Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 254 : Rời xa

Editor: Nguyetmai Đêm tối nặng nề, hai chiếc đèn xe di động trên hoang nguyên New Stone, là nhóm người đã tạm thời thoát khỏi truy binh. Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ chạy mà thôi. "Dừng lại đã." Hàn Tiêu bỗng nói. Hella lắc đầu: "Khó khăn lắm mới cắt đuôi được truy binh, nếu dừng lại sẽ bị đuổi kịp mất." "Chúng ta tiến vào vòng vây rồi, hoang nguyên New Stone đã trở thành khu vực bị phong tỏa, không còn đường chạy trốn nữa đâu." Hàn Tiêu nhún vai. Hella giật mình: "Làm sao anh biết?" Nghĩ lại, cô mới nhớ ra hình như Hàn Tiêu có dị năng "Tiên đoán", vậy nên cô cũng không hỏi nữa. Hai người bọn họ đã đánh giết từ tổng bộ tới nay, cùng chung hoạn nạn vài ngày, cô đã tín nhiệm Hàn Tiêu đến độ trăm phần trăm. Hella nghe lời Hàn Tiêu, cô dừng xe, tắt máy, ngay lập tức sự yên lặng đã bao vây lấy họ. "Manh Nha bao vây hoang nguyên New Stone rồi nhất định sẽ thu hẹp vòng vây, chúng ta có hai con đường, thứ nhất là phá vây trước khi vòng vây thu hẹp, hai là chờ thời cơ..." "Thời gian càng lâu thì khu vực hoạt động sẽ càng nhỏ, hy vọng của chúng ta sẽ trở nên rất xa vời." Hella do dự nói: "Liệu có cơ hội cứng đối cứng không?" "Đợt bao vây này rất dày, giữa quân đội của họ đều sẽ có những liên hệ rất chặt chẽ, không có khe hở, dù cho chúng ta có quay đầu lại thì cũng không trốn thoát vòng vây được." Hàn Tiêu lắc đầu, đây là tất cả những gì mà anh phân tích ra được căn cứ trên bài đăng của game thủ, nhiệm vụ "Vây quét hoang nguyên New Stone" này là nhiệm vụ lớn nhất hiện tại của Manh Nha, hơn nữa còn là hệ liệt nhiệm vụ chiến trường, càng ngày càng có nhiều game thủ tụ lại. "Cơ hội phá vòng vây tất nhiên là cũng có, nhưng nguy hiểm quá cao, không thể nào chăm sóc cho em gái cô được, hơn nữa cô nói cũng không sai, việc chờ đợi sẽ gây bất lợi với chúng ta..." Hàn Tiêu lại nói một lần nữa về tình hình nghiêm trọng trước mắt, Hella yên lặng suy nghĩ biện pháp. Dù Aurora không hiểu được những tin tức này nhưng nhận ra bầu không khí nặng nề hiện tại, cô bé kéo kéo góc áo của Hella. Ánh mắt Hella trở nên dịu dàng, cô ta xoa nhẹ cái đầu nhỏ xinh của Aurora. Chỉ cần chưa đi tới bước đường cùng, dù cho phải đối mặt với nguy hiểm thế nào cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc, khi cô ta bán mạng cho Manh Nha, Hella chẳng khác nào một tảng băng không có tình cảm, nhưng từ sau khi Hàn Tiêu cho cô ta thấy được hy vọng để cứu em gái, Hella đã dần dần phá băng, thỉnh thoảng sự dịu dàng và nhẹ nhàng cũng sẽ xuất hiện, dù cho phần lớn thời gian khuôn mặt cô ta vẫn rất vô cảm. "Anh có cách nào không?" Hella quay đầu lại hỏi. "Tôi phải gọi mấy cú điện thoại trước đã." Hàn Tiêu ngẫm nghĩ rồi một kế hoạch đã hiện ra. ... Tút tút. Máy tính của thủ lĩnh nhận được yêu cầu liên lạc, gã mở ra xem, con ngươi co rút lại, đây rõ ràng là cuộc gọi từ Số 0. Tại sao hắn lại muốn liên lạc với mình? Ánh mắt thủ lĩnh ngưng tụ, gã quát với người bên cạnh: "Mau chóng xác định vị trí của hắn." Trợ thủ đứng bên cạnh lập tức tập hợp người để giải mã tuyến thông tin. Sau đó thủ lĩnh mới đồng ý kết nối, khuôn mặt Hàn Tiêu xuất hiện trên màn hình, ánh mắt thủ lĩnh lập tức lộ rõ sát ý, Hàn Tiêu cũng không nói gì mà chỉ đối mặt với gã như vậy, dù là cách một màn hình, ai cũng có thể thấy rõ địch ý của người kia. Một lúc lâu sau, Hàn Tiêu mới lên tiếng: "Đã lâu không gặp." "Bây giờ mới muốn cầu xin tha thứ, không sợ muộn rồi à?" Thủ lĩnh thản nhiên đáp, theo gã thì hẳn là Hàn Tiêu đã biết được sự tồn tại của vòng vây, cũng không tìm được cách để phá vây nên mới chủ động đề nghị liên lạc với tử địch là gã, vậy thì tám phần là muốn giở trò. Gã thấy đôi bên vốn chẳng có gì để nói với nhau, mình bây giờ lại là người chiếm thế thượng phong, còn Hàn Tiêu thì giống con chó bị gã đuổi chạy. Hàn Tiêu từ tốn nói: "Có còn nhớ ước định nho nhỏ của chúng ta không? Tôi đã từng nói tôi phải phá hủy thế lực của ông, khi ấy ông vênh váo tự đắc biết bao, ông xem thường loại nhãi nhép như tôi, bây giờ thì sao, tôi khiến cho tổ chức của ông đi tới biên giới của sự hủy diệt