Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 259 : Tiếp viện, cái bẫy!
Editor: Nguyetmai
Bỗng nhiên tất cả những đám sương mù màu xám bay ra từ các tử thi trong phạm vi hai cây số đều tụ lại trên người Hella.
Hella mở bừng mắt, đôi mắt cô ta không còn màu đỏ rực như khi nãy mà trở thành màu xám sâu thẳm, xương cốt trên người kêu vang răng rắc, những vết thương bắt đầu phục hồi như cũ, chỉ trong thời gian vài nhịp thở ngắn ngủi, những phần xương cốt bị nát thành bột đã cơ bản thành hình, vết thương trông thấy mà kinh ở phần bụng cũng đã khép lại và kéo vảy.
"Ha ha, không chết!" Hàn Tiêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhìn cảnh tượng này mới thấy, đây chẳng phải là con gián không chết rồi bộc phát tiểu vũ trụ trong truyền thuyết à? Không giết chết được ta là sẽ khiến ta mạnh hơn, giống như pháp sư cận chiến Gandalf sau khi khởi tử hồi sinh sẽ lập tức thăng cấp thành "Phù thủy áo trắng" ấy.
Không hổ là "Nữ thần tử vong" trong tương lai, mở hình thức chiến binh rồi nha em gái!
Hella ngồi dậy, làn sương mù màu xám cũng tiêu tán, đôi mắt cô ta cũng trở về màu bình thường. Hella ho sằng sặc, yếu ớt nói: "Đi mau đi, mặc kệ tôi, trạng thái của tôi kém quá rồi."
Khóe miệng Hàn Tiêu giần giật.
Đậu má, hóa ra gây ra náo động đến thế lại không phải để mở hình thức chiến binh, thế này chẳng phải là đùa bỡn người khác à? Mừng hụt rồi, cô cần bùng nổ chứ, biết không hả?
"Đúng rồi, mình nhớ là cô nàng có một sở trường gọi là "Coi thường cái chết", khi HP thấp hơn 1% sẽ nhận được trạng thái đặc thù, cứ tưởng là kiểu tấn công coi thường cái chết, hóa ra là sẽ hồi phục khi sắp cạn máu, sinh mệnh lực dai thật đấy, sở trường này chắc chắn có thời gian cooldown." Hàn Tiêu lầm bầm.
Kẻ địch vây quanh bốn phía, trạng thái của Hàn Tiêu không ổn, Hella cũng trở thành vướng víu, tình cảnh cực kỳ bất ổn.
"Chẳng phải anh nói là lúc cần sẽ bỏ lại tôi à? Bây giờ là lúc đấy, đi mau đi!" Sắc mặt Hella tái nhợt, cô ta dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng nói được thành lời, bàn tay cô ta đặt trên ngực Hàn Tiêu với ý định đẩy anh đi.
"Được." Hàn Tiêu quyết đoán gật đầu, anh không phải kẻ chần chờ, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất trước mắt, ở lại cũng vô ích mà thôi, anh sẽ không lựa chọn phương án như vậy.
Dù cho Hella chính là sức mạnh tiềm tàng mà anh cần nhưng khi ở tình trạng bắt buộc, anh sẽ không do dự từ bỏ cô ta.
Thấy Hàn Tiêu không lãng phí thời gian để từ chối, lúc này Hella mới thở dài: "Em gái tôi giao cho..."
Nhưng vào đúng lúc này, máy truyền tin của Hàn Tiêu vang lên một giọng nói xa lạ.
"Ha ha, tôi thấy các người rồi, chờ đấy!"
Hàn Tiêu lập tức nhìn về phía Nam, chỉ thấy có ba chiếc xe việt dã màu đen được trang bị vũ trang hạng nặng đã xuất hiện bên cạnh chiến trường, chúng xếp đội hình tam giác và đang tiến nhanh về phía này.
Máy bay vũ trang của Manh Nha lập tức bay tới nghênh đón những vị khách không mời mà tới kia. Hàn Tiêu nheo mắt nhìn, anh trông thấy chiếc xe việt dã đi đầu đã kéo kính cửa sổ xuống, một bàn tay con gái trắng nõn duỗi ra, trên cổ tay còn đeo một chuỗi ngọc trai đỏ.
Một giây sau, lửa dấy lên mãnh liệt từ lòng bàn tay ấy rồi hóa thành một con rồng lửa gào thét, bay qua chân trời và biến mấy chiếc máy bay trực thăng vũ trang thành từng đám lửa nổ tung.
Bùm!
Máy bay trực thăng rơi xuống.
Ba chiếc xe chạy qua xác máy bay bị thiêu đốt.
"Quân tiếp viện!" Hàn Tiêu cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng đã biến mất, anh vỗ vỗ mặt Hella, cười nói: "Xem ra cô không cần ở lại đây chờ chết rồi."
Thành viên của đội quân tiếp viện là những binh sĩ tinh nhuệ được tuyển chọn từ sáu nước, tất cả đều là siêu năng giả và được trang bị hoàn hảo.
