Siêu thần yêu nghiệt
Chương 128 : Vũ tông xuất thủ!
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Một chưởng bá đạo của Vân Phi Dương giết Vũ Đồ trung kỳ, nhưng mà bởi vậy làm chậm trễ thời gian khiến cho khoảng cách với Vũ Sư lần nữa rút ngắn, càng khổ hơn là còn có hai tên Vũ Lực đỉnh phong cản trở phía trước.
- Đại ca!
Tên Vũ Lực đỉnh phong kia hét lớn một tiếng, lập tức muốn xông tới, dùng sinh mệnh ngăn cản, nhưng mà vừa đi một bước, sau lưng liền truyền đến đau nhói, sau đó uể oải ngã trên mặt đất.
- Ngươi…
Người kia bỏ mình.
Chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ bị người một nhà đánh lén.
Xoát
Hà Nhân Quốc rút kiếm về rồi bỗng nhiên chém vào cánh tay phải mình, máu tươi chảy ra, hắn suy yếu ngã xuống đất, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương đang bay tới, khóe miệng hiện lên vẻ chua xót, giống như đang nói ta đã cố hết sức!
Vân Phi Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao đối phương còn bị khống chế bởi độc dược, trong hai tháng phải có giải dược. Đây cũng là nguyên nhân phải dùng độc khống chế đối thủ, bởi vì có một số người ở thời khắc mấu chốt sẽ mang đến tác dụng.
Xoát
Hắn tiến đến bên người Hà Nhân Quốc, đồng thời vung lên tay trái nắm bội kiếm trong tay. Người này đã giúp mình, như vậy cũng nên vì hắn giải quyết sơ hở để tránh bị Nhiễm gia phát hiện hắn giết người trong nhà.
Quả nhiên.
Khi Nhiễm gia trưởng lão đuổi theo, thấy thủ hạ hai chết một thương tổn thì không hoài nghi mà phóng về phía Vân Phi Dương, rống giận:
- Tiểu tử, ngươi chết chắc!
Đối với loại người không làm gì được mình mà chỉ biết rống giận, Vân Phi Dương không chịu ảnh hưởng chút nào, tốc độ của hắn tăng tới cực hạn, giẫm lên vũng bùn trên đường, bắn ra vô số giọt nước.
Hai người cứ như vậy mà rượt đuổi, mưa to cũng dần ngừng lại. Trong sương mù trong cốc lại xuất hiện, Vân Phi Dương đại hỉ, chỉ cần có sương mù che giấu hắn có thể nhẹ nhõm cắt đuôi được đối phương.
Nhưng.
Không đợi hắn hưng phấn bao lâu, phía sau đột nhiên truyền đến lực lượng cường đại, nhìn lại thấy một đạo bóng trắng nhảy vọt giữa không trung, lăng không phi hành cấp tốc vọt tới.
- Vũ Tông!
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.
Cường giả cảnh giới Vũ Tông đã thông hiểu đạo lí của thuần linh, có thể hình thành năng lực lăng không đạp bộ, tốc độ không phải Vũ Sư có thể so sánh!
- Phiền phức!
Vân Phi Dương ý thức được không ổn, cắn răng xuất ra toàn bộ sức lực, nhưng Vũ Tông đuổi theo phía sau chẳng thèm quan tâm, chỉ qua mấy cái dậm chân đã bỏ xa tên Vũ Sư, tiện tay vung lên hình thành mười tầng Thuần Dương Chi Lực!
Mười tầng, mười vạn cân!
Cú vung tay này, khí kình nổ bắn ra, truyền đến âm thanh vù vù, dòng khí cường đại quét qua mặt đất tạo thành một rãnh thật sâu, thật dài!
Tâm thần Vân Phi Dương chấn động, cảm thấy bất an, loại cảm giác này chỉ khi bị Chư Thần liên thủ trấn áp mới cảm thấy.
Nguy hiểm!
Mười tầng thuần linh chi lực ẩn chứa lực lượng giống như một tòa núi lớn, lấy tu vi hiện tại của hắn, đừng nói mạnh mẽ đối kháng, năng lực né tránh cũng không có.
Sân Sân
Như ý thức được chủ nhân gặp nguy hiểm, Thần Thần xoát một cái từ trong ngực xông ra, giẫm lên đầu Vân Phi Dương, chín cái đuôi mở ra, bộc phát ra một cỗ năng lượng cường đại, hình thành phòng ngự tráo!
- Không!!!
Vân Phi Dương muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, lực lượng cuồng bạo đánh vào phòng ngự tráo, hình thành lực trùng kích thật mạnh rồi đánh bay hắn ra ngoài, sau cùng đâm vào mép đá trong cốc.
Xoát
Ngay sau đó Thần Thần cũng bay tới, vô cùng suy yếu rơi vào trong ngực Vân Phi Dương, tứ chi cuộn tròn lại, chín cái đuôi bọc lấy thân thể, hiển nhiên việc chống lại một kích này đã khiến nhóc bị thương.
Bởi vì lực kình bị phòng ngự tráo cản đi rất nhiều nên Vân Phi Dương chỉ bị thương nặng chứ không hôn mê, hắn nỗ lực mở mắt ra ôm lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, phẫn nộ nhìn về phía tên Vũ Tông bay tới.
Nhưng mà.
Vào lúc này, Thạch Thể sau lưng đột nhiên vỡ vụn làm hắn ngã vào một thông đạo.
