Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 87 : Kế hoạch thật sự!
Translator: Nguyetmai
Khi trước nương nhờ Tinh Long vì trốn tránh Manh Nha truy sát, tìm kiếm nơi ẩn núp tạm thời, cũng để tiện nắm được tri thức nâng cao, mặt nạ mô phỏng là đường lui anh đã chọn sẵn từ lâu.
Một khi làm ra mặt nạ mô phỏng rồi thì anh gần như không có khả năng bị Manh Nha tìm ra nữa, thế nên không cần lo chuyện Manh Nha sẽ tìm được anh, thế thì anh sẽ có khả năng hành động một mình, không cần vì an toàn mà chui rúc trong một góc nữa. Chủ động chọc giận thủ lĩnh có thể khiến Manh Nha dồn sự chú ý vào Tinh Long, đưa cho chúng hướng phát triển sai lầm... Tuyệt đối không phải vì sở thích ác ý của anh đâu! Tuyệt đối không phải!
Dù có muốn mượn sức đả kích Manh Nha cũng không cần đặt bản thân dưới sự khống chế của Tinh Long nữa, trông thì Tinh Long đối xử với anh rất ôn hòa nhưng rõ ràng là vẫn không hoàn toàn tin tưởng, trong điện thoại mã hóa có một con chip định vị vệ tinh rất bí mật, anh đã phát hiện ra từ lâu, giờ rốt cuộc cũng tới lúc tháo nó ra.
Chỉ còn ba tháng cuối cùng trước khi Open Beta mở ra, anh phải nhanh chóng thăng cấp, tích lũy càng nhiều vốn liếng. Vô số nhiệm vụ trên toàn bộ hành tinh này chẳng khác gì một kho báu lớn cả.
Vốn liếng tích lũy sau giai đoạn hợp tác với Cục 13 đã đủ, giờ không cần lá mặt lá trái nữa, có thể một mình cao chạy xa bay rồi.
Thế giới rộng lớn như thế, nhất định không thiếu nơi để đi.
Kế hoạch của anh là kế trong kế.
Là một người theo chủ trương thay đổi mục tiêu liên xoành xoạch, trong mắt Hàn Tiêu thì độ thiện cảm của trận doanh Tinh Long không đáng nhắc tới khi so với sự phát triển của sức mạnh. Hơn nữa, anh còn biết khi phiên bản 2.0 mở ra, đừng nói là Tinh Long mà cả sáu nước và Manh Nha đều thành cơm cà ri hết.
Đừng chỉ xem địa vị của các thế lực hiện nay vững vàng thế nào, bố cục ổn định ra sao, rồi rảnh rỗi chơi mèo vờn chuột với nhau nữa chứ, thế nhưng khi thiên tai cấp hành tinh ập tới thì tất cả các quốc gia và thế lực này sẽ phát hiện ra rằng, lợi ích cá nhân đứng trước sự tồn vong của toàn bộ văn minh là quá nhỏ bé, chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Địa vị hiện tại cũng giống như bọt biển trước ánh mặt trời, bề ngoài thì rực rỡ lóng lánh nhưng chỉ chọc nhẹ là vỡ, tựa như một giấc mộng phồn hoa hào nhoáng mà thôi.
"Phiên bản đầu tiên còn chưa bắt đầu, thời gian hiện thực của phiên bản 1.0 là bảy tháng, thời gian trong game là ba năm rưỡi, cộng thêm thời gian chuyển tiếp phiên bản trong game là một năm, nói vậy thì cách phiên bản Thảm Họa Biến Dị 2.0 còn khoảng năm năm nữa."
"Thảm Họa Biến Dị là một tai họa lớn, tốt nhất phải tránh được thời kỳ hỗn loạn và nguy hiểm nhất khi phiên bản 2.0 bắt đầu, vì thế trong vòng năm năm phải khai thác tất cả những yếu tố có lợi với mình trên Hải Lam Tinh, mà còn phải tìm được cách rời khỏi đây, tạm thời tránh xa hành tinh này mới được."
Mắt Hàn Tiêu lóe lên.
Bảng thông tin đột nhiên nhảy ra gợi ý mới.
[Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ "Phá hủy căn cứ Ám Nha cốc" là 100%, độ cống hiến 72%, bạn nhận được 360000 điểm kinh nghiệm!]
[Nhiệm vụ kết thúc.]
Xem ra trận chiến bên phía quân đội Hải Hạ cũng đã kết thúc.
Hàn Tiêu rất hài lòng, nếu anh không chặn giết đám Phan Khuông thì sợ rằng độ hoàn thành chỉ khoảng 40% thôi, không phí hoài bao công sức của anh khi lẻn vào tìm tình báo rồi còn gài nội gián là Lâm Diêu và Lambert vào lòng địch, gần như có thể nắm giữ toàn bộ hành động của kẻ địch, thế nên độ cống hiến mới cao như vậy. Nếu không nhọc lòng tính toán kỹ càng trước thì ít nhất phần thưởng cũng bị giảm hai phần ba so với hiện tại.
