Siêu thần yêu nghiệt
Chương 219 : Khất cái mang đao
Ngoại ô Đông Lăng thành.
Mấy tên thân hình vạm vỡ ẩn nấp chỗ tối, gắt gao nhìn chằm chằm con đường mọc đầy cỏ dại phía trước, mắt lộ ra sự hung hãn, trường đao cầm trên tay tản ra khí tức đói khát.
Một lát sau.
Một đôi nam nữ đi tới.
Xoát!
Bọn chúng lao ra.
Nam tử cầm đầu giơ đại đao quát:
- Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi qua thì đóng tiền mãi lộ!
- Đóng tiền mãi lộ!
Mấy tên thủ hạ đồng thanh hô to.
A!
Nữ tử kinh hoảng nhào vào lòng nam tử.
Sắc mặt nam tử cũng tái nhợt, bắp chân bị doạ đến mềm nhũn, vất vả mới đưa muội tử trốn ra, vậy mà đụng phải cường đạo, thật xúi quẩy!
- Đại ca!
Một tên thủ hạ xoa xoa tay, cười xấu xa nói:
- Cô gái này…
Ba!
Bàn tay của tên cầm đầu đám cường đạo vung qua, cả giận quát:
- Nói bao nhiêu lần, chúng ta chỉ cướp tiền! Con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa, đúng không?!
Một tên thủ hạ khác bước một chân lên, hùng hùng hổ hổ nói:
- Lão tứ, ngươi con mẹ nó không biết sợ à, ngươi quên một năm trước lão ngũ đã chết thế nào sao?!
Thủ hạ được gọi lão tứ kia bụm mặt, nhớ tới chuyện cũ, nhất thời lạnh run.
Một năm trước.
Hắn cùng đoàn người lão đại ở Địa Sơn Trấn, như thường lệ hành nghề ăn cướp trên con đường đi về hướng Đông Lăng Thành thì gặp được một đôi tiểu nam nữ, lão ngũ buông lời cợt nhã nữ tử kia, kết quả bị giết.
Lão đại cùng huynh đệ đều bị hạ độc, bị tra tấn sống không bằng chết.
Mà.
Còn phải phụ trách khiêng kiệu, ném đi sự tôn nghiêm của cường đạo!
Nói đến đây.
Nhóm cường đạo này không cần nói mọi người cũng biết, chính là đám người từng bị Vân Phi Dương hạ độc, cầm đầu là Hắc Thư sinh, Lỗ Cường!
Một năm không gặp.
Mấy người bọn hắn đã thay đổi rất nhiều, trên đầu không một cọng tóc, trụi lủi, nhìn qua giống mấy tên hòa thượng.
- Mẹ nó!
Lỗ Cường lửa giận ngút trời nghe thủ hạ nhắc đến chuyện một năm trước.
Nói tới tên Vân Phi Dương kia hắn càng sợ, bản thân cùng huynh đệ bị trúng độc, mỗi tháng đều phải dùng giải dược nếu không sẽ độc phát thân vong.
Hắn mang theo huynh đệ, nơm nớp lo sợ dựa theo lời phân phó của tên kia tìm chỗ ẩn nấp ở vùng ngoại ô, chờ đợi ròng rã hơn một tháng vẫn không gặp được người.
Bọn họ cho rằng sẽ chết nên trong lòng tràn đầy khủng hoảng, nhưng qua một tháng mà vẫn còn sống.
Bọn họ dại ra.
Cho đến một năm sau là ngày hôm nay, bọn họ vẫn còn sống rất tốt, lúc này mới biết bọn hắn đã bị lừa chứ không hề bị trúng độc!
Thực ra lúc Vân Phi Dương về tới Đông Lăng thành đã lặng lẽ giải độc.
Mục đích để những người này trải nghiệm sự sợ hãi của cái chết, hi vọng đây là bài học để họ có thể trở thành một người tốt, không cướp bóc nữa.
Đáng tiếc, bọn người Lỗ Cường không thay đổi, lại trở về nghề cũ.
Mỗi người đều cạo trọc đầu, ngụ ý làm lại từ đầu!
Đột nhiên có cường đạo xuất hiện nên nam tử kia bị dọa sợ.
Hắn vội vàng lấy ra túi tiền, lắp bắp nói:
- Hảo hán tha mạng, tiền ta cho ngươi hết!
Ba!
Tay Lỗ Cường đánh bay túi tiền, cả giận nói:
- Lão tử cướp tiền!
Nam tử mắt trợn tròn.
Hắn chỉ vào túi tiền bị đánh bay, khóc ròng.
- Ta cho tiền mà, bên trong có năm mươi lượng!
Xoát!
Lỗ Cường đưa đao gác trên cổ hắn, âm thanh lạnh lùng.
- Lão tử ta nói, là đồ ăn, đừng nói nhảm nữa nhanh giao ra.
- A?
Nam tử ngây người.
Trong lòng nữ tử cũng mờ mịt.
Cường đạo một cướp bạc hai vật phẩm quý giá, còn đây lại cướp đồ ăn?
- Không có hả?
Lỗ Cường âm u, nếu nam tử kia mà nói không thì có khả năng hắn sẽ chặt xuống một đao.
- Có có!
Nam tử vội vàng lấy ra lương khô bên hông.
