Siêu thần yêu nghiệt
Chương 144 : Thống khổ đi, giãy dụa đi
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương xuất hiện, làm mọi người cười to.
Nghĩ đến ban ngày bọn hắn đánh đám rác rưởi Quý Thủy Đường kia như chó, bọn hắn cười càng thêm càn rỡ.
Xoát
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt tên thiên tài đầu tiên, một quyền vung ra đánh vào bụng hắn.
Siêu Thần Yêu Nghiệt Trailer
Bành.
Thiên tài Tân Kim Đường, rất nhanh ngã xuống đất, trợn trắng mắt ôm bụng lăn lộn.
Tiếng cười đám người im bặt, trên mặt hiện vẻ chấn kinh, lão đại có tu vi Vũ Đồ trung kỳ, ăn một quyền đơn giản đã không có lực hoàn thủ?
- Đến phiên các ngươi.
Vân Phi Dương quay đầu, từng bước một đi tới, trên mặt mang theo nụ cười tà khiến người ta run rẩy.
Bành bành bành!
Sơn động truyền đến âm thanh oanh tạc, thật lâu chưa tiêu.
Học sinh Trung giai Tân Kim Đường, ban ngày liệp sát không ít hung thú, đoạt một ít chiến lợi phẩm của học sinh khác, cho nên không gian túi đều phình to.
Nhưng.
Sau khi Vân Phi Dương ra khỏi động, túi không gian treo bên hông hắn trở nên to đùng.
Còn về học sinh Tân Kim Đường, từng người miệng sùi bọt mép nằm bên trong, đi ra không nổi, chỉ có thể chờ đợi trưởng lão tới khiêng bọn hắn đi.
Ngày thứ hai.
Học sinh chém giết hung thú tiến độ chậm dần, bởi vì trải qua một ngày chém giết, hung thú trong khu vực săn thú đã giảm đi một nửa.
Mà loại tình huống này, càng về sau càng nghiêm trọng hơn.
Không có Hung thú? Không quan trọng, còn có học đường khác, có thể đoạt của họ!
Như thế.
Giữa rừng núi u ám, khi thì nhìn thấy học sinh hai phe học đường hỗn chiến, người bị đào thải cũng ngày càng nhiều.
Đương nhiên.
Có người cùng cách suy nghĩ với Vân Phi Dương, liệp sát hung thú quá chậm, cho nên chuyên đi đoạt túi không gian của học đường khác.
- Giao túi không gian ra!
Một mảnh đất trũng trong sơn lâm, một thiếu niên đạp lên mặt một học sinh học đường khác, khóe môi nhếch lên tia khinh thường.
Người này là học sinh trung giai Ất Mộc Đường, tên Lang Khôn, thiên tài Thiên bảng, trước đây không lâu lúc Lâm Chỉ Khê khiêu chiến Dương Chí, hắn cũng ở hiện trường, cho nên hắn cực độ xem thường Vân Phi Dương.
- Cho cho, đừng đánh nữa.
Học sinh bị giẫm có thương thế rất nặng, chỉ có thể bất đắc dĩ giao túi không gian ra.
- Rác rưởi.
Thiếu niên một chân đá tên học sinh dưới chân ra, ánh mắt nhìn về phía đám học sinh khác, mọi người lạnh run, tự giác giao túi không gian ra.
Phi.
Lang Khôn phun một ngụm nước miếng, nói với Phong Thiên Vũ bên cạnh.
- Năm nay học sinh sơ giai Kỷ Thổ Đường thật yếu.
Nói rồi, giơ quyền đầu đập tới.
Mất một lúc, học sinh đầu hàng đều bị đánh thổ huyết hôn mê.
- Lang Khôn, ngươi hơi quá mức!
Phong Thiên Vũ cau mày.
- Bọn họ đã đầu hàng, lấy túi không gian, tạm thời phong Khí Mạch được rồi, làm gì phải xuất thủ nặng tay.
Lang Khôn khinh thường đáp.
- Một đám rác rưởi, nên cảm nhận thế giới này tàn khốc như thế nào, sau này bọn hắn rời học phủ, nhất định sẽ cảm kích ta hôm nay dạy bảo.
- Được rồi.
Phong Thiên Vũ không nói nữa.
Hắn biết, Lang Khôn có tính cách tàn nhẫn, dù học sinh hay địch nhân, hắn đều lấy thực lực bá đạo đánh đối phương trọng thương.
- Ai.
Lang Khôn mất hứng nói:
- Cũng không biết Vân Phi Dương trốn ở đâu. Nếu không, đánh hắn một trận.
Gia hỏa này vẫn rất xem thường Vân Phi Dương, dù đối phương chiến thắng Lâm Chỉ Khê, bởi vì hai tháng này, tu vi hắn tăng cao không ít!
Phong Thiên Vũ ngưng trọng nói:
- Tốt nhất đừng gặp được hắn.
- Haha.
Lang Khôn cười to.
- Phong Thiên Vũ, ngươi quá cẩn thận, một tân sinh tại học phủ tạo nên một chút danh tiếng, đã dọa ngươi sợ.
Phong Thiên Vũ phản bác.
- Không nên xem thường Vân Phi Dương….
- Cắt.
Lang Khôn khinh thường đáp lời:
- Trong mắt ngươi, người nào cũng không thể xem thường, thật không có ý nghĩa.
Phong Thiên Vũ biết tính cách hắn, đắng chát cười một tiếng.
- Đi thôi.
Ba
Lang Khôn vỗ song quyền một cái, mong đợi nói:
- Lại tới một tên không may, sẽ là ai chứ?
