Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 29 : Trở mặt

Translator: Nguyetmai Hai người được đàn em của Ly Miêu đưa tới một căn phòng, Mã Kiệt bồn chồn hỏi: "Các người muốn tôi tới đây làm gì?" "Yên tâm, không phải chuyện xấu gì đâu, người kia là cơ giới sư, hiểu biết về các bản thiết kế súng ống. Đại ca luôn muốn ra tay với nó nhưng lại không biết lai lịch nó thế nào nên chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nên muốn gặp ông để tìm hiểu tình hình thôi." Mã Kiệt mau chóng suy nghĩ, lúc này trong lòng ông ta vô cùng kích động, được gặp đại ca Ly Miêu là cơ hội ngàn năm có một, biết đâu nhờ lần này mà ông ta có thể thăng chức nhanh chóng, thoát khỏi số mệnh không nơi nương tựa thì sao? Liếc nhìn sang đứa em họ tóc vàng, giờ đây nó đang nhìn ông ta với vẻ mặt ngu xuẩn và đôi mắt hôm mộ. Chẳng cần phải do dự gì để quyết định bán đứng Hàn Tiêu, không quen không biết mà, mặc kệ nó thôi. Đứng ngồi không yên suốt nửa giờ, lúc này Ly Miêu mới tới, tóc vàng và Mã Kiệt vội vàng chào hỏi ngay. Thậm chí Mã Kiệt vì quá gấp gáp nên đã vô tình làm đổ một chiếc ghế. "Mày biết lai lịch của kỹ sư Hàn à?" Vẻ lạnh lùng của Ly Miêu làm Mã Kiệt càng hoảng, trán ông ta đã ướt mồ hôi, lắp bắp đáp: "Nó tên là Hàn Tiêu, là một kẻ lang thang thôi. Chúng tôi từng vượt biên trái phép cùng nhau, đây là lần đầu nó tới Tây Đô, không nơi nương tựa." Ly Miêu chớp mắt: "Chỉ có thế thôi?" Mã Kiệt tưởng Ly Miêu không hài lòng nên vắt óc suy nghĩ rồi luống cuống nói tiếp: "Đúng rồi, lúc tới Tây Đô này, nó chẳng mang theo thứ gì cả, ăn mặc thì rách rưới, trông nghèo rớt mồng tơi." "Tốt lắm." Ly Miêu quay người định ra ngoài. Mã Kiệt là một kẻ biết quan sát, ông ta cung kính đáp lại: "Chỉ cần đại ca hài lòng là tốt rồi ạ." Ly Miêu dừng chân, như cười như không nói: "Mày được đấy, sau này đi theo tao đi." Mã Kiệt trợn trừng mắt, mừng như điên. Mình phất rồi! Chờ cho Ly Miêu rời đi, tóc vàng mới vội vàng bước tới, nịnh nọt nói: "Mã Kiệt này, về sau phải nhờ anh quan tâm chăm sóc rồi." Lần này Mã Kiệt là kẻ mạnh, ông ta nghiêng người qua một bên, giả vờ đắn đo: "Cậu vừa gọi tôi là gì ấy nhỉ?" "Anh, anh họ." Vị trí của tóc vàng và Mã Kiệt thay đổi một trăm tám mươi độ, vậy mà gã rất tự nhiên, hoàn toàn không thấy nhục nhã gì. Sĩ diện của Mã Kiệt được thỏa mãn, ông ta vỗ vỗ vai tóc vàng, tươi cười hớn hở. Suy nghĩ giây lát, ông ta hỏi tên đàn em của Ly Miêu đang đứng gần đó: "Người anh em này, mạo muội hỏi cậu một chút, đại ca định xử lý Hàn Tiêu thế nào?" "Việc này mà còn phải hỏi nữa à? Tất nhiên là bắt lại rồi tra tấn, ép nó nôn bản thiết kế súng ra, một khi có bản vẽ rồi, chúng ta sẽ tự đào tạo kỹ sư chế tạo súng, tiếp đó là diệt khẩu Hàn Tiêu luôn." "Thế thì tốt rồi." Mã Kiệt yên tâm. ... Chưa tới ba phút, Ly Miêu đã trở lại bàn ăn. Y nhìn đồ ăn chưa hề vơi đi chút nào, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Hàn Tiêu, không sai chứ?" "Xem ra anh biết tên tôi rồi nhỉ." Hàn Tiêu đã ngửi được dấu hiệu của giông bão sắp tới nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình thản. Anh chỉ âm thầm đặt tay vào bên trong ba