Lỗ Cường nhận lấy, ước lượng một phen, khó chịu nói:
- Chỉ có ngần ấy?
Nữ tử cũng lấy ra một phần lương khô đã chuẩn bị, hoảng hốt nói:
- Ta cũng có!
- Cũng không tệ lắm.
Lỗ Cường thu hồi lương khô, đao cũng thu hồi, quát lạnh nói:
- Các huynh đệ, rút lui.
Xoát xoát.
Mấy tên thủ hạ thu đao, nghênh ngang bước đi.
Đôi nam nữ mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau cùng, nam tử khiếp đảm kia đi nhặt túi tiền bị ném lên, trong lòng hò hét, con mẹ nó, rốt cuộc cường đạo, hay khất cái mang đao thế!
Vù vù !
Đột nhiên gió lớn từ xa thổi tới làm mắt hai người không thể mở ra.
Sau đó gió ngừng.
Hai người đều mở mắt rồi kinh hãi phát hiện, phía trước mấy tên cường đạo có một con hổ uy vũ đang liếm chân trước.
Một thiếu niên cùng một thiếu nữ đang ngồi trên lưng con hổ ấy.
- Cái này…
Nam tử xoa hai mắt, sau khi thấy rõ tướng mạo của thiếu niên thì cảm thấy khá quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đột nhiên xuất hiện.
Bọn người Lỗ Cường bị dọa đến hai chân tê liệt đứng im, vốn tu vi bọn họ chỉ là Vũ Lực, đừng nói đến ngũ phẩm hung thú, chỉ nhất phẩm hung thú cũng có thể làm cho hoảng sợ phát khóc.
- Lão… lão đại!
Một thủ hạ thấy rõ tên thiếu niên trên lưng hổ, hoảng sợ nói:
- Là… Là hắn!
Sắc mặt Lỗ Cường tái nhợt hẳn đi.
Hắn biết tên này!
Có thiên lý hay không đây trời!
Vất vả ẩn núp suốt một năm mới có dũng khí đi ra ngoài cướp đoạt chút gì đó để ăn, tại sao lại đụng phải cái tên yêu nghiệp này!
Hắc.
Vân Phi Dương cười nói:
- Hắc Thư sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Tên này lúc nói chuyện còn không quên ôm chặt Lăng Sa La, chiếm tiện nghi nàng, Lăng Sa La nghiến chặt răng nhưng nàng bị trói buộc, không cách nào giãy dụa.
Xoát.
Lỗ Cường vội vàng đứng lên, giữ khoảng cách với hổ thú, hết sức tươi cười nói:
- Vân… Vân thiếu hiệp, thật đúng dịp nha.
Vân thiếu hiệp?
Vân…
Đột nhiên, nam tử đằng sau vỗ ót một cái, hoảng sợ nói:
- Hắn là Vân Phi Dương!
Người này từng quan sát trận giao đấu giữa Vân Phi Dương và Trương Hằng, bởi vì khoảng cách rất xa nên chỉ có thể thấy mờ mờ tướng mạo đối phương, cường đạo vừa nhắc một chữ Vân, nhất thời nhớ đến!
- A?
Nữ tử khẽ giật mình, che miệng nói:
- Minh Ca, hắn là đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ?
Nam tử khẳng định:
- Đúng!
Nữ tử hiện lên bản tính mê trai, si ngốc nói:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, rất soái a.
Hai người nói chuyện qua lại với nhau đã truyền vào tai Lỗ Cường, khi bọn họ nghe được mấy chữ đệ nhất thiên tài của Đông Lăng học phủ, như bị sét đánh, thần sắc bỗng dại ra đứng im tại chỗ.
Đánh thắng Trương Hằng, đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ, người nào mà chưa từng nghe nói qua! Dẫn đầu đoàn thiên tài, hạ sạch Thiên Vũ học phủ, đến nay vẫn còn lưu truyền rộng rãi!
Hắn là Vân Phi Dương?
Bọn Lỗ Cường chỉ biết Vân Phi Dương họ Vân, vì Mục Oanh cứ một mực gọi hắn là Vân đại ca.
Vân Phi Dương với Lâm Chỉ Khê cũng từng hô qua tên họ đầy đủ.
Nhưng lúc ấy bọn họ đang chịu tác dụng của dịch dung thảo, đau đớn hoành hành, lại sợ Hắc Long Quân đến mất hồn mất vía, đâu còn tâm trí mà nhớ tên hắn.
Mã mẹ nó chứ.
Tên này vậy mà là Vân Phi Dương?
Thiên tài như Trương Hằng mà còn bị đánh bại, tu vi chẳng phải đến Vũ Tông rồi!
Nội tâm Lỗ Cường chấn động đến mức khó có thể hình dung.
Vân Phi Dương mặt lạnh, nói:
- Ta đã tha cho các ngươi một lần, vì sao còn làm nghề cũ?
Xoát!
Lỗ Cường chạy đến trước mặt nam tử kia, trả lại lương khô, nhếch miệng cười nói:
- Vân… Vân thiếu hiệp, không phải đâu, bọn ta chỉ lấy lương thực để ăn thôi.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Cút đi.
Vừa dứt lời, Lỗ Cường cùng thủ hạ biến mất không chút tăm hơi.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
253 chương
44 chương
44 chương
366 chương
18 chương