Siêu thần yêu nghiệt
Chương 121 : Thần văn địa đồ
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương tốn một trăm lượng mua tấm địa đồ Bách Thảo Dược Cốc trong tay thiếu niên béo, hắn lật tay mở ra xem, trên địa đồ vẽ rất rõ ràng, còn đánh dấu rất nhiều địa phương đồng thời chú giải nơi nào có các loại thảo dược.
- Có nó, khi đi đường sẽ có thể tránh đi rất nhiều đường quanh co.
Vân Phi Dương nhét địa đồ vào ngực, vừa chuẩn bị xuất phát, chợt nghe tiếng nói khẽ của lão đầu già nua ngồi xổm tại cửa khách sạn:
- Lại một kẻ ngu bị lừa.
- ...
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Hắn đi qua hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
- A?
Lão giả ngạc nhiên đáp.
- Ta không nói gì.
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, mục quang lãnh lệ nói:
- Lão nhân gia, không nên gạt ta.
Ánh mắt rất khủng bố, tâm lý lão giả phát lạnh, vội vàng nói:
- Tiểu hữu, đứa bé kia là tên lừa đảo nổi danh trong trấn, ưa thích cầm địa đồ giả đến lừa người mới tới như ngươi.
Giả?
Vân Phi Dương vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy tiểu tử béo kia đã biến mất trong đám người, khóe miệng co giật.
Lão đầu mở địa đồ ra, chỉ con dấu góc trên bên phải, nói:
- Tiểu hữu, chỉ có địa đồ thật mới có đại ấn của quan trên đóng dấu, ngươi xem một chút địa đồ ngươi mua đi.
Vân Phi Dương mở địa đồ, phát hiện góc trên bên phải không có đại ấn, không chỉ thế địa hình cũng khác biệt với địa đồ của lão đầu, sau đó phẫn nộ nói:
- Mẹ kiếp, bị lừa!
- Ai.
Lão giả nói:
- Tiểu hữu, nhìn ngươi thiện lương như vậy, tấm địa đồ này ta vừa mua, thôi ta đưa cho ngươi, bất quá trên này không có đánh dấu khu vực có dược liệu, chỉ có đánh dấu một chút địa phương hung thú cường đại ẩn hiện thôi.
- Như vậy sao được.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi mua bao nhiêu tiền, ta giao giá gốc cho ngươi.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Trong góc hẻm tối tăm nào đó, tiểu bàn tử bán địa đồ ngồi xổm đếm một trăm lượng hắn vừa gạt được, cười nói:
- Thời đại này, thật có ngu ngốc a.
- Mập mạp.
Đột nhiên, có người la lên. Tiểu mập mạp vội vàng đứng lên, quơ túi tiền, nói:
- Gia gia, ngày hôm nay kiếm lời một trăm lượng.
Bên ngoài ngõ hẻm đi tới một người, chính là lão đầu tiều tụy vừa rồi nhắc nhở Vân Phi Dương, hắn cầm hai mươi lượng bạc trong tay, nói:
- Hắc hắc, tiểu tử kia lại bị ta gạt.
- Ha ha ha.
Tiểu mập mạp chạy tới, ôm cánh tay lão đầu nói:
- Gia gia, nếu như ngày ngày đụng phải loại ngu ngốc này, chẳng phải chúng ta sẽ phát?
Hai ông cháu này hành nghề lừa gạt tại Lăng Tuyền Trấn cũng được hai năm, một người trước lừa gạt, một người khác hảo tâm nhắc nhở, đồng thời còn hào phóng đưa địa đồ cho đối phương. Gặp được người thiện tâm chắc chắn sẽ không lấy không địa đồ của lão đầu, nhất định sẽ trả tiền cho lão.
Mưu kế thật sâu!
- Ai.
Lão đầu nói:
- Thế đạo này, người thông minh quá nhiều, sao có thể tùy tiện đụng phải những tên ngu ngốc dạng này.
