Siêu thần yêu nghiệt
Chương 203 : Thần không vứt bỏ chúng ta
Trong bầu trời mênh mông không giới hạn, có một nơi rất tối tăm, âm trầm kinh khủng.
Nếu như đến gần để xem thì sẽ phát hiện nơi đó không phải tối tăm, nơi đó chỉ mang một loại khí tức quỷ dị, bầu trời như giăng lưới lớn, bao phủ một khu vực.
Quỷ dị hơn chính là.
Khí tức quỷ dị ấy không đứng im, mà đang kéo dài ra bốn hướng.
Bên dưới bầu trời mênh mông ấy, loại khí này lan tràn có chút chậm, nhưng nếu nó chạm đất thì sẽ lan ra với tốc độ khủng khiếp!
Khu vực trung tâm bị khí tức ấy bao phủ, có một tàn tích không trọn vẹn, không có sự sống, khắp nơi đều là đất khô nứt nẻ.
Bốn phía rải rác sao trời, chúng ảm đạm và nhạt nhoà, như cát bụi lâu lâu lại lóe lên ánh sáng nhà nhạt.
Nhưng.
Những sao trời này cũng không ảm đạm hoàn toàn.
Trong đó có rất nhiều viên, toả ra ánh sáng yếu ớt, cũng có viên chói mắt, tựa như đom đóm chiếu lấp lánh trong vũ trụ mênh mông đầy bóng tối.
Đột nhiên, trong không gian tĩnh mịch nặng nề trên mảnh tàn tích không trọn vẹn kia, một ngôi sao bỗng nhiên run rẩy, phát ra ánh sáng chói mắt.
Hưu.
Ánh sáng xuyên qua bóng tối, chiếu ra rất xa, băng qua rất nhiều ngôi sao khác!
- Hả?
Đâu đó trên đỉnh núi, một lão giả đang bế quan, từ từ mở mắt, nhìn về phía trời cao có ngôi sao lấp lóe tia sáng kia, con ngươi đục ngầu tràn ngập hưng phấn.
- Đây là...
Bỗng nhiên, nước mắt tuôn đầy mặt nói:
- Thần Linh, thức tỉnh!
- Là Thần Linh thức tỉnh, Thần Linh thức tỉnh!
- Thần vạn tuế!
- Thần vạn tuế!
Thần dân trên đất liền cùng Võ Giả quỳ xuống, trong lòng kích động cùng sùng bái.
Chúng sinh ai cũng dập đầu.
Tại biên giới vị diện, khắp nơi đều có thể thấy được.
Dù là ai, chủng tộc nào, nhìn thấy cảnh này cũng mang trong lòng một sự kính sợ quỳ trên mặt đất, từng người đều hành lễ cầu nguyện.
Nhưng.
Vị diện gần nơi bóng tối kéo dài nhất, vô số sinh linh trông thấy cảnh này lại hoảng sợ.
Hơi thở thật lớn bao phủ, giấu đi ánh sáng xung quanh, toàn bộ thế giới lâm vào bóng tối, trái tim bọn hắn xuất hiện cảm giác tử vong mãnh liệt.
Khi đó, trong bóng tối lóe ra tia sáng.
Bọn họ đều khó nén hưng phấn, gần như đồng lòng, nhao nhao quỳ lạy, hô to:
- Thần Linh thức tỉnh, Thần Linh thức tỉnh!
- Thần vạn tuế!
Mười mấy cường giả trên đất liền, mắt thấy một chùm ánh sáng, hai tay nắm chặt, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Bóng tối bao phủ!
Làm cho bọn họ khó mà kháng cự, chỉ chờ ngã xuống hoặc bỏ nhà mà đi.
Trong thời khắc nguy cấp này, ánh sáng của Thần xuất hiện, chứng minh có Thần Linh thức tỉnh, thế giới của chúng ta, nhà của chúng ta, được cứu rồi!
Nhưng.
Thời khắc vạn vật hoan hô, khí đêm gào thét mà đến, những nơi nó đi qua hết thảy đều thành hư vô.
Đây cũng là tận thế.
- Không...
- Thần... Thần Linh thức tỉnh, hắn... Sẽ cứu chúng ta...
Vô số sinh linh bị nuốt chửng.
Vẫn ngã xuống, nhưng đối với ánh sáng của Thần, đối với tín ngưỡng của mình, không hề nghi ngờ!
- Vì cái gì...
- Đây vì cái gì a?!
Nhóm cường giả đứng giữa không trung, mắt thấy vô số sinh linh ngã xuống, đất đai vỡ nát, ngây ngốc.
Bành bành!
Những Vũ Thần của Vạn Thế đại lục, những Võ Giả còn mạnh hơn, nhao nhao ứng phó.
- Ha ha ha!
Thời điểm một cường giả bị bóng tối cuốn tới, bi thảm cười to.
- Thần ư, vì sao người phải vứt bỏ chúng ta, vứt bỏ sự tín ngưỡng của Thần dân dành cho người...
Nói xong lại gục xuống!
- Mau bỏ đi!
- Rời khỏi nơi này!
Vù vù!
Những cường giả khác phá toái hư không, xông về phía cuối bầu trời.
