Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 244 : Con bài tẩy khác

Editor: Nguyetmai Cách đó không xa truyền tới tiếng nổ mạnh, sắc mặt Hella căng chặt, cô ta biết Hàn Tiêu đã bắt đầu thu hút sự chú ý của địch. Phía trước xuất hiện rất đông truy binh đang chạy về phía vụ nổ, người đi đầu là một cán bộ chấp hành, thấy Hella hắn cau mày bảo: "Cô đi nhầm hướng rồi, kẻ địch ở phía sau kia kìa." "Tôi còn có nhiệm vụ khác." Hella lại trưng ra cái vẻ mặt lạnh như băng rồi rẽ đám người, vội vàng rời đi. Dọc đường gặp tới hơn chục đám truy binh, Hella không dám dừng lại, may là tất cả mọi người chỉ nghi hoặc nhìn cô ta vài lần chứ không hỏi nhiều, ai nấy đều vội vã chạy đi. Chuyện diễn ra đột ngột, hành động phản bội của Hella vẫn chưa bị lộ, may là tính cách cô ta cứng cỏi, cũng không khỏi thầm may vì Hàn Tiêu phản ứng kịp thời, hủy tất cả camera giám sát nên lúc này mới có ưu thế như vậy. Chỉ có chuyện liên quan tới em gái là tâm trạng thờ ơ của Hella mới có thể thay đổi, cảm xúc cũng không ổn định. Thuận lợi đi tới tầng cuối, tất cả nhân viên đều đã lên tầng trên vây chặn Số 0, bốn bề im phăng phắc, Hella bắt đầu phá hủy các camera bên đường, đề phòng vị trí chính xác của lối bí mật bị phát hiện, vì đợi khi Manh Nha ổn định lại tất nhiên sẽ phát hiện ra chuyện cô ta đã biến mất. Làm xong hết mọi chuyện Hella mới mở cửa hầm, đi vào con đường bí mật, đây là một thông đạo hẹp và tối như mực, chỉ có thể khom người mà đi. Đóng cửa ngầm của lối đi, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài, sự im lặng lan tỏa trong không khí, cảm xúc căng thẳng cũng dần bình ổn, chỉ còn tiếng tim đập đang chậm dần. Tới tận bây giờ Hella mới thật sự thở phào một hơi, tinh thần được thả lỏng. Vào được lối đi bí mật thì kế hoạch chạy trốn đã thành công hơn nửa rồi. Ba lô khẽ động đậy, Hella mở khóa để Aurora thò đầu ra, cô bé tò mò nhìn xung quanh rồi hỏi: "Chúng ta chạy thoát rồi sao?" "Sắp rồi." Hella cưng chiều vuốt đầu em gái. Aurora ngoan ngoãn dụi đầu, giấu mặt vào ba lô, chỉ để hở một đôi mắt to ngập nước, đột nhiên cô bé hỏi: "Chú Số 0 đâu rồi..." Giọng Hella cứng đờ: "Lâu nhất là chờ anh ta năm phút, hẳn là anh ta sẽ... đến nhanh thôi." Aurora khẽ nghiêng đầu: "Chị ơi, chú Số 0 có vẻ rất mạnh." "Cũng được." Hella đáp qua loa. "Chị này, sao chú ấy lại cứu em?" "Sao chị biết được." Hella đáp, tay bất giác sờ lên tấm ảnh giấu trong túi áo, cô ta vẫn nhớ khi còn ở căn cứ Số 0 từng nhìn thấy tấm ảnh này, chẳng lẽ vào lúc đó... Nhưng khi đó Số 0 là ốc còn không mang nổi mình ốc, vì sao lại nhớ rõ chuyện nhỏ xíu như vậy, chỉ vì tấm ảnh nhìn thoáng qua mà gây ra hành động hôm nay, chẳng lẽ năng lực "Tiên đoán" khiến anh nhìn thấy thứ gì đó trong tương lai sao... Hella lắc đầu, cô ta vẫn không nghĩ ra động cơ của Hàn Tiêu, chỉ cảm thấy bóng người kia như một đám sương mù khó mà nắm bắt, cục diện Manh Nha hiện giờ gần như đều do một tay anh tạo ra, đối với nhân vật như vậy trong lòng cô ta cũng hết sức kiêng dè. Nhớ tới hồi ở căn cứ, Số 0 vẫn là kẻ được cô ta dạy dỗ, thực lực nhỏ yếu, lúc đó cô ta tiện tay cũng có thể đè chết anh, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã trở thành người khiến cô ta cũng phải sợ hãi, thế sự biến đổi khó lường, sắc mặt Hella không thay đổi nhưng lòng lại thầm than thở. "Chị, chú Số 0 ấy..." "Đừng nhắc anh ta mãi." Hella hơi khó chịu, dù Hàn Tiêu cứu em gái cô ta nhưng không biết tại sao cô ta vẫn không thể coi Số 0 được huấn luyện tại căn cứ và Hàn Tiêu hiện