệu vang lên…
“Píp…Team Mineta –Aoyama đã thông qua thành công cuộc thi của mình, xin chúc mừng!”
Thằng nhóc lùn tịt thở hù hù như chó chết, nhìn bên cạnh Aoyama vẫn còn tâm tình lấy gương ra soi mói, chỉnh lại kiểu tóc của bản thân mà nghiến răng tức giận. Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo mà.
[Thật may là cuối cùng đã thi đậu rồi, kể ra bản thân cũng có tố chất gánh team đấy chứ …(-.-)…] –Nó tự yy, thoáng an ủi mình như vậy.
Giờ thì, chỉ còn chờ đợi những đứa khác mà thôi!
….
Khu vực Gamma!
Theo như đã nói từ trước thì khu vực này tràn ngập những nhà máy và xí nghiệp san sát nhau đến mức khó lòng mà di chuyển. Ngoại trừ một số đường chính ra, thì chỉ có hai cách lưu thông ở khu vực Gamma, một loại chính là bay. Bay gần như là phương thức di chuyển ít bị hạn chế tại các loại địa hình nhất.
Tuy nhiên vẫn còn một số chỗ hạn chế bay lượn như là các hạng động hay sườn núi hẹp dốc. Ở nơi đó, liền cần năng lực hệ sức mạnh và đeo bám nhiều hơn là việc di chuyển. Quan trọng nhất rằng phi hành luôn luôn là hệ “quý hiếm” tức là quirk rất ít thấy, tương tự như cổng dịch chuyển. Bởi thế nên mới có loại thứ hai.
Loại thứ hai tồn tại, thường thấy nhất trong xã hội, đó là những thành viên có quirk dính, hoặc bắn ra các món đồ gần gần với dây thừng các kiểu, mà lại có thể bám dính được, tỉ như Sero. Năng lực Tape của thanh niên này cho phép cậu có khả năng cơ động cực cao trong bất kì loại địa hình nào, tất nhiên nhược điểm vẫn tồn tại, nếu không có các công trình kiến trúc để đánh đu thì sự linh hoạt của Sero sẽ giảm đi đáng kể.
Mà khi đã hiểu rõ tình hình hiện tại rồi, thì team Ashido và Momo cũng hiểu là mình đnag gặp thách thức lớn như thế nào.
Đối thủ của họ, Nenzu sen-sei, hiệu trưởng của U.A, đã đảm nhiệm chức vụ không biết bao lâu, thậm chí thời All Might đã thấy ông ấy rồi.
Nenzu sen-sei có nguồn gốc từ họ nhà chuột dùng trong thí nghiệm, tại đại tai biến thời kì, ông may mắn thức tỉnh và sở hữu năng lực High Spec. Nghĩa là, ổng còn thông minh hơn cả con người, thậm chí có thể so sánh với những nhà khoa học thiên tài của thời đại tai biến.
Nenzu sen-sei là trụ cột tinh thần, cũng như người đang bày vẽ kế hoạch và đường đi nước bước cho U.A
Và dĩ nhiên, khi đấu một trận PK với học sinh thế này, ông chắc chắn sẽ không nương tay.
“Bíp…Bài thi nhóm Yaoyozoru – Ashido, Bắt đầu!”
Tiếng còi hiệu vang lên, Momo tức tốc biến sang module “Flexible Armor 2”. Cô bé nhìn Ashido nói nhanh:
“Làm theo kế hoạch, Mina –chan!”
Hai đứa con gái bỗng nhiên nắm lấy tay nhau, Ashido vận hết sức lực, quăng Momo bay thẳng lên trời.
[Nhìn xem…Quan sát xem…Thầy ấy…Ở…]
[Bên kia…(`・ω・´)!]
Momo giống như phát hiện Nenzu sen-sei đang ngồi trên một chiếc xe cần cẩu cách họ mấy dãy nhà.
Quá xa!
Không thể lại gần bắt giữ được!
Đây là cảm nhận đầu tiên của cô bé.
“Mina –chan, kế hoạch hai!”
Đã chuẩn bị sẵn sàng, lên chiến lược cụ thể để đối phó với Nenzu sen-sei, Momo không muốn phí bất kì một giây nào, cánh tay cô hơi sáng lên từng tia óng ánh màu tím, một sợi móc kèo dài nhanh chóng được tạo ra.
“Chụp lấy…!” ~~~ Oành ~~~
Cùng với tiếng kêu của Momo là âm thanh chấn động đinh tai nhức óc. Momo sửng sốt khi thấy thầy hiệu trưởng khuôn mặt chuột nho nhỏ hướng cô cười cợt, khẽ nhích cánh tay hai lần, cần cẩu khổng lồ tiếp tục va chạm gây hàng loạt những vụ đổ vỡ.
[Thầy ấy muốn dùng cách này để tấn công bọn mình…Vừa không lại gần, lại có thể đạt thành mục tiêu!]
“Nhanh lên Mina- chan!”
“Mình lên đây!”
Ashido tóm lấy sợi dây phi thân lên đứng ngay cạnh Momo. Nhưng còn chưa kịp hỏi han gì thì đã bị cô bạn kéo tay chạy như điên về phía cổng thoát hiểm.
Và…
ẦM! ẦM! ẦM!
Ashido trợn tròn mắt run rẩy khi thấy các tòa nhà đổ sụp như máy cắt rạ đằng sau lưng họ. Cô bé lắp bắp: “Yao – Momo…Đó là do Nenzu sen-sei, tạo ra…!”
“Ừ…!”