rồi, ông cũng không thể coi thường tôi được nữa. Huy động nhân lực để giết tôi, ông hối hận không? Có muốn thử dùng lý lẽ mà thuyết phục tôi không, có khi tôi lại đồng ý đấy." Thủ lĩnh ngừng thở, gã lại bị chọc vào chỗ đau, gã chỉ hận không thể nện một đấm vào mặt Hàn Tiêu. Mục tiêu của Manh Nha chính là lật đổ sáu nước, kẻ địch trong mắt thủ lĩnh là chính quyền, là quốc gia, vậy mà gã bị một tên phản đồ hãm hại phải rơi vào hoàn cảnh thế này, đúng là vô cùng nhục nhã, vậy nên gã lạnh giọng đáp: "Khiêu khích thật vô vị, ta biết mi có thể đoán trước được chuyện sắp xảy ra, bây giờ mi chủ động tìm ta là để khoe mẽ thôi à?" "Chỉ có một dúm người thế này mà ông cho rằng sẽ ngăn được tôi sao?" Thủ lĩnh thầm gật đầu, quả nhiên đối phương đã biết về vòng vây, gã cảm thấy Hàn Tiêu chỉ đang mạnh miệng mà thôi. "Mi dựa vào chuyện có thể biết trước tương lai, liên tục ngấm ngầm hãm hại ta, lần này năng lực của mi cũng không thể giúp mi chạy thoát được đâu." Thủ lĩnh hừ lạnh: "Chờ tới khi mi tới bước đường cùng, mong là mi vẫn còn cười như bây giờ được." Thủ lĩnh thấy được trợ thủ ra hiệu rằng tuyến thông tin của Hàn Tiêu đã bị mã hóa, không thể nào truy tung được. Đã như vậy thì cũng không cần phải nhiều lời với Hàn Tiêu làm gì. Thủ lĩnh đang chuẩn bị ngắt kết nối thì Hàn Tiêu lại lên tiếng: "Chẳng lẽ ông sẽ chỉ sai kẻ dưới tới đối phó với tôi thôi à, không dám tự mình đứng trước mặt tôi sao?" Thủ lĩnh ngừng tay, cười lạnh đáp: "Mi ngại chết chưa đủ nhanh à?" "Khí phách lắm, nghe nói ông cũng lợi hại thật, đáng tiếc chỉ là đồ hèn, chỉ biết để kẻ dưới đi tìm chết mà thôi." Hàn Tiêu cười nói. "Muốn giao đấu với ta, hừ, mi nghĩ là mình còn có thể sống được bao lâu?" Thủ lĩnh hừ lạnh rồi ngắt kết nối. ... "Không có thu hoạch gì cả." Hàn Tiêu đóng máy tính bảng, thở dài. Ngoại trừ việc thăm dò thủ lĩnh, anh còn liên lạc với quân tiếp viện của sáu nước. Có một tin tức tốt là quân tiếp viện của sáu nước đã ở gần phía Đông của hoang nguyên New Stone, họ tránh được theo dõi của Manh Nha để tiến tới mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào, như vậy có nghĩa là họ không bị Manh Nha phát hiện, ngày mai là có thể tới gần vòng vây, như vậy cũng đúng lúc tiếp ứng được mấy người Hàn Tiêu. Hàn Tiêu như có thêm sức lực, anh ước định cẩn thận về thời gian phá vây và dùng quân tiếp ứng làm át chủ bài, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều. Cho dù anh và Hella không phá vây thành công thì cũng sẽ nhận được trợ giúp, không tới mức hết đạn cạn lương. Thành viên của quân tiếp ứng sáu nước đều là các cường giả được tuyển chọn tỉ mỉ, một tiểu đội siêu năng giả không thể khinh thường. "Xế chiều ngày mai sẽ chính thức phá vây, không thể đưa em gái cô đi cùng được, chúng ta không có sức lực để trông con bé, để con bé trong vòng vây đi, như vậy chúng ta mới có thể thoải mái chiến đấu được." Hàn Tiêu nói. Bất ngờ là Hella lại đồng ý, mang theo Aurora chính là phải gánh chịu nguy hiểm một cách không cần thiết, ngược lại trong vòng vây có vẻ nguy hiểm nhưng tạm thời lại là một nơi an toàn. Chỉ cần bọn họ phá vây thì sẽ có khả năng thu hút tất cả sự chú ý. Đương nhiên sau này muốn đón Aurora cũng sẽ khá phiền toái, thế nhưng trước mắt thì Aurora không có khả năng chiến đấu, nếu theo họ cũng chỉ có nguy hiểm, hơn nữa còn bị liên lụy. "Chị ơi, em phải ở lại à?" Aurora ngẩng đầu, trông ngóng nhìn Hella. "Chỉ là tạm thời để em lại đây thôi, như vậy sẽ an toàn hơn cho em..." Hella không muốn rời xa Aurora nhưng cô ta biết làm vậy sẽ an toàn hơn với con bé. Aurora cúi đầu, cô bé dụi mắt đáp: "Em sẽ nghe lời." Đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, Aurora cũng không hề yếu đuối như vẻ ngoài, biết bao năm trôi qua rồi, chỉ rời xa một thời gian ngắn cũng không phải vấn đề gì, cô bé tin rằng chị gái sẽ không bỏ rơi mình. "Xin lỗi em." Hella xót xa nói rồi kéo Aurora vào lòng. Sau một hồi tìm kiếm, họ thấy được một hang động tự nhiên cỡ nhỏ, Hàn Tiêu làm cho diện tích hang động rộng hơn một chút, gia cố kết cấu rồi sắp xếp một số lượng vật dụng ngụy trang lớn, che lại cửa hang và để lại tám mươi phần trăm đồ ăn.