[Nhiệm vụ trận doanh "Ám Nha cốc" đã kết thúc, bạn hoàn thành các mục tiêu: Trinh sát 1, Trinh sát 2, Sát thủ Ám Nha, Xung đột trực diện, Chém đầu 2, Chém đầu 3, Phá hủy căn cứ Ám Nha cốc.]
[Đang quyết toán nhiệm vụ... Quyết toán hoàn tất, đánh giá hiệu suất: xuất sắc.]
[Độ thiện cảm của Cục phòng vệ biên giới chiến lược Tinh Long tăng lên 1120 điểm, quan hệ hiện nay: thân thiện (1370/3000).]
[Độ thiện cảm của tổ chức Manh Nha giảm xuống 500 điểm, quan hệ hiện nay: cừu hận (-1500/-3000).]
[Bạn nhận được phần thưởng thêm cho đánh giá xuất sắc: thêm 50% điểm kinh nghiệm (180000), phần thưởng ngẫu nhiên x1, đang lựa chọn phần thưởng ngẫu nhiên...]
"Còn có cả phần thưởng ngẫu nhiên, vận may lần này không tệ nhỉ."
Hàn Tiêu mừng thầm, nhiệm vụ lớn hoặc chuỗi nhiệm vụ sau khi kết thúc sẽ có đánh giá nhiệm vụ, đánh giá xuất sắc chỉ có 30% khả năng kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên, rất hiếm gặp. Phần thưởng của đánh giá ngẫu nhiên giống như rút thăm trúng thưởng, có thể là kinh nghiệm, đạo cụ, kỹ năng, điểm thuộc tính, điểm tiềm năng... không chừa loại hình nào, sau khi ngẫu nhiên mở ra mấy loại phần thưởng sẽ để người được thưởng tự do lựa chọn.
[Phần thưởng của bạn lần này là: "Thiên phú sở trường"]
[Đang lựa chọn ngẫu nhiên... Quá trình ngẫu nhiên hoàn tất, vui lòng chọn một trong ba sở trường dưới đây.]
[Cơ thể khỏe mạnh: HP +400, sức đề kháng đặc biệt +4%]
[Nhanh tay lẹ mắt: nhanh nhẹn +6%, tốc độ công kích +5%]
[Tinh thần kiên cố: thần bí +5, sức đề kháng tinh thần +8%]
Ngón tay Hàn Tiêu khẽ gõ cằm, suy nghĩ cặn kẽ.
Hiệu quả của ba loại sở trường này quy củ một cách máy móc, cơ thể khỏe mạnh tăng máu, thích hợp nhân vật MT, phần lớn thời gian anh đều tấn công tầm xa, với lại còn có áo giáp kiểm soát từ tính hộ thể, nói chung không cần lượng máu cao lắm.
Nhanh tay lẹ mắt cũng không tệ, nhanh nhẹn ảnh hưởng đến tất cả các khía cạnh của tấn công tầm xa như độ chính xác, tỷ lệ bạo kích, tốc độ tấn công... chọn sở trường này thì có thể nâng cao từ 8 đến 10% tỷ lệ phát ra.
Tinh thần kiên cố chỉ có hệ ma pháp hoặc hệ niệm lực mới cần, với anh chẳng có tác dụng gì.
Hàn Tiêu lựa chọn: "Nhanh tay lẹ mắt."
[Bạn nhận được sở trường "Nhanh tay lẹ mắt"!]
Hàn Tiêu nhìn bảng thông tin, 12 điểm thuộc tính tự do sau khi thăng cấp chưa dùng tới đều được ném vào trí lực, trí lực đã đạt 88 điểm, là thuộc tính cao nhất hiện giờ.
Tiến độ nhiệm vụ cấp A "Bụi lạc trần ai" gia tăng 1,8%. Trông có vẻ không nhiều lắm nhưng Hàn Tiêu biết, hủy diệt căn cứ Ám Nha cốc chẳng khác nào giải quyết đầu mối quan trọng để sau này game thủ gia nhập trận doanh Manh Nha, lại còn ngăn được tốc độ phát triển của chúng, hiệu quả sau này ít nhất cũng phải tăng từ 10% đến 15%! Game thủ lựa chọn trận doanh thì phần lớn người mới và game thủ giải trí đều chọn theo nguyên tắc ở gần nhất có thể.
Mà thủ lĩnh Manh Nha rõ ràng không hề rõ tầm quan trọng của căn cứ Ám Nha cốc này, gã chỉ phiền lòng vì một căn cứ lớn lại bị tiêu diệt mà thôi.