Momo không dám nhiều lời, khi mà tai nạn đang cận kề kế bên, đuổi theo họ sát nút. Hai cô nhóc mảnh mai thân hình không hề yếu ớt mà nhanh nhẹn vô cùng, lấy tốc độ gần như tương xứng với đòn tấn công của Nenzu sen-sei, dùng cách biệt chưa tới vài giây để xông ra đường chính nơi mà thầy hiệu trưởng đang cố gắng bưng bít hết lại.
“Nhanh chân lên Mina –chan…Nếu không tới Escape Gate trước khi Nenzu sen-sei phá hủy toàn bộ lối đi, chúng ta sẽ rớt bài kiểm tra mất(0~0)!”
“Mình đang cố hết mức đây Momo –chan(-.-)!”
Không nhanh…sẽ rớt…Không vượt qua…Liền muốn bỏ trại hè…
Và dĩ nhiên là không học sinh nào muốn như vậy cả.
Momo cũng thế, Ashido cũng thế…Vậy nên, họ chỉ có thể dồn sức mà chạy, nhưng không phải ở dưới đất, mà di chuyển qua các loại xí nghiệp cùng vô vàn trở ngại đến từ địa hình của khu vực Gamma và những pha phá rối có chủ đích của thầy hiệu trưởng.
Liền bàn chính xác, lần thi đấu này chính là một cuộc đua…Một cuộc chạy đua với thời gian và khả năng công phá, cùng tính toán của hai bên.
Momo mặc dù được cho là thiên tài học sinh, IQ cực cao, nhưng so sánh với Nenzu sen-sei liền vẫn thua kém rất nhiều. Chí ít cô bé sẽ không thể phán đoán chính xác và cặn kẽ đến từng địa điểm phá hoại như ông thầy.
Có điều…
“Sắp tới nơi rồi!”
Momo mừng rỡ la lên, kéo tay Ashido, không giảm tốc độ phản chi còn nhanh hơn.
Bởi vì Nenzu sen-sei chỉ có thể ở im một chỗ, do đó hai người bọn họ buộc phải từ bỏ kế hoạch bắt giữ, và cũng chính vì thế mà sẽ có một khoảng hẹp thì giờ giữa những vụ sụp đổ dây chuyền do ông tạo ra.
Momo đã lường trước vài thứ và chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng cho lần đối đầu này, dù thời gian ban đầu cho phép nghiên cứu là hết sức eo hẹp.
Cánh cổng Escape Gate đang tỏa hào quang rực rỡ cách xa họ chưa đầy mười mét…
Đột nhiên, khu vực phía trước họ rung động dữ dội và bắt đầu đổ xuống ràn rạt.
“Ha ha…Ta vẫn còn để lại một tay đấy hai đứa à…Nếu không nghĩ ra cách thoát thân thì chấp nhận số phận nhé…Hắc Hắc…(─‿‿─)!” – Ngồi trên xe cần cẩu uống trà một cách nhàn nhã Nenzu hiệu trưởng đắc ý cười lớn…
“Momo…Tầm mười giây nữa chỗ đứng tụi mình sẽ lún mất…Làm sao đây…(o~o)!?”
[Làm sao…Làm sao…Chỗ này họa chăng bay mới thoát được…]
[Khoan đã…Bay…!!!]
“Mina -chan…Mau ném tớ về phía cổng ra vào…Ném toàn lực…!”
“Nhưng tớ không đủ sức để đưa cậu đến đó…!”
“Không có thời gian giải thích! Mau! (`・ω・´)!”
~~~OÀNH~~~~
Ngập trời sóng lãng kéo theo mù mịt bụi mờ bao trùm khắp nơi, không còn thấy thân ảnh của Ashido và Momo đâu nữa…Liệu rằng, họ đã thất bại rồi chăng?
~~~ Vù~~~
Gió bỗng nổi lên, một bóng đen từ chỗ sụp đổ nhanh như cắt lao ra…Nhưng chỉ được vài mét là thấy muốn rớt xuống.
“Biết ngay mà…Mina-chan thể lực tuy mạnh nhưng vẫn chưa đủ a…Đã vậy thì…(- -)!”
Xoẹt!
Áo trên lưng của Momo bỗng xé toạc ra một mảng lớn, một cái dù lượn thủ công tức thì bung ra...Nếu xem xét kĩ thì sẽ thấy đươc nó được gắn liền với Momo bởi bộ phận dây nối do chính cô bé tạo thành.
Mượn lực gió cùng đà bay trên cao, Momo chao đảo vài vòng như chim én rồi sà thẳng tắp một cách tà tà đến Escape Gate. Bình thường ở độ cao này thì chưa đủ để bay, bởi vì hơn mười mét khoảng cách rất dễ đụng phải các tòa nhà.
Tuy nhiên, Nenzu sen-sei có lẽ không biết cử động phá hủy của ông vô tình tạo một đường bay thuận tiện cho Momo.
Có Flexible Armor, Momo chỉ cần chú ý né tránh một vài chướng ngại vật hơi cao rồi nhẹ nhàng đáp sang khu vực an toàn.
Giây phút cô bé bước qua cổng, thanh âm máy móc liền vang lên:
“Píp…Team Yaoyozoru –Ashido đã thông qua thành công cuộc thi của mình, xin chúc mừng!”
[Rốt cuộc cũng xong…!]
Momo mỉm cười thầm nghĩ…Đến lúc này, toàn bộ gánh nặng trên vai đã hoàn toàn trút bỏ.
~~~~~ My hero Academia ~~~~~
P/S: Cảm ơn bạn [email protected] đã buff!
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
158 chương
72 chương
215 chương
98 chương