Nhưng.
So với tốc độ của bóng đêm, vẫn rất chậm.
Rất nhiều cường giả bị nuốt chửng, chỉ có số ít xông ra khỏi gông xiềng của thiên địa, bay vào vũ trụ mênh mông.
Vỏn vẹn qua mấy hơi thở.
Vị diện rộng lớn hơn, mạnh hơn Vạn Thế đại lục gấp ngàn lần, nơi đang bị bóng tối bao phủ, hóa thành bụi bặm.
Vạn vật nơi đây, hóa thành hư vô.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)
...
Có lẽ sau khi nuốt chửng cả một vị diện, bóng tối cần thời gian tiêu hóa, bóng tối to lớn không lan tràn, lâm vào trạng thái bất động tuyệt đối.
- A a!
Cường giả thoát ra được, bay trong vũ trụ, phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, thanh âm bi thương. Nhà của mình, người thân của mình, cứ như vậy biến mất trước mắt mình, thống khổ nhường nào!
- Lại mất một cái...
Lão giả ngồi trên đỉnh núi dùng linh niệm bao phủ, mắt thấy thế giới bị bóng tối nuốt chửng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Thần Linh thức tỉnh cũng khó có thể cứu vớt sao?
Mà thôi.
Bỗng nhiên.
Lão giả đứng lên, hét dài một tiếng:
- Tất cả cường giả trong Hư Không Cảnh nghe lệnh ta, mau mau rời đi!
Thanh âm vang dội, truyền khắp vị diện.
Xoát xoát!
Vô số cường giả xông lên trời, ánh sáng phủ lên chân trời.
Bọn họ dừng lại, phẫn nộ nhìn phía bóng tối, cùng kêu to.
- Lão tổ, chúng ta thề sống chết cùng Ngũ Hành đại lục, cùng sống cùng chết!
Chúng ta thề sống chết cùng Ngũ Hành đại lục, cùng sống cùng chết!
Thanh âm vang vọng trời cao, có bất khuất, không sợ gì.
- Các ngươi…
Lão giả khẽ giật mình, chợt giận quát lên:
- Chúng ta mang theo tương lai của Ngũ Hành đại lục, đi tìm vị diện thích hợp, chờ đợi Thần Linh triệu hoán!
- Lão tổ!
Đám người muốn rách cả mí mắt.
Vị lão giả kia từ lên cao, ngạo nghễ đối mặt với bóng tối, ngưng trọng nói:
- Cút.
- Đáng giận!
Một cường giả của Hư Không Cảnh cắn răng, phóng lên trời cao.
Ngực hắn ôm một đứa trẻ, ánh mắt vừa sợ hãi, lại vừa kiên định.
Xoát xoát!
Càng nhiều cường giả bay ra ngoài, trong ngực mỗi người đều có một đứa bé.
Bọn họ không sợ chết, nhưng bọn họ biết, so với chết thì nhiệm vụ của mình còn gian khổ hơn, chính là bảo vệ hạt giống tương lai của Ngũ Hành đại lục!
- Phụ thân, chúng ta đi đâu?
- Đi tới nơi an toàn, chờ đợi Thần triệu hoán.
- Thần... Không phải từ bỏ chúng ta sao?
- Thần là tín ngưỡng của chúng ta, sẽ không vứt bỏ chúng ta, người chỉ đang ngủ say, chờ đợi thức tỉnh, ngày đó sẽ chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta.
- Ừm!
Đứa bé nắm hai tay nhỏ, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)
...
Cường giả của Ngũ Hành đại lục, mang theo tương lai xuyên phá bầu trời, tiến vào trong vũ trụ mênh mông.
Nhưng.
Chỉ là số ít.
Nơi này, còn có rất nhiều Võ Giả, còn có vạn sinh linh.
Họ không có năng lực rời đi, chỉ có thể quỳ lạy trên mặt đất, yên lặng cầu nguyện.
Lão giả đứng ngạo nghễ trên không, nhìn vô số cường giả hộ tống những đứa trẻ bất phàm rời đi, cả người trở nên già nua rất nhiều, nước mắt rơi xuống toàn bộ thế giới.
Người này là Ngũ Hành lão tổ, thực lực đã áp đảo Hư Không Cảnh.
Hắn có thể rời đi.
Nhưng hắn không tính làm như thế, bởi vì nơi này là nhà của mình, nhân loại phía dưới cũng giống như nhi tử do mình một tay nhìn lớn lên.
Hô hô!
Đột nhiên, Ngũ Hành lão tổ vung tay.
Thân thể của hắn dần dần nhạt đi, thuộc tính phun trào trải rộng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Ngũ Hành đại lục, hình thành một đạo kết giới phòng ngự.
- Lão tổ!
Thần sắc Võ giả trên đất biến đổi.
- Bọn nhỏ.
Thanh âm già nua truyền đến mọi ngõ ngách của Ngũ Hành đại lục:
- Thần không có vứt bỏ các ngươi, lão phu cũng sẽ không vứt bỏ các ngươi, kiếp nạn tận thế này, chúng ta cùng nhau đối mặt.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
57 chương
59 chương
119 chương
74 chương