Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 281 : Tính hạn chế của

Editor: Nguyetmai Hai MC đã phân tích một cách rõ ràng bảng biểu phát triển chủ tuyến, họ bám theo sát chủ đề của chương trình lần này, lấy Hải Lam Tinh để làm ví dụ phổ cập kiến thức về đặc điểm của nội dung chủ tuyến với game thủ, trên màn hình bắt đầu có các bình luận thảo luận, các game thủ ở những hành tinh khác nhờ chương trình này cũng hiểu được về nhân vật Hàn Tiêu. Hàn Tiêu nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên tên của anh xuất hiện trên "Thời báo Tinh Hải", dù gì anh cũng đã thể hiện sự tồn tại lâu như vậy rồi nên việc bị người ta đưa lên báo cũng là chuyện thường thôi. "Thời báo Tinh Hải" suy luận ra một khả năng khác của chủ tuyến là việc không có gì khó hiểu, khi Hàn Tiêu bộc lộ thân phận thật cũng là lúc anh nhân thể phô bày hết những câu chuyện của mình, chỉ cần game thủ động não sẽ thấy ngay, bỏ những câu chuyện này đi thì chẳng khó gì để suy luận theo logic ra được nội dung cốt truyện nguyên bản, mà số lượng game thủ lại khổng lồ, khó lòng đảm bảo rằng sẽ không ai có lối nghĩ như vậy cả. Lấy góc độ của game thủ mà nói thì Hàn Tiêu là một nhân vật có vai trò cực kỳ quan trọng trong chủ tuyến "Sáu nước và Manh Nha". Giờ cốt truyện đã cố định, một khả năng khác chỉ có thể dừng lại ở phỏng đoán, dùng để làm nổi bật tác dụng của Hàn Tiêu trong cốt truyện, khiến cho càng ngày càng có nhiều game thủ sinh ra hứng thú với nhân vật của anh. "Mình rất nổi tiếng ở Hải Lam Tinh, thế nhưng trong mắt các game thủ của các hành tinh khác thì tiếng tăm của mình cũng chỉ có hạn, giờ mình thúc đẩy cốt truyện, làm cho chủ tuyến bùng nổ sớm, được Thời báo Tinh Hải chọn làm chủ đề, những việc này tương đương với gián tiếp quảng cáo tên tuổi cho mình thêm lần nữa." Hàn Tiêu thầm nghĩ. MC nữ nói: "Tổng hợp tất cả từ những phần trên, tác dụng của Hàn Tiêu trong sự kiện "Sáu nước và Manh Nha" chính là thúc đẩy cốt truyện, căn cứ vào các giả thuyết và tư liệu từ game thủ, chúng ta có thể mạnh dạn phỏng đoán rằng mỗi một sự kiện chủ tuyến đều sẽ có những nhân vật quan trọng như Hàn Tiêu xuất hiện, họ có thể được gọi là nhân vật chính của cốt truyện, nhân vật chính của hành tinh. Thậm chí có thể nói rằng sự kiện chủ tuyến của các hành tinh vào thời điểm này đều bắt đầu từ chính bản thân nhân vật chính của hành tinh đó..." Hàn Tiêu gãi đầu một cái. Thực ra thì nhân vật chính ban đầu của sự kiện "Sáu nước và Manh Nha" là thủ lĩnh cơ... Khụ khụ, việc này không quan trọng. MC nam tiếp lời: "Theo lý thuyết thì mỗi một NPC đều có thể mở rộng sự kiện, mà những NPC mạnh, kinh nghiệm dày dặn, bối cảnh vững chắc lại có thể phát triển các sự kiện trong cốt truyện càng thêm phong phú hơn." Sau đó, MC nam đổi đề tài: "Vậy nên tính hạn chế của "nhân vật chính của cốt truyện" cũng chính là hạn chế của kết cấu và các bản đồ, lấy Hắc U Linh làm ví dụ, anh ta là nhân vật chính của chủ tuyến trên một hành tinh, thế nhưng trong tương lai, anh ta sẽ còn phần diễn trong