Ba chiếc xe việt dã được trang bị vũ khí hạng nặng lao thẳng tới chiến trường, phá vỡ thế bao vây của quân Manh Nha, nữ dị năng giả điều khiển lửa hoàn toàn không kiêng nể gì, cô ta thoải mái điều khiển cả một biển lửa.
Đây không chỉ là lửa đơn thuần mà là một thứ lửa dị năng được sinh ra từ sức lực, sau khi đánh trúng mục tiêu, chắc chắn nó sẽ gây nổ, thứ này gọi là Bạo Viêm, là một loại có sức mạnh khá lớn trong các loại dị năng lửa.
Chỉ nhìn qua, Hàn Tiêu đã đánh giá người này là một dị năng giả cấp C.
Quân Manh Nha đang chuẩn bị đổi hướng họng súng thì ba chiếc xe việt dã được trang bị vũ khí hạng nặng đã đồng loạt phun ra bom khói, khói đặc nhanh chóng tràn ra non nửa chiến trường, che đi tầm mắt.
Quân Manh Nha mất đi mục tiêu tấn công, thậm chí chúng còn không thấy được cả đồng đội, tầm nhìn của chúng giờ còn chưa đầy một mét.
Trong làn khói dày đặc, những tiếng ho khan liên tiếp vang lên, trong màn khói này có chứa thành phần kích thích tương tự với lựu đạn hơi cay.
"Kẻ địch ở đâu?! Tôi không nhìn thấy, khụ khụ!"
"Khó thở quá, khụ khụ!"
"Kẻ địch vừa xuất hiện, xin chỉ thị, ọe, xin chỉ thị!"
"Radar hỗn loạn rồi, đối phương có thiết bị nhiễu sóng!"
Mặt trận phía Manh Nha hỗn loạn, bốn cán bộ chấp hành lâu năm đã mau chóng ra quyết định, chúng lần theo ký ức trước khi tầm mắt bị ngăn cản mà tiến về phía mục tiêu quan trọng nhất là Hàn Tiêu, thế nhưng chúng nhận ra Hàn Tiêu không còn ở nguyên chỗ cũ.
"Không ổn, hắn định bỏ chạy!" Jerome kinh hãi: "Ai có thể cảm nhận được vị trí của hắn?"
Ba võ đạo giả ngơ ngác nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Đánh đấm là nghề của họ nhưng không bao gồm việc tìm người.
Inris có thể cảm nhận được bùn đất, bà ta có năng lực nhận biết không tầm thường, thế nhưng bà ta đã bị một súng bắn chết rồi.
Trong làn khói dày đặc, Hàn Tiêu khiêng Hella lên vai như khiêng một cái bao tải, quân tiếp viện đã chỉ phương hướng cho anh qua bộ đàm, chẳng mấy chốc anh đã tìm được ba chiếc xe việt dã bọc thép, anh mở cửa một chiếc xe rồi lập tức nhảy vào trong.
Trong xe có ba người, một người Shanu thô kệch đeo kính râm, mặc áo da lái xe, một phụ nữ da trắng mặc đồ tác chiến, tay đeo trân châu đỏ ngồi ở ghế lái phụ, đây chính là dị năng giả hệ hỏa vừa mới thể hiện tài năng, ghế sau còn có một người da vàng đang điều khiển một bảng điều khiển rõ ràng đã được cải tiến trên trần xe.
"Đón được người rồi, lập tức rút lui!" Lái xe người Shanu trầm gọng.
Ba chiếc xe đổi hướng, họ xông qua làn khói, nghênh ngang rời đi.
Quân Manh Nha tập hợp lại rồi lập tức đuổi theo, máy bay trực thăng cũng bay theo nhưng vì e sợ sức mạnh của người điều khiển lửa nên chúng không dám lại gần quá.
"An toàn rồi..." Hella đang định phát biểu cảm nghĩ thì Hàn Tiêu đã vội vàng che miệng cô ta lại.
Chị ơi chị yên lặng một chút đi!
Người da vàng nhìn về phía Hàn Tiêu rồi cười nói: "Nghe danh đã lâu cuối cùng cũng đón được anh, tôi là Đường Đường của Cục 13 Tinh Long, dạo này cục trưởng hay nhắc tới anh lắm, anh đúng là đã làm được một việc lớn đấy. Đây là Arrow của Titus, còn cô đây là Danina của Hồng Phong..."
"Thôi thôi, đừng nói nhảm nữa." Danina không quay đầu lại, cô ta quát: "Đón được người rồi, phía sau toàn là địch, đi thế nào đây?"
Đường Đường đáp: "Ừm, sau bọn họ còn có tiếp viện nữa, đừng dừng việc giao chiến lại, chúng ta đi theo tuyến đường đã vạch ra từ trước, chắc khoảng nửa ngày sau là thoát được khỏi tầm nhìn của Manh Nha và trở về trạng thái ẩn nấp một lần nữa."
"Sao mọi người không đi máy bay?" Hella đã khôi phục tinh thần một chút, cô ta lên tiếng hỏi.