lô, lục lọi rồi tóm được rãnh cầm của cánh tay máy động lực, anh lập tức tóm chặt để sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Lúc này, Hàn Tiêu mới cảm thấy an tâm hơn. Mặc dù mục đích anh tới bãi phế phẩm này chính là để đào bẫy cho Ly Miêu, thế nhưng vì có nhiều bài học từ trước, anh đã quen hành động thận trọng. Nhớ khi vừa mới tiếp xúc với "Tinh Hải", Hàn Tiêu vẫn còn là một tên trẻ trâu, coi NPC trong game như những chương trình dập khuôn của các game khác nên mới tùy ý làm bừa. Sau khi lật thuyền trong mương hơn chục lần như vậy, dù là lợn nái cũng biết phải cẩn thận hơn. Lật thuyền thế nào? Bị game thủ canh ở điểm phục sinh truy sát, Hàn Tiêu vẫn nhịn được, thế nhưng đằng này anh lại bị NPC chặn ba ngày liền. Từ từ đã, những người thích nói về quá khứ đen tối đều sẽ bị lôi vào ngõ nhỏ úp sọt đấy! Ngón tay Ly Miêu gõ nhịp trên mặt bàn, y chậm rãi nói: "Ha ha, tao luôn suy đoán về lai lịch của mày, chẳng ngờ tới, hóa ra mày chỉ là một thằng lang thang vừa mới đặt chân tới Tây Đô này chưa bao lâu. Phải công nhận mày rất cẩn thận, cho tới hôm nay tao mới biết được lai lịch của mày." "Thì sao?" Ly Miêu lạnh mặt, y lật mặt còn nhanh hơn trở bàn tay: "Biết điều đi, mau giao toàn bộ kỹ thuật chế tạo súng ra đây." Biết Hàn Tiêu là kẻ thân cô thế cô, không có bất cứ một thế lực nào chống lưng, Ly Miêu quyết định ra tay ngay. Y gỡ bỏ lớp mặt nạ thân thiết dối trá, để lộ ra răng nanh của mình. "Không nói chuyện giao tình gì luôn hả?" "Tao với mày làm gì có giao tình gì? Giữa chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi." "Anh không sợ tôi nổi điên lên rồi giết anh à?" Hàn Tiêu nhếch mép. Ly Miêu cười nhạo, y vỗ tay, bốn tên đàn em bên cạnh lập tức rút súng nhắm vào Hàn Tiêu. "Mày tưởng rằng tao không chuẩn bị gì à? Mỉa mai làm sao, tất cả những khẩu súng đang chỉ vào mày lúc này đều là do một tay mày tạo ra đấy." Tổng cộng có sáu tên lâu la mang súng, phía đối diện bàn ăn là Ly Miêu và bốn tên, sau lưng Hàn Tiêu thì có hai kẻ gác cửa. Trong căn phòng chật hẹp này, không gian để Hàn Tiêu né tránh thực sự quá ít ỏi. Hàn Tiêu vẫn án binh bất động, anh từ tốn nói: "Kể cả tôi có giao kỹ thuật ra thì anh cũng giết tôi diệt khẩu thôi." Ly Miêu cười lạnh, đúng là y nghĩ như vậy. Những thứ chỉ có ít người nắm giữ mới là những thứ có giá trị, mà bản thân y lại rất am hiểu cách diệt cỏ tận gốc. "Tao mong mày hãy phối hợp, ít nhất như vậy sẽ giảm bớt nỗi đau da thịt mày phải gánh chịu." "Nếu tôi không phối hợp thì sao?" "Tao có vài đứa đàn em am hiểu việc bức cung lắm, sớm muộn mày cũng phải khai ra thôi." Vẻ biếng nhác trên mặt Hàn Tiêu bỗng biến mất, ánh mắt sắc bén của anh khiến Ly Miêu chột dạ. "Anh cảm thấy tôi không có đường trốn à?" Ly Miêu thấy tay trái của Hàn Tiêu luôn đặt trong ba lô thì lắc đầu: "Có lẽ trong ba lô của mày có thứ gì đó mà mày trông cậy vào, nhưng một khi mày có bất cứ cử động bất thường nào, đàn em của tao sẽ nổ súng ngay lập tức." "Nếu như tôi nói rằng trong ba lô của tôi có thuốc nổ với sức công phá lớn thì sao?" Khóa ba lô mới chỉ kéo ra một đoạn nhỏ, không một ai thấy được bên trong có gì. Ly