- Ta cảm thấy người kế tiếp không may, lại là ngươi.
Đột nhiên, trên một cành cây gần đó truyền đến thanh âm nhàn nhạt.
Lang Khôn và Phong Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên chầm chậm rơi xuống.
- Vân Phi Dương!
Lang Khôn thấy rõ người đến, ngạo nghễ cười nói:
- Không nghĩ tới chính ngươi đưa tới cửa, rất tốt, rất tốt!
Ba.
Mũi chân Vân Phi Dương điểm một cái, vững vàng rơi trên mặt đất.
Hắn nhìn học sinh đang hôn mê phía sau hai người, lắc đầu.
- Tốt xấu gì cũng là đồng học, có cần phải hạ thủ nặng như vậy?
Còn có mặt mũi nói người ta.
Học sinh Trung giai Tân Kim Đường, không phải bị hắn đánh rất thảm!
Vân Phi Dương đánh bọn họ cũng bởi vì bọn họ đánh đồng học của hắn, mà hắn chỉ đánh đến khi mặt mũi bầm dập, mất đi năng lực phản kháng đã buông tha.
Tên này ngược lại tốt, ra tay đánh gần chết hết!
Lang Khôn nhướng nhướng mi quát.
- Ta đang lo tìm không thấy ngươi, không ngờ ngươi tự mình đưa tới cửa. Cũng tốt, ngày hôm nay ta sẽ hảo hảo dạy cho ngươi một khóa.
Lời này quen tai cỡ nào.
Tên thiên tài Tân Kim Đường kia cũng nói như vậy, kết quả bị một quyền đánh ngã.
Xoát
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Lang Khôn, trong mắt lấp lóe lạnh lùng, giống như đang nhìn một con trùng đáng thương.
Hắn thản nhiên nói:
- Ngươi có tư cách dạy ta sao?
Nụ cười Lang Khôn đột nhiên ngưng kết. Bởi vì, tốc độ Vân Phi Dương quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn cũng không thấy được!
Thần sắc Phong Thiên Vũ cũng đại biến.
Hắn từ trước đến nay ổn định, tâm tư kín đáo, người càng như vậy, Linh Niệm càng cường đại, nhưng thời điểm Vân Phi Dương xông lại, cũng không nhìn thấy đối phương xông đến như thế nào!
- Quả nhiên không đơn giản!
Tâm lý Phong Thiên Vũ thầm đánh giá Vân Phi Dương, địa vị Vân Phi Dương trong lòng hắn đề cao rất nhiều.
Lang Khôn cũng không hiểu.
Hắn chỉ cho rằng, Vân Phi Dương thừa dịp mình phân thần xảo diệu xông lại, cho nên lúc này giơ nắm tay phải, ngang nhiên đánh tới.
Lúc Lâm Chỉ Khê khiêu chiến Dương Chí, tu vi Lang Khôn chỉ là Vũ Đồ trung kỳ.
Sau hai tháng, hắn thuận lợi đột phá Vũ Đồ hậu kỳ. Bởi vì thiên phú dị bẩm, lực đạo bạo phát cũng có thể đạt tới 5000 cân, không chỉ như thế hắn còn có thể thi triển vũ kỹ nhị phẩm - Thiết Sơn quyền, lực kình lại tăng thêm 1000 cân!
Lực bạo phát sáu ngàn cân.
Trong đồng cấp phi thường đỉnh phong. Khó trách, hắn cuồng vọng như thế, hắn không để Vân Phi Dương vào mắt cũng có lý do.
Vù vù!
Một quyền này của Lang Khôn thế đại lực trầm, cuốn lên cuồng phong!
Trên mặt hắn càng cười lạnh, giống như khẳng định, một quyền này đánh vào, Vân Phi Dương chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
Đối phương là một tân sinh.
May mắn lăn lộn mấy ngày trong luyện võ tháp, đoạt vô địch tân sinh.
Bất quá chỉ có thế, không có trâu bò gì!
Một quyền thế đại lực trầm của Lang Khôn kia ầm vang mà đến, nhưng Vân Phi Dương thờ không thèm cản cho oanh trước ngực hắn.
Bành.
Sáu ngàn cân lực đạo oanh vào vang lên thanh âm nặng nề.
Lang Khôn đắc thủ, nhếch miệng cười lạnh.
- Tiểu tử, thấy không, đây chính là thực lực!
Vân Phi Dương không nhúc nhích tí nào.
Lang Khôn cũng không giật mình, Thiết Sơn quyền của hắn ẩn chứa ám kình, sau khi đánh trúng mục tiêu, lực đạo sẽ không sinh ra lực bạo phát cường đại, ám kình chỉ ăn mòn bên trong thân thể!
Ba lượt hô hấp trôi qua!
Ám kình bạo phát, tên này sẽ uể oải ngã xuống, dùng ánh mắt chấn kinh, e ngại, oán hận nhìn chính mình.
Ha ha ha.
Lang Khôn cười như điên.
Nhưng mà.
Hắn cười rất lâu, Vân Phi Dương vẫn đứng đấy.
Tiếng cười Lang Khôn từ từ im bặt.
Trong thời gian này, đã qua mấy hơi thở, hắn sao còn không ngã xuống?
- Người này chống được tám ngày trong luyện võ tháp, thân thể chắc rất mạnh, ám kình rót vào, chắc cần một quãng thời gian mới có thể phá hư kinh mạch hắn.
Lang Khôn nghĩ như vậy, trên mặt lại lộ vẻ vui vẻ.
Thống khổ đi, giãy dụa đi!!
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
150 chương
57 chương
162 chương
166 chương
9 chương
925 chương