Tiểu mập mạp thất lạc nói:
- Gia gia nói đúng, chúng ta ở chỗ này hai năm, lừa gạt mới được ba mươi lăm người.
Lão đầu cười nói:
- Đi thôi, ngày hôm nay, gia gia mang ngươi đi ăn cơm.
Tiểu mập mạp chảy nước bọt nói:
- Ta muốn ăn vịt quay Tụ Phúc Lâu.
- Được rồi!
Lão đầu và tiểu mập mạp đứng dậy rời đi.
Nhưng khi bọn hắn vừa bước hai bước, biểu hiện trên mặt đột nhiên cứng ngắc, bởi vì lúc này tại đầu hẻm, gia hỏa bị gạt kia đang đứng tựa góc tường, trên mặt hắn mang theo vẻ mỉm cười.
Muốn lừa gạt Vân Phi Dương, hai người còn non một chút!
- Gia gia, hắn tại sao lại ở chỗ này?
Tiểu mập mạp nhất thời hoảng hốt, lão đầu ổn trọng hơn một chút thấp giọng nói:
- Mập mạp, chạy mau.
- Xoát
Hai người quay đầu hướng chỗ sâu ngõ hẻm chạy trốn, nhưng chạy không được mấy bước, bỗng cảm bọn hắn giác được một trận gió thổi tới, người kia đã cản trước người bọn hắn, nói:
- Các ngươi không thoát được.
- Ngươi...
Lão đầu sợ hãi nói:
- Ngươi là Vũ Đồ!
Khoảng cách từ đầu hẻm đến đây cũng mấy chục bước, tên này có thể trong nháy mắt chạy tới, khẳng định là Vũ Đồ!
- A?
Mập mạp hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Đi lừa gạt lâu như vậy, được chứng kiến rất nhiều võ giả, những người có thể đạt tới Vũ Đồ một quyền có thể đấm cho núi đá vỡ nát, bọn họ nào dám trêu chọc.
Vân Phi Dương ngoắc ngoắc tay, nói:
- Lấy ra đi.
Lão giả biết lần này đụng phải thiến bản trốn không thoát, bất đắc dĩ đành phải lấy hai mươi lượng bạc ra, cũng đẩy đẩy tôn nhi, trong lòng mập mạp run sợ vội vàng lấy một trăm lượng ra.
Vân Phi Dương nói:
- Thứ ta cần không phải thứ này.
- A?
Lão giả khẽ giật mình, vội vàng lấy dược tài treo bên hông ra.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Lão gia hỏa, đừng giả bộ hồ đồ nữa, nhanh giao đồ vật ra.
Vẻ mặt Lão đầu đau khổ nói:
- Tiểu hữu, trên người của ta chỉ có những vật này, không còn cái khác có thể giao ra được.
Vân Phi Dương nói:
- Địa đồ đâu.
Lão đầu ủ rủ nói:
- Không phải đã cho ngươi rồi sao?
Vân Phi Dương một tay bắt lấy mập mạp, con ngươi lấp lóe lạnh lùng, nói:
- Ngươi chắc rất thương tôn nhi của mình nhỉ? Nếu như muốn để hắn sống, tốt nhất phối hợp một chút cho ta.
Ánh mắt thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi lão chảy giả mồ hôi ròng ròng! Hắn vội vàng quỳ trên mặt đất, cầu xin:
- Tiểu hữu, ta đã rất phối hợp, ngươi ngàn vạn lần đừng đả thương tôn nhi ta!
- Gia gia...
Thấy gia gia quỳ xuống, mập mạp khóc lên, Vân Phi Dương ý chí sắt đá cỡ nào sao có thể dể dàng buông tha, hắn lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi ba cái đếm để cân nhắc, nếu không cho ta câu trả lời ta muốn, hôm nay tôn nhi của ngươi sẽ chết trước mặt ngươi.
- Một.
- Không muốn...
- Hai.
- Tiểu hữu! Đừng đừng!
- Ba...