Miêu cười nhạo, y không tin vào câu nói nhảm nhí này. Sự xuất hiện của Mã Kiệt hoàn toàn là ngoài ý muốn, Hàn Tiêu không thể chuẩn bị trước được, dọa ai không biết nữa? Hàn Tiêu chậm rãi nói tiếp: "Không biết là ai đã nói lai lịch của tôi ra, nhưng rõ ràng hiểu biết của người đó về tôi quá ít. Anh có thể bật máy tính lên xem thử đi, vào mạng của thế giới ngầm ấy, thử tìm mục treo thưởng mới nhất xem nào." Ly Miêu nhíu mày. Việc Hàn Tiêu hoàn toàn không sợ hãi khiến y có chút bồn chồn. Dù y có một chút thế lực ở Tây Đô này, thế nhưng với toàn bộ thế giới ngầm mà nói, y chỉ là một con rắn nho nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi. Tầm mắt y có hạn, không có tư cách để tham gia vào những sự kiện xảy ra ở thế giới ngầm nên rất ít khi chú ý tới nó. Vậy nên, y hoàn toàn không biết gì về việc treo thưởng của tổ chức Manh Nha. Ly Miêu cảm thấy đây chỉ là kế hoãn binh của Hàn Tiêu. Hơn nữa, một kẻ được xưng là đại ca như y mà Hàn Tiêu nói gì lại đi làm nấy thì chẳng phải là mất mặt lắm hay sao? Hàn Tiêu vẫn cứ ung dung: "Anh không tin tôi à, vậy có muốn đánh cược một lần không? Cuộc đời luôn đầy ắp những bất ngờ mà, thuốc nổ có thể đạt tới lực sát thương lớn nhất khi ở trong không gian kín thế này đấy. Đầu tiên là nổ tung, sau đó các mảnh đạn sẽ bắn ra ngoài theo sóng xung kích, lan tràn tới khắp các ngóc ngách, uy lực mạnh hơn đạn thông thường nhiều. Tiếp đó là ngọn lửa nóng bỏng sẽ đốt cháy căn phòng này, tất cả mọi người trong phòng sẽ cùng bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng anh cứ yên tâm, anh sẽ không bị thiêu chết đâu, bởi vì mấy người sẽ bị mảnh đạn nổ cắt nát bét ngay từ đầu rồi." Đám lâu la của Ly Miêu bất giác lùi về sau một bước. Hàn Tiêu nói như thật vậy, điều này đã hù dọa được chúng. Ly Miêu quát: "Đủ rồi, tao không có hứng nói đùa với mày, ngoan ngoãn đứng lên, nếu không tao sẽ bảo chúng nó nổ súng đấy." Hàn Tiêu nhún vai, anh thở dài: "Thế là không thương lượng được thật à, tôi đưa..." Đúng lúc này, ánh chiều tà cuối cùng cũng chìm vào đường chân trời, đêm tối đã trở thành chúa tể trên không trung. Mới nói được nửa câu, Hàn Tiêu đứng phắt dậy mà không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào! Tay trái anh nắm lại, cánh tay máy như một mãnh thú vừa tỉnh dậy sau cơn mê, chiếc ba lô bị xé rách thành vải vụn bay đầy trong không gian. Hàn Tiêu dùng một tay nhấc bàn ăn lên, bát đũa lẫn thức ăn đổ ập về phía Ly Miêu và bốn tên lâu la. Thương lượng á? Không đâu, chẳng lẽ mày tin à? Bốn người trước mặt, hai người sau lưng. Hàn Tiêu đã có phán đoán sơ bộ, anh hất bàn ra phía trước để cản hỏa lực rồi lập tức dựng thẳng chiếc bàn lên ngăn trước mặt để tạo thành chướng ngại vật tạm thời. Sau đó, anh quay người lao ra cửa, đặt cánh tay máy ngang trước mặt. Khí thế của Hàn Tiêu cực kỳ hung mãnh, lúc này anh không khác nào một kỵ binh đang xung phong ra trận. Rầm rầm rầm, bàn ăn nện thẳng vào người bốn tên lâu la. Trán Ly Miêu bị bát đĩa đập phải gây chảy máu, y bưng vết thương, gào thét: "Bắn!" Lúc này, chỉ có hai tên đàn em ngoài cửa có khả năng nổ súng mà thôi. Tiếng súng vang lên!