những nội dung chủ tuyến khác sao? Tất nhiên tỷ lệ này không cao, phạm vi hoạt động của anh ta chỉ giới hạn tại hành tinh tân thủ, chờ tới sau khi mở ra bản đồ tinh tế thì những nhân vật quan trọng cuối cùng cũng sẽ chẳng khác gì người thường hết." "Mà những NPC đặt chân lên tinh tế mới có thể phát triển thêm nhiều sự kiện hơn, so sánh như vậy, có tiềm lực lớn nhất ở hành tinh tân thủ chính là Sương Đông Tinh của tộc Demon, nơi này có quan hệ mật thiết với trận doanh tinh tế, có tỷ lệ liên kết với những cốt truyện lớn cao hơn trong các phiên bản đổi mới, còn những hành tinh như Hải Lam Tinh, với nền văn minh hành tinh còn ở cấp thấp, viễn cảnh tương lai của họ dường như không quá lạc quan..." Trên màn hình video lại hiện lên những bình luận, có người đồng ý cũng có người phản đối. Sau khi phân tích xong tình hình của Hải Lam Tinh, việc tiếp theo chính là mời các game thủ chuyên nghiệp tới để phỏng vấn, Hàn Tiêu không xem tiếp nữa. Anh cứ nghĩ là chương trình sẽ khen ngợi mình cơ, chẳng ngờ tới cuối họ lại dùng anh làm ví dụ phản biện rồi đạp cho anh một phát, thế nhưng phân tích này khá có lý, cũng giống như việc Boss ở thôn tân thủ sẽ hành hạ game thủ mới rất nhiều lần, thế nhưng sau khi Level của game thủ cao hơn thì mấy con Boss kia còn chẳng bằng nổi một con quái cao cấp. Hải Lam Tinh thực sự là một hành tinh tân thủ với xuất phát điểm không cao, việc này Hàn Tiêu hiểu rất rõ. Nhưng cái kiểu phân tích thế này có khác gì bóc mẽ anh đâu cơ chứ. Nghĩ tới kế hoạch của mình, Hàn Tiêu nở một nụ cười tinh quái: "Cứ chờ đến lúc đó mà xem." ... Rầm! Cánh cửa chính của phòng thuốc vặn vẹo bị đẩy mạnh vào bên trong, tất cả những dụng cụ được đặt trên hai chiếc bàn đều bị đập nát. Nhất Diệp Thanh lúc này đang đứng quay lưng về phía cửa, cô kinh ngạc quay lại thì thấy Hella với mái tóc đỏ tung bay và khí thế lạnh thấu xương đang bước tới. "Cô muốn làm gì thế hả?" Nhất Diệp Thanh cảnh giác, cô khẽ búng tay, từng mầm cây xanh bắt đầu tràn ra khỏi những ngăn tủ ở bốn phía, trở thành những dây leo cứng cáp và nhỏ dài, chúng đong đưa hệt như những con rắn độc đang sẵn sàng lao vào chiến đấu. Luồng khí diễm đỏ thẫm quấn quanh người Hella, trong đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng đỏ, cô ta cất giọng lạnh như băng: "Đưa thứ đó ra đây." Nhất Diệp Thanh nhíu mày, cô bước sang bên một bước, cả loạt ống nghiệm trên bàn lập tức lộ ra, bên trong những ống nghiệm này là chất lỏng màu đỏ tươi, cô lắc đầu đáp: "Cô nói những thứ thuốc này ấy à? Đây là thuốc chữa thương công dụng cao được gây trồng từ tổ chức tế bào của em gái cô đấy, có muốn thử xem sao không, hiệu quả khá lắm." Hella không do dự giơ hai tay lên, ánh sáng đỏ sậm bắn ra, sát ý ngút trời. Nhất Diệp Thanh thầm mắng một câu rồi vội vàng bảo vệ dược tề và điều khiển thực vật đi cản Hella. Ầm! Ánh sáng đỏ chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén, dây leo bị chặt đứt bằng những vết cắt rất ngọt, chất lỏng văng tung tóe, Nhất Diệp Thanh vội vàng trốn tránh, bức