Ầm ầm
Trong nháy mắt ngã vào, một loạt đá xanh rơi xuống phong tỏa cửa vào, tên Vũ Tông kia rơi xuống rồi giơ chưởng đập tới nhưng lại không cách nào rung chuyển, sau đó kinh ngạc nói:
- Kim Cương Thạch Ngàn năm!
Vân Phi Dương lăn xuống thông đạo thật lâu, sau cùng đâm vào một tảng đá mới dừng lại. Hắn gian nan đứng lên, thở nhẹ nói:
- Thần Thần…
Xoát
Đột nhiên, hoàn cảnh vốn đang u tối lại rực sáng như ban ngày, Vân Phi Dương lúc này mới nhìn rõ vị trí của mình đang ở trong một thạch thất, thạch đầu ngăn lại kia là một bàn đá.
- Thần Thần…
Vân Phi Dương không có tâm tư đánh giá thạch thất, chịu đựng đau nhức kịch liệt ôm lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ đang nằm cuộn tròn trên mặt đất.
Sân Sân
Thần Thần rúc vào trong ngực hắn, suy yếu kêu một tiếng, thân thể bé nhỏ run rẩy.
- Đáng giận!
Vân Phi Dương tuy cùng Thần Thần quen biết không bao lâu, nhưng tốt xấu gì nó cũng là khế ước thú của mình, đặc biệt vừa rồi nó còn ngăn lại một chưởng kia để cứu hắn, bây giờ nhìn thấy nó bị thương nặng như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy đau lòng và phẫn nộ.
- Tên Vũ Tông của Nhiễm gia kia! Lão tử nhớ kỹ bộ dáng ngươi, một chưởng ngày hôm nay ta sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại!
Sau khi nói lời tàn nhẫn, lúc này Vân Phi Dương mới bắt đầu đánh giá chung quanh, trong thạch động có một căn nhà chế tạo từ đá, bên trái còn có cửa nhỏ.
Hai bên bày rất nhiều giá thuốc, trên tường treo một bức họa với niên đại xa xưa, trên tranh vẽ một lão giả có bộ râu dài đi chân trần, một tay chống quải trượng, một tay cầm một gốc dược liệu, mỉm cười thật hiền lành.
Người trên tranh chính là Dược Thần, Thần Nông Thị!
- Chẳng lẽ đây là động phủ hắn từng ở?
Vân Phi Dương nhất thời vui vẻ, nói:
- Trên giá thuốc chắc sẽ có dược liệu chứa linh lực, có thể chửa trị choThần Thần!
Cửu Vĩ Thiên Hồ bị thương rất nặng, trong suy nghĩ của hắn thì chỉ có dùng dược liệu có linh tính mới có thể chữa khỏi. Vân Phi Dương vội vàng đi đến bên thạch giá sau đó chán nản, bởi vì bên trong không có gì cả!
- Mẹ nó!
Hắn hướng mắng bức chân dung.
- Dù sao cũng là động phủ mà ngươi từng ở, lại không chừa chút dược liệu!
Tí tách!
Đột nhiên vang lên tiếng nước rơi, từ cửa nhỏ truyền ra, Vân Phi Dương nhấc chân đi qua, mới vừa vào cửa, mắt hắn đã hiện lên lên phấn khởi!
Trong cánh cửa có một thạch thất nhỏ, trung tâm có một đài cao, bày ra một chén đá, giữa không trung treo một ống trúc, thông qua tường đá có một dịch thể trong suốt treo trên mép nhọn của ống trúc, tùy thời có thể rơi xuống.
Mùi rượu đạm bạc ngưng tụ lại trong không khí.
Đây là
Vân Phi Dương cả kinh nói:
- Tiên Lộ Quỳnh Tương!
Dứt lời, hắn nhanh chóng tiến lên nhìn, thiếu chút nữa hưng phấn mà ngất đi, bởi vì trong bát đá đựng đầy rượu, ít nhất cũng phải năm lạng!
- Ha ha ha!
Vân Phi Dương đứng trước đài cao, ngửa đầu cười to.
Một bát Tiên Lộ Quỳnh Tương này trân quý hơn bất kỳ thứ gì! Có nó, không chỉ có thể chữa khỏi cho Thần Thần mà còn làm cho tu vi hắn tăng mạnh!
- Ừng ực, ừng ực
Đột nhiên, trong thạch thất truyền đến âm thanh uống nước, nụ cười Vân Phi Dương lập tức cứng ngắc, hắn nhìn lại liền thấy không biết lúc nào mà Thần Thần đã rơi vào trong bát và cúi đầu uống ừng ực.
- Mẹ nó, đừng…..!
Vân Phi Dương vội vàng ôm nó ra, đưa mắt nhìn lại thì cảm thấy như bị sét đánh, cả người trong nháy mắt chết lặng, bởi vì Tiên Lộ Quỳnh Tương bên trong bát đã bị uống không còn một giọt!
- Ợ!
Thần Thần ợ ra đầy mùi rượu, lông trên mặt bắt đầu nóng, sau đó lè lưỡi liếm vết rượu bên miệng, say khướt nhắm mắt lại.
Thình Thịch
Mặt Vân Phi Dương giật giật, trực tiếp ngã quỵ, trong lòng điên cuồng kêu gào:
- Ta… Tiên Lộ Quỳnh Tương của ta.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
150 chương
57 chương
162 chương
166 chương
9 chương
925 chương