Hàn Tiêu cung cấp tin tình báo để một thế lực khác tấn công Manh Nha, tiến độ gián tiếp ít hơn khi chủ động nhiều, đây là vấn đề về độ cống hiến, nhưng nếu cố chấp tự mình phá hoại thế lực của Manh Nha thì không hề khả thi, bởi anh không thể theo kịp tốc độ phát triển của Manh Nha, vậy nên lựa chọn tốt nhất là tung tin tình báo của chúng cho các thế lực khác.
Tiến độ phải tới 20% mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, theo đuổi hoàn mỹ ngược lại sẽ mất nhiều hơn được, thấy đủ thì ngừng mới là đúng đắn.
Hàn Tiêu nheo mắt: "Hẳn là nên đổi phương pháp cung cấp tình báo."
Kết toán nhiệm vụ xong, tiếp theo nên làm chuyện nghiêm túc rồi.
Hàn Tiêu liên lạc với Lâm Diêu.
"Tình hình hiện tại sao rồi?"
"Anh Tiêu, quân đội Hải Hạ đã nắm giữ tất cả vật tư của căn cứ Ám Nha cốc, còn bắt sống mấy trăm thành viên Manh Nha nữa, trong đó có cả Domon, nhưng tiếc là để hai tên quản lý là Phan Khuông với Lý Tiết trốn mất rồi."
"Người Hải Hạ có động tĩnh gì không?"
"Họ đang thu dọn chiến trường, có lẽ mai sẽ rút quân về biên giới."
"Được, tôi hiểu rồi."
...
Quân đội Hải Hạ dọn dẹp xong chiến trường thì cũng nghỉ ngơi và hồi phục ngay tại chỗ, chuẩn bị để mai rút lui.
Lâm Diêu và Lambert hội hợp với mọi người, các đặc công Cục 13 đều nhao nhao khen ngợi công lao ẩn núp trong lòng địch của họ.
"Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy."
Đây là Mã Thanh Dương.
"Tiểu Lâm Lâm, đồng đội của cô làm tốt lắm."
Đây là Địch Tố Tố.
"Làm tốt lắm, rất đáng tin."
Đây là những nhân vật quần chúng tác giả lười đặt tên.
Lâm Diêu xoa gáy, ngại ngùng bảo: "Chúng tôi chỉ hành động theo sự chỉ huy của anh Tiêu thôi."
Vì thế người của Cục 13 lại thay đổi đối tượng khen ngợi, Kỳ Bách Gia gật gù, quyết định trên báo cáo sẽ không quên khen ngợi Hàn Tiêu lần này lập công. Nhưng anh ta chợt phát hiện ra đến giờ Hàn Tiêu vẫn chưa quay lại.
"Ơ, anh ta đâu rồi?"
"Chắc có chuyện gì đó nên về muộn."
Sắc trời dần tối mà Hàn Tiêu vẫn mãi chưa thấy đâu.
"Sao giờ vẫn chưa về nữa?"
Lý Nhã Lâm nghi hoặc không thôi, huých Lâm Diêu bên cạnh, giục cậu ta mau chóng liên hệ với Hàn Tiêu xem sao.
Lâm Diêu bất đắc dĩ bảo: "Tôi liên hệ hơn bốn mươi lần rồi mà anh Tiêu vẫn không trả lời."
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, đến tận sáng sớm hôm sau lúc quân đội Hải Hạ xuất phát vẫn chưa thấy Hàn Tiêu xuất hiện, chuyện này khiến người của Cục 13 không khỏi nghĩ nhiều.
"Có phải Hàn Tiêu về biên giới trước rồi không?" Trương Vĩ hỏi.
Cũng không phải không có khả năng, mọi người nghĩ lại, hình như trước giờ Hàn Tiêu luôn hành động tùy hứng, có lẽ anh thấy không cần thiết tập hợp cũng nên.
Ôm tâm trạng lo lắng, mọi người theo quân đội quay về.
...
Quân lính Hải Hạ đều tỏ ra thoải mái, đội hình rải rác, không hề cảnh giác.
Ở trung tâm đoàn quân, Celtic ngồi trên xe chỉ huy đang cau mày nghĩ một chuyện rất hệ trọng.
Hành động lần này ông ta không biểu hiện xuất sắc, thậm chí còn có sai lầm khi chỉ huy, tạo thành thương vong không cần thiết, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới đánh giá năng lực cho xem.
Muốn tăng quân công thì nhất định phải nêu bật tầm quan trọng của mình trong chiến dịch lần này mới được.
"Nếu như có thể chia công của Cục 13 thì..."
Celtic ngẫm lại, có thể viết báo cáo rằng việc Hàn Tiêu cho đồng đội lẻn vào căn cứ trong rồi lấy được tình báo quan trọng đều do mình chỉ đạo, như thế ông ta có thể nêu bật tầm quan trọng của sĩ quan chỉ huy này rồi.