tường bên cạnh đã xuất hiện vết cắt, bụi bặm bắn tung tóe. "Đồ điên!" Nhất Diệp Thanh cắn răng ngăn cản, ánh sáng đỏ sậm và thực vật xanh ngắt liên tục đụng độ với nhau, tiếng động ầm vang, phòng thuốc bị đôi bên phá hủy, tro bụi bay mù mịt, cảnh tượng cực kỳ hỗn độn. Vệ binh bên ngoài hoảng sợ giơ súng lên nhưng lại không biết nên tấn công ai. "Mau đi thông báo cho ngài Hắc U Linh đi!" Tiểu đội trưởng của đội vệ binh chạy vụt đi, nhưng vừa mới đi được hai bước, người này đã thấy một bóng dáng xuất hiện từ phía cuối con đường và đang lao nhanh về phía này, người tới chính là Hàn Tiêu. Hàn Tiêu luôn giám thị phòng thuốc từng giờ từng phút, vừa trông thấy Nhất Diệp Thanh và Hella đánh nhau, anh vội chạy tới nơi này ngay. Hàn Tiêu quát lên: "Dừng tay!" Nhất Diệp Thanh toát mồ hôi hột, dị năng của cô có tính xâm lược kém hơn Hella, cô sợ mình vừa dừng lại là sẽ bị thương ngay nên vội hét: "Cô ta dừng thì tôi dừng!" Hella lạnh mặt, cô ta không hề bị lay động, chỉ có quyết tâm xử lý Nhất Diệp Thanh vững như bàn thạch. Hàn Tiêu cau mày, giới lực màu lam đã ngưng tụ dưới bàn chân anh, anh giậm chân một cái, phần giới lực này lập tức thấm sâu xuống lòng đất, mặt đất rung động khiến phòng thuốc ầm ầm sụp xuống. Ù ù! Tám mũi khoan kim loại phá đất trồi lên, tiếng máy móc hoạt động nghe ù ù, chúng mau chóng trở thành một khẩu pháo cỡ nhỏ, họng pháo nhắm thẳng về phía hai người đang đánh nhau. Dạng máy móc mới biến chủng có tên pháo đài gấp này là thứ được chôn ở những khu vực quan trọng của khu tị nạn, có thể khởi động thông qua chương trình trong chip thông minh bằng giới lực. "Tôi thấy cô quên mất nơi này là địa bàn của ai rồi đấy." Hàn Tiêu trầm giọng. Hella cắn môi, cô ta rút tay về, dù lùi lại nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng. Nhất Diệp Thanh thở phào, cô đau khổ xoa Thái Dương. Khi nãy cô đã bị chấn động tinh thần của Hella quét qua vài lần, hiện giờ nhức đầu khủng khiếp. "Anh không làm tròn lời hứa bảo vệ em gái của tôi." Hella quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Hàn Tiêu. Hàn Tiêu bất đắc dĩ thở dài: "Cô phản ứng quá khích rồi." Nhất Diệp Thanh hừ một tiếng, cô lấy dược tề ra, nói: "Đây là dược tề mà tôi sử dụng tóc rụng của Aurora để chế ra đấy, cái này gọi là tận dụng nguyên liệu, tôi không hề làm tổn thương em gái cô, cô làm ầm lên gì hả?" "Thế cũng không được!" Hella lạnh lùng đáp. Hành vi của Nhất Diệp Thanh quá giống với Manh Nha, cô ta sợ rằng cảnh tượng tương tự sẽ khiến Aurora nhớ lại những đau đớn mà con bé từng phải trải qua. Hai người không ai chịu nhường ai, Hàn Tiêu đau hết cả đầu, người một nhà mà xảy ra xung đột thì chẳng dễ gì giải quyết được. Lúc này, Aurora lao tới trên chiếc xe lăn của mình, con gấu nhỏ đang nằm trên đùi cô bé lắc lư, toàn thân nó đang nghiêng bên này ngả bên kia. Sắc mặt Aurora đã khá hơn một tháng trước rất nhiều, mái tóc khô xơ đã quay trở về với vẻ mềm mại, thân thể thiếu sức sống cũng bắt đầu có da có thịt, nét mặt rạng rỡ, da mặt cũng sáng bóng và khỏe mạnh hơn, những dị năng bị đè nén lâu ngày đang dần phát huy tác dụng. