Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 92 : Kẻ hành hương
Translator: Nguyetmai
"Tôi cần sử dụng máy bay vận tải vũ khí của các anh."
Trong cứ điểm Farian, Hàn Tiêu nói với Antonoff.
Antonoff giật mình, hắn gằn từng tiếng: "Chúng tôi chỉ sử dụng máy bay vận tải vũ khí cho các giao dịch lớn mà thôi, dù anh có là khách VIP có thẻ đen thì cũng phải chi trả các loại phí tổn tương ứng."
"Tôi biết."
"Được rồi, vậy anh muốn chở bao nhiêu người, khi nào sẽ đi?"
"Chỉ có một mình tôi, đi ngay."
Những nếp nhăn trên khuôn mặt phì nộn của Antonoff khẽ gợn lên như sóng nước, mãi một lúc lâu mới có thể nặn ra được một câu: "Thật lãng phí."
Máy bay vận tải vũ khí chỉ mất thời gian khoảng một ngày để tới địa điểm, trên máy bay có một xưởng chế tạo nhỏ, vậy nên khi ở trên máy bay, Hàn Tiêu cũng có thể chế tạo máy móc để kiếm điểm kinh nghiệm, hoàn toàn không để phí thời gian đi đường.
"Chi phí một chuyến là năm mươi nghìn, anh chắc không?"
Hàn Tiêu rút ra một xấp tiền mặt trong chiếc vali chứa một trăm nghìn của mình, ném lên bàn: "Khi nào lên máy bay?"
"Một giờ sau."
Farian thuê dài hạn một đường băng riêng trong sân bay của thành phố Thần Phong, mấy chiếc máy bay vận tải vũ khí cỡ lớn màu xanh sẫm đang đỗ bên trong. Hàn Tiêu mang theo các trang thiết bị và vật liệu của mình tới một trong những chiếc máy bay đó, chẳng mấy chốc anh đã cảm nhận được động cơ máy bay bắt đầu hoạt động, nó dần gia tăng tốc độ, cất cánh rồi vọt lên muôn trùng mây.
Chờ tới khi đến tầng bình lưu và ổn định lại, anh có thể lập tức chế tạo máy móc.
...
Ánh mặt trời gay gắt chiếu trên sa mạc trải dài vô tận, cát vàng bị hun nóng tới độ người thường khó lòng chịu nổi.
Hơn hai mươi người thất thểu lê bước trong sa mạc.
Họ mặc áo xám rách nát chẳng biết đã bao lâu không được giặt giũ, mùi hôi hám bốc lên, mồ hôi khiến quần áo ướt đẫm, dính dớp trên cơ thể từng người. Môi họ khô nứt, hốc mắt trũng sâu, gương mặt ai cũng lộ rõ sự mệt mỏi, những bước chân lảo đảo như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, những con ngựa được họ dắt đi cũng gầy còm, ốm yếu.
Trên sa mạc Somar từng có một đảo quốc giàu có thịnh vượng, nhưng sau khi chiến tranh bùng nổ, quốc gia này đã bị tiêu diệt, ốc đảo bị súng ống và đạn pháo hủy diệt gần như hoàn toàn rồi dần hòa vào với sa mạc xung quanh. Những kẻ áo rách quần manh kia chính là cư dân của quốc gia nọ.
Đất nước ấy có một truyền thuyết kể rằng, sâu trong sa mạc Somar có chôn giấu di tích của một nền văn minh từ mấy triệu năm về trước cùng với những báu vật có thể nắm trong tay cả vùng sa mạc này. Trong cuộc chiến tranh mấy chục năm về trước, sa mạc Somar đã xảy ra một lần đột biến, cát sa mạc như những dòng hải lưu, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ nuốt trọn mọi thứ, nó di chuyển khắp nơi như bị người ta điều khiển và tồn tại tới sáu bảy ngày rồi mới tự động biến mất. Những bằng chứng văn hiến về nền văn minh xưa cũng biến mất theo sự hủy diệt của quốc gia trên ốc đảo kia. Người dân của quốc gia đó luôn tin tưởng và muốn có được báu vật trong truyền thuyết kia, họ ký thác hi vọng về một ngày phục quốc vào truyền thuyết đó và đã tốn rất nhiều năm để tìm kiếm.