"Cách này được đấy."
Nhiệm vụ chấm dứt là Cục 13 sẽ đi ngay, không thể đột nhiên lao ra phản đối, báo cáo của ông ta là gửi cho lãnh đạo Hải Hạ, những kẻ khác cũng không thể biết ông ta viết gì trong đó được.
Mắt Celtic sáng lên, không chừng công lao này sẽ chính là căn cơ cho kế hoạch bước vào cấp Tướng của ông ta đây.
Đúng lúc này bên ngoài xe vang lên tiếng xôn xao, Celtic phát hiện đội ngũ đột ngột dừng lại.
"Thượng tá, đằng trước có hai thi thể, hình như là Phan Khuông và Lý Tiết!"
Celtic giật nảy lên, vội vàng xuống xe, ngay bãi đất trống phía trước có hai thi thể đặt nằm song song, rõ ràng là hai tên quản lý căn cứ Ám Nha cốc.
Đám quân lính đều rất kinh ngạc, họ vẫn nhớ thực lực cực mạnh mà Phan Khuông mới thể hiện cách đây không lâu, không ngờ hắn cũng bị người giết như vậy.
"Là ai làm! Ai đặt thi thể ở đây?"
Celtic lớn giọng hỏi, đám lính ngơ ngác nhìn nhau, không ai trả lời, họ cũng chỉ vừa phát hiện chuyện này mà thôi.
Cục 13 cũng đã tới, thấy cảnh này thì đều rất kinh ngạc.
"Chỉ có thể là Hàn Tiêu thôi."
"Không ngờ anh ta lại làm được!"
"Nhưng sao lại đặt thi thể giữa đường? Đây là quân công mà, sao phải tặng cho bọn Hải Hạ chứ."
Celtic mừng khôn xiết, thi thể cấp quản lý chính là chiến công lớn, ông ta vẫy tay ra hiệu cho lính bọc thi thể lại rồi mang về.
Quân lính vừa dọn thi thể ra thì ngay dưới hai thi thể lại phát ra tiếng động như khi bom mìn bị va chạm.
"Có mìn!"
Binh lính xung quanh hoảng hốt, vội vàng nhào về bốn phía xung quanh, đội hình lập tức phân tán.
Celtic cũng bị dọa sợ, vội nằm xuống đất.
Nhưng đợi vài giây cũng không thấy nổ mạnh, lúc này mới có binh lính to gan đứng dậy thử rồi cẩn thận mò quả mìn dưới thi thể ra, cầm lên tay kiểm tra mới thấy trọng lượng rất nhẹ.
"Đây không phải mìn thật, đều rỗng hết!"
Lúc này đám lính mới phát hiện ra mình bị lừa, ai nấy đều phát cáu lên.
"Trò này chẳng vui gì hết!"
"Quá xấu tính!"
"Ông đây bị dọa ướt quần rồi!"
Sắc mặt người của Cục 13 đều rất quái, không biết có nên cười hay không nữa.
Lý Nhã Lâm lẩm bẩm: "Đúng là chuyện Hàn Tiêu sẽ làm thật..."
Celtic lồm cồm đứng dậy, bộ quân phục vốn luôn phẳng phiu sạch sẽ đã dính đầy bùn đất với cỏ vụn, trông rất thảm hại.
Mặt ông ta xanh mét, đoán được là Hàn Tiêu làm nên cảm thấy anh đang cố ý đùa dai chọc gan mình, ông ta cả giận quát: "Trò trẻ con!"
"Pằng!"
Từ nơi xa đột ngột vang lên tiếng súng.
Một lỗ máu xuất hiện trên Thái Dương của Celtic, viên đạn xuyên qua kéo theo một cái đuôi máu đỏ tươi.
Celtic trợn trừng mắt, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bởi không kịp chuẩn bị tâm lý nên trong con ngươi tràn ngập sự quyến luyến với sinh mệnh và bất ngờ, đồng tử vô thần giãn ra, thân thể loạng choạng rồi đổ gục xuống.
Trước đó một lát ông ta vẫn còn đang ảo tưởng tới quân công và tiền đồ, tới tận lúc chết cũng không thể tin được chính mình lại chết ngay trên đường về sau khi giành thắng lợi thế này.
Trong nháy mắt, bất kể là biểu cảm dở khóc dở cười của Cục 13 hay biểu cảm tức giận lẫn bất bình của binh lính Hải Hạ đều đông cứng lại!
Sau đó nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ!
...
Từ một vách đá nơi xa, Hàn Tiêu nhìn lên từ ống ngắm súng bắn tỉa, sắc mặt hoàn toàn hờ hững.
"Ra ngoài lăn lộn có nợ thì sớm muộn cũng phải trả thôi."
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
39 chương
5 chương
24 chương
10 chương
55 chương
11 chương