Vân Phi Dương đếm tới tiếng thứ ba, trong tay tự nhiên xuất hiện một cây chủy thủ, đưa lại gần cổ họng mập mạp.
- Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi!
Lão đầu đột nhiên hét lớn:
- Ta có địa đồ, ta có!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Trong một căn phòng nhỏ hoang phế.
Lão đầu lấy ra một tấm địa đồ cũ từ một cái lỗ nhỏ trên tường, run rẩy nói:
- Tiểu hữu, ngươi nói phải tấm bản đồ này không?
Vân Phi Dương đẩy mập mạp qua một bên, lấy quyển da cừu từ trên tay lão đầu, cười nói:
- Sớm phối hợp như vậy, không phải vô sự.
Lão đầu ôm chặt tôn nhi, trên mặt lại đắng chát vô cùng, hắn sớm đã quên mất địa đồ này, nếu không phải vừa rồi tôn nhi bị bức bách nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không nhớ tới.
Vân Phi Dương thu địa đồ vào trong lòng, nói:
- Một trăm hai mươi lượng kia, xem như mua địa đồ này.
Nói xong, quay người rời đi.
Lão đầu trợn tròn.
Nguyên bản hắn còn tưởng tên này sẽ đòi tiền trở về, hắn cũng đã chuẩn bị sẳn tâm lí phải móc tiền túi ra đền, chỉ cần có thể bảo tồn tính mạng của mình cùng tôn nhi đã may mắn lắm rồi, thật không ngờ tên này lại bỏ một trăm hai mươi lượng mua địa đồ không có bất kỳ giá trị gì.
Tấm bản đồ kia do tổ tiên hắn ngoài ý muốn nhặt được, bởi vì niên đại quá xa xưa, hình dạng địa hình đã phát sinh biến hóa, không có giá trị tham khảo gì, hắn dùng nó để vẽ địa đồ giả mạo nhằm gạt người.
Dùng hơn một trăm lượng mua tấm địa đồ rác rưởi này, não nhất định có vấn đề?
Não Vân Phi Dương tất nhiên không có vấn đề, hắn đi trên đường nhỏ thông hướng Bách Thảo Dược Cốc, lấy ra bản đồ, nhìn góc trên bên phải tấm địa đồ này khắc mấy chữ, hưng phấn thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới, ngoài ý muốn thu hoạch được một Thần Văn địa đồ.
Nguyên lai, tấm bản đồ này là địa đồ Thần Giới mới có.
Góc trên bên phải viết vài chữ, đó là Thần Văn!
Khó trách, lão đầu sẽ cho rằng địa đồ này không có giá trị, dù sao, phàm nhân không hiểu Thần Văn cũng bình thường, có lẽ hắn chỉ đoán đây là một địa đồ cổ lão nào đó, còn chữ phía góc phải thì chỉ là hình vẽ mà thôi.
Mới đầu Vân Phi Dương cũng không để ý, nhưng lúc lão đầu để hắn nhìn đại ấn, hắn mới ý thức được tấm bản đồ giả kia được vẽ từ một Thân Văn đồ, những kiểu chữ nhàn nhạt ấy, mặc dù hắn thấy không rõ lắm, nhưng cũng đủ cho hắn phán đoán ra Thần Văn!
Thần Văn ẩn chứa Thần lực, không thể phục chế, người vẽ địa đồ mặc dù có thể vẽ ra tất cả hình dạng địa hình, duy chỉ có Thần Văn khó có thể vẽ ra một cách hoàn mỹ.
Vân Phi Dương suy đoán, địa đồ giả nếu vẽ ra, tất nhiên phải có nguyên bản, quả nhiên, hắn đã tìm được Thần Văn địa đồ thật này, mặc dù trên đó chỉ viết hai câu ngắn lại làm cho hắn vô cùng hưng phấn. Bởi vì phía trên viết—— Bách Thảo Dược Cốc, Tiên Lộ Quỳnh Tương.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
150 chương
57 chương
162 chương
166 chương
9 chương
925 chương