Kẻ hành hương, đây chính là những kẻ lang thang ở khu vực xung quanh sa mạc Somar, cũng là tên gọi mỉa mai cho người dân còn sót lại của quốc gia đó.
Hơn hai mươi người kia là những kẻ hành hương cuối cùng.
"Di tích Fironia, sức mạnh ma pháp, chắc chắn tồn tại."
Kẻ hành hương già nua nhất tự nói với mình.
...
Trong sa mạc Somar, một đội xe đã trở lại cứ điểm được phòng thủ nghiêm mật.
"Dorothy, lần này vẫn không có kết quả gì à?"
La Thanh, thủ lĩnh Vũ Trang Hoa Hồng, lạnh mặt hỏi.
"Phạm vi tìm kiếm lần này là khu vực E4, E5, D4, vẫn không có manh mối về Fironia."
Dorothy ồm ồm đáp lại. Cô ta là một cô gái da đen cường tráng với vết sẹo đáng sợ như con rết hằn trên mặt, cánh tay rắn chắc để trần bên ngoài chiếc áo ba lỗ nổi bắp cuồn cuộn với những hình xăm đã bị màu da che giấu, nếu không nhìn kĩ thì khó lòng nhận ra những nơi mà hình xăm tồn tại cũng như ý nghĩa của nó.
Vũ Trang Hoa Hồng là một tổ chức lính đánh thuê với tất cả các thành viên đều là nữ giới, cứ điểm của họ nằm sâu trong lòng sa mạc Somar, họ đã tìm di tích Fironia từ rất lâu rồi.
Ở tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng này có hai huấn luyện viên, một là huấn luyện viên Quỷ Hồ người da trắng với vóc dáng nhỏ xinh, đồng thời cũng là một tay ám sát cừ khôi.
"Lần tìm kiếm này chúng tôi đã giao chiến với người của Gordon. Văn Lệ và Cassy chết rồi."
Những lính đánh thuê nữ lần này đều mang theo thương tích quay về, trên áo chống đạn có rất nhiều vết tích, ngay cả áo lót gốm bên trong cũng vỡ nát.
Đôi mắt xanh của La Thanh lạnh lẽo hẳn đi rồi thản nhiên nói: "Lần tìm kiếm sau phải cẩn thận hơn, gia tộc Chesrode chống lưng cho lũ khốn nạn Gordon ấy vẫn luôn muốn tìm cách diệt trừ chúng ta."
Sau lưng mỗi một đội vũ trang trong sa mạc Somar này đều có một thế lực giúp sức, họ chiếm cứ lấy sa mạc là để tìm kiếm Fironia, chuyện đánh nhau liên tục xảy ra, cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, trên tay những lính đánh thuê có thể sống sót ở đây chí ít cũng phải có mười mấy mạng người rồi, ai nấy đều là kẻ hung tàn, lưỡi dao liếm máu.
...
Hàn Tiêu cảm nhận được máy bay đang rung lắc, một lực mạnh nhấn anh sát vào ghế ngồi, một lát sau mới dần dần dịu lại rồi ngừng hẳn.
"Hạ cánh rồi."
Giọng phi công vang lên từ trong loa.
Hàn Tiêu xách hành lý xuống máy bay, ngay lập tức anh bị bầu không khí nóng hầm hập phả vào mặt.
Địa điểm hạ cánh là một kho hàng cỡ trung bị lưới sắt bao quanh với không ít những nhân viên được trang bị vũ trang đang tuần tra bốn phía. Nơi này là cứ điểm của Farian tại sa mạc Somar. Một tập đoàn vũ khí lớn mạnh cấp toàn cầu như Farian luôn có cứ điểm tại mỗi khu vực để thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư, dù sao công ty chuyển phát nhanh ở đây cũng sẽ không nhận chuyển phát súng ống và đạn dược.
"Hoan nghênh đến với sa mạc Somar."
Antonoff cũng xuống máy bay, cơ thể béo tốt của hắn khiến cho chiếc sơ mi trắng trở nên chật ních, có thể nhìn rất rõ từng ngấn thịt lộ ra chẳng khác nào nữ giới lộ ngực.
"Sao anh lại theo tới đây?"
"Ha ha, người phụ trách phía sa mạc Somar đợt vừa rồi bị cuốn vào một trận quyết chiến, tên xui xẻo đó bị đạn lạc bắn vỡ sọ nên tôi mới tiện thể qua đây để sắp xếp lại công việc, vừa hay cũng lâu rồi tôi không được đi du lịch nữa."