"Cô cảm thấy lái máy bay qua phạm vi thế lực của Manh Nha còn chưa đủ dễ nhận ra hay muốn chúng tôi thành bia ngắm trên không?" Danina xéo xắt.
Quân tiếp viện có ba xe cả thảy, tạm thời chưa biết có ai trên hai xe còn lại.
Họ thuận lợi tập hợp cùng với tiểu đội tiếp viện nhưng vẫn đang bị truy binh của Manh Nha bám theo, mặc dù vậy thì may mắn là đã phá vây thành công, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể thoát khỏi truy binh.
Hàn Tiêu thở phào nhẹ nhõm, anh đã dùng tình báo để đổi lấy sự trợ giúp của sáu nước, có trợ giúp quả nhiên tốt hơn hẳn.
Trừ Đường Đường ra thì hai người còn lại trong xe đều nhìn qua kính chiếu hậu để quan sát Hàn Tiêu. Bọn họ chính là át chủ bài của từng nước, lần liên hợp hành động này rầm rộ tới vậy cũng chỉ vì bảo vệ một mục tiêu, họ đã được biết sự tích kinh người của Hàn Tiêu qua tin tức trên giấy, bây giờ thấy người thật tất nhiên sẽ tò mò.
Hàn Tiêu lấy trộm được tin tình báo quan trọng từ tổng bộ của Manh Nha lại còn có thể liều chết xông ra ngoài, mấy người kia đều là những kẻ tự cao tự đại nên chắc chắn sẽ thăm dò anh.
Chạy trốn hai giờ liên tục, thảm thực vật cũng thưa thớt dần, mặt đất đã biến thành cát, họ từ hoang nguyên đi tới hoang mạc, truy binh cũng bị kéo giãn khoảng cách, có thể tạm thời xác nhận họ đã an toàn.
Bầu không khí căng thẳng cũng giãn ra, Hàn Tiêu không cởi áo giáp mà chỉ để trạng thái chờ bổ sung năng lượng.
"Phía Đông của hoang nguyên New Stone có một hoang mạc cỡ nhỏ, chỗ này từng là khu vực bị đạn hạt nhân tàn phá, nồng độ phóng xạ rất cao, không có một ngọn cỏ nào. Mất khoảng tám giờ sẽ đi qua được hoang mạc này, ra khỏi hoang mạc sẽ là địa hình đồi núi tương đối phức tạp, chúng ta còn phải tránh khỏi những căn cứ của Manh Nha trên đường nữa..." Đường Đường nói kĩ về tuyến đường của họ.
Lúc này, trong máy tính của Hàn Tiêu nhận được một lời đề nghị.
Đây là điện báo từ thủ lĩnh.
"Làm tốt lắm, đã đột phá được vòng vây ở hoang nguyên New Stone rồi." Giọng điệu của thủ lĩnh rất bình tĩnh chứ không phải tức hổn hển như trong dự đoán, việc này khiến Hàn Tiêu trở nên cảnh giác.
Có chuyện bất thường!
"À, có phải nghĩ là mình an toàn rồi không?" Thủ lĩnh cười lạnh: "Mi cho là ta không biết đám người kia đã lặng lẽ hoạt động trong địa bàn của ta suốt vài ngày à, nghĩ là ta không phát hiện ra đám chuột đột nhập đó sao?"
Hàn Tiêu nghiêm mặt, anh càng cảm thấy không ổn.
"Ta không đối phó với bọn chúng cũng là để chờ thời cơ này. Đúng là ta không thể xác định chính xác vị trí của mi nhưng ta có thể theo dõi bọn chúng, ta biết mi sẽ tập hợp với quân tiếp viện, thông qua tuyến đường của mi và vị trí của bọn chúng, ít nhất ta cũng có thể tính toán được vị trí tập hợp của các người, đúng thế, quân tiếp viện cho mi đi vào khu vực phía Đông của hoang nguyên New Stone cũng có nghĩa là mi sẽ phá vây theo hướng đó, chuyện này ta đã biết từ mười mấy tiếng trước rồi."
"Số 0, mi cũng chẳng phải kẻ toàn trí toàn năng, phải không?"
Giọng điệu của thủ lĩnh lúc này tràn ngập sát khí.
"Mở to mắt của mi ra, nhìn cho kĩ nghĩa địa mà ta đã chuẩn bị sẵn cho mi đi!"
Hàn Tiêu lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, từ những cồn cát xa xa khắp bốn phương đã xuất hiện quân mai phục đông đúc, trên trời có mười mấy chiếc máy bay trực thăng trang bị vũ khí, hơn trăm lô cốt trang bị súng máy và có cả súng tự động, máy phát xạ ổ quay, đủ các loại súng ống, vũ khí và binh sĩ đã dàn trận sẵn sàng đón địch.
Số lượng còn đông gấp mấy lần so với đám truy binh!
Truyện khác cùng thể loại
1327 chương
89 chương
905 chương
15 chương
37 chương
36 chương
4 chương