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Aurora đã khôi phục lại thân thể như người bình thường. "Chị ơi sao chị lại đánh nhau với bác sĩ thế?" Aurora vội la lên. Nhất Diệp Thanh trừng mắt với Hella rồi nói rõ đầu đuôi câu chuyện một lần. Aurora giật mình. Con bé chớp mắt mấy cái rồi thoải mái nói: "Một ít tóc thôi mà, chỉ cần giúp được chú Hàn thì em không thấy có vấn đề gì cả." Trước đây chỉ có chị gái mới tốt với Aurora, nhưng bây giờ đã có thêm Hàn Tiêu nữa, cô bé tình nguyện cống hiến những gì trong khả năng của mình để giúp anh, như vậy cô bé mới cảm thấy an tâm hơn, thấy mình có thể báo đáp lại ân tình của Hàn Tiêu. Hàn Tiêu chẳng nói gì. Anh biết thí nghiệm của Nhất Diệp Thanh, tài liệu thí nghiệm chỉ có một ít tóc rụng, điều này không quá đáng, vậy nên anh mới mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng chẳng ngờ Hella lại phản ứng quá khích như vậy. Aurora cười tươi: "Chị, chị đừng lo lắng, em không yếu ớt thế đâu." Hella im lặng một lát rồi mới quay đi, giọng cô ta trầm xuống: "Biết rồi." Khúc nhạc dạo này đã kết thúc, Hàn Tiêu để vệ binh dọn dẹp hiện trường. Nhất Diệp Thanh đi tới bên cạnh anh, cười như không cười, nói: "Tôi không hề biết bên cạnh phòng thuốc lại có nhiều pháo đài như thế đấy, anh đang giám thị tôi phải không?" Hàn Tiêu liếc cô một cái. "Ha ha, yên tâm đi, tôi đâu có không biết điều như vậy, dù sao tôi chỉ là công cụ mà anh trao đổi được thôi, công cụ chẳng phải thứ để người ta mặc sức định đoạt sao?" Nhất Diệp Thanh nghịch tóc bên Thái Dương, nụ cười đầy ý tứ. "Ờ." Hàn Tiêu quay người bỏ đi. Nụ cười của Nhất Diệp Thanh cứng đờ, chỉ "Ờ" một tiếng rồi thôi, phản ứng quái gì thế? Không thẹn quá hóa giận cũng không hề áy náy, thậm chí còn chẳng thèm uy hiếp nữa, chẳng lẽ chuyện này tầm thường đến thế cơ à? ... Trăng sao mọc lên, bóng đêm nặng nề. Kết thúc một ngày chế tạo, Hàn Tiêu cất hàng hóa vào trụ sở bí mật. Trên đường về, anh bỗng trông thấy một bóng dáng thướt tha đang ngồi trên nóc của tòa nhà bên cạnh. Dưới ánh trăng dịu dàng, một nửa bên thân người kia được chiếu sáng, đó chính là Hella đang ngửa mặt ngơ ngác nhìn mặt trăng, có vẻ như cô ta đã ngồi ở đây một lúc rồi. Hàn Tiêu nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nhảy lên. Hella nghe thấy tiếng động nhưng vẫn không quay đầu, cô ta chỉ bình thản hỏi: "Anh lên đây làm gì?" "Ra ngó nghiêng xem. Đêm hôm khuya khoắt, cô không ngủ đi còn ra đây làm gì?" Hella hừ một tiếng, không trả lời. Hàn Tiêu cũng ngồi xuống, anh lắc đầu, nói: "Phản ứng của cô ngày hôm nay quá cực đoan, trước kia hình như cô đâu có manh động như thế." Hella cau mày: "Liên quan quái gì đến anh?" "Nói hay lắm, có liên quan gì đến tôi đâu." Hàn Tiêu sờ cằm, lẩm bẩm: "Lúc trước tôi cứu em cô ra, sao cô không nói như thế?" Nét mặt Hella cứng lại, cô ta không phản bác được những lời này. Rầu rĩ một lát, cô ta mới thở dài, chậm rãi nói: "Tôi chỉ cảm thấy có đôi chút mông lung thôi."