Hàn Tiêu gật đầu, anh không hề khách sáo, nói: "Tôi cần bản đồ tọa độ cùng với tình báo về phân bố thế lực trên sa mạc Somar, tiện thể thì mượn một chiếc xe việt dã đi trong sa mạc luôn."
"Tôi sẽ để người sắp xếp cho anh."
Somar là một sa mạc có diện tích rất lớn, nếu một người lái xe việt dã không ngủ không nghỉ, không chệch phương hướng thì cũng tốn khoảng mười ngày mới có thể ra khỏi sa mạc, bởi lẽ việc phân biệt hướng đi trong sa mạc là rất khó, chỉ có radar tọa độ mới có thể vẽ được bản đồ, hơn nữa trong sa mạc còn có rất nhiều các đoàn đội vũ trang đang trú đóng.
Hàn Tiêu không hiểu vì sao lại có người tụ tập trên mảnh đất sỏi đá khô cằn này rồi quyết đấu sinh tử với nhau.
"Là vì tìm Fironia."
"Đó là thứ gì vậy?"
Hàn Tiêu tò mò, anh hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này, hiển nhiên là trong kiếp trước chưa có ai mở được nhiệm vụ ẩn đó.
Antonoff cười ha ha: "Tôi cũng chẳng biết nữa."
Hàn Tiêu nhận ra Antonoff đang giấu giếm, anh nhíu mày không nói gì mà chỉ cầm trang bị bước lên xe, lên đường khảo sát thực địa cứ điểm của Vũ Trang Hoa Hồng.
"Chúc anh thuận lợi."
Antonoff hời hợt vẫy vẫy tay.
Lưới sắt mở ra, Hàn Tiêu lái xe việt dã lao nhanh ra ngoài.
...
Bằng định vị tọa độ trên radar, mấy tiếng sau, Hàn Tiêu đã tới bên ngoài cứ điểm của Vũ Trang Hoa Hồng, anh sử dụng kính viễn vọng phóng đại rất nhiều lần để quan sát.
Đây là một cứ điểm nhỏ được phòng ngự rất nghiêm ngặt với bức tường bê tông bao ngoài, trên tường còn có lưới sắt, con đường ra vào duy nhất chính là một cánh cổng kim loại.
Bên trong có trạm gác lúc nào cũng có lính gác quan sát xung quanh, tầm quan sát rất xa, hơn nữa còn có cả đèn pha công suất lớn được bật vào buổi đêm.
Hàn Tiêu kết luận, trừ khi có thể độn thổ, nếu không thì anh hoàn toàn không có khả năng đột nhập vào đây.
Hơn nữa Vũ Trang Hoa Hồng còn là một tổ chức toàn phụ nữ ngực to mông cong, mông mình thì đúng là cong đấy, nhưng ngực thì làm thế nào cũng không xuất hiện được, kể cả mặt nạ mô phỏng cũng không bắt chước nổi.
Kế hoạch đột nhập tuyên bố phá sản.
Hàn Tiêu nhìn thoáng qua mấy chục khẩu pháo và súng máy hạng nặng được bày trên trạm gác cùng với tường ngoài bằng bê tông cứng chắc.
Thôi, kế hoạch tấn công chính diện cũng phá sản nốt.
"Chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang, nhất định phải dùng chiến thuật bẫy rập, vậy thì phải chế tạo vài thứ đồ mới được."
Hàn Tiêu đảo mắt, lặng lẽ rút lui.
Anh trở về cứ điểm Farian, nói với Antonoff việc mình muốn mượn xưởng chế tạo.
Hàn Tiêu chỉ còn bảy điểm tiềm năng, anh quyết định tăng "Nguyên lý điện từ cơ bản" lên Level 4, tăng "Cảm biến diện rộng cơ bản" lên Level 3, tổng cộng tiêu tốn bốn điểm.
[Có tiến hành dung hợp tri thức (Nguyên lý điện từ cơ bản Level 4, Lý thuyết năng lượng cơ bản Level 3, Cảm biến diện rộng cơ bản Level 3) hay không, lần dung hợp này tiêu hao 15000 điểm kinh nghiệm.]
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
39 chương
5 chương
24 chương
10 chương
55 chương
11 chương