tại là một, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, có cảm giác quen thuộc khó hiểu giống như đã từng gặp ở nơi khác nhưng lại không nghĩ ra nổi. Aurora tủi thân: "Chị, lúc chị kể chuyện cho em rõ ràng rất sùng bái chú ấy cơ mà..." "Vớ vẩn." Hella nhéo mặt em gái một cái. Lúc này không gian chật hẹp tối tăm vang lên giọng người thứ ba, âm thanh rất quái gở. "Tôi không nghe nhầm chứ, cô thế mà lại sùng bái tôi cơ à." Hella xoay người trong chớp mắt, dị năng đã chuẩn bị bắn khỏi tay nhưng lại cảm nhận được một bàn tay như gọng kìm nắm chặt cổ tay mình, ấn mạnh cô ta vào tường, một đòn kabedon tiêu chuẩn. * Kabedon: hành động thường thấy khi tỏ tình trong Anime, một người dồn người kia vào góc tường rồi chặn lại bằng hai tay. Dựa vào ánh sáng đỏ sậm, cô ta mới nhìn thấy người thứ ba đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là Hàn Tiêu lẽ ra đang phải ở bên ngoài thu hút hỏa lực. "Sao anh lại ở đây?!" Lòng Hella chấn động. Hàn Tiêu buông tay ra, cười ha hả đáp: "Không có chỗ nào mà tôi không ở cả." Cơ thể Hella mềm oặt ra, dị năng tản đi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cô ta nhớ rõ cửa ngầm chỉ bị cô ta mở ra một lần, sau đó không có tiếng mở cửa nữa, Hàn Tiêu vào bằng cách nào chứ? Đi xuyên qua tường à? Hàn Tiêu chỉ cười không đáp, khi chủ động đề xuất chia nhau ra hành động anh đã có một kế hoạch đơn giản trong đầu, đương nhiên anh sẽ không đánh cược Hella có cho mình biết vị trí chính xác hay không thế nên vẫn giữ lại hai mánh nhỏ, một là đặt thiết bị theo dõi đơn giản trong ba lô giấu Aurora, thứ hai là một lá bài tẩy tới giờ anh vẫn chưa đụng vào, chính là thẻ nhân vật Dean nhận được tại Tây Châu, có hiệu quả đặc biệt là dị năng ẩn thân. Mặc dù bản thân rất mạnh nhưng anh cũng không thích bị vây đánh, nhiệm vụ chủ chốt là chạy ra khỏi tổng bộ. Thế nên sau khi đánh ngã Số 1, Hàn Tiêu đi về phía trước bắn nát tất cả camera, tạo ảo giác cho Manh Nha là mình vẫn ở ngay khu vực đó, rồi anh khởi động thẻ nhân vật Dean, âm thầm bám đuôi Hella theo đường cũ. Không cần biết Hella nói thật hay nói dối, đường cô ta đi nhất định chính là lối bí mật. Thẻ nhân vật Dean có tên gọi "Mi không nhìn thấy ta", tác dụng hệt như cái tên, Hàn Tiêu nghênh ngang đi qua mà đám truy binh chẳng thèm nhìn lấy một cái. Cứ thế tất cả kẻ địch đều sẽ bị lôi kéo tới khu vực Hàn Tiêu hoạt động trước đó, tuy nhiên chúng không biết anh đã ẩn thân trốn mất lâu rồi. Hàn Tiêu đi sát theo Hella, khi cô ta mở ra cửa ngầm anh cũng nhảy vào theo. Điều Hàn đại kỹ sư thấy bất ngờ nhất chính là vị trí Hella nói cho anh chẳng ngờ lại là vị trí thật, tên gian phòng và vị trí đều chính xác. Nói thật là khi phân công hành động, sắc mặt Hella làm anh suýt nữa thì tưởng mình bị bán đứng rồi, kết ngoài lại ngoài dự đoán, không ngờ Hella cũng đủ nghĩa khí, không có ý định bỏ lại người ân nhân này. Trên thực tế Hella cũng rất rối rắm, nhưng cuối cùng cô ta vẫn chọn cách nói thật. Hàn Tiêu đã cứu Aurora, nếu bỏ rơi anh thì Hella không biết nên đối mặt với em gái thế nào, dù mặt ác trong lòng đầu độc cô ta rằng phải tàn nhẫn mới là lựa chọn đúng nhưng sau khi do dự rất lâu, cuối cùng cô ta cũng loại bỏ suy nghĩ qua sông đoạn cầu. So sánh với "Nữ thần tử vong" sau khi lột xác ở kiếp trước thì Hella hiện tại vẫn chưa hoàn toàn bị bóng tối và tuyệt vọng cắn nuốt, trái tim tối tăm an tĩnh vẫn có tia sáng mỏng manh chiếu rọi, Aurora chính là trăng và sao của cô ta. Hàn Tiêu vốn nghĩ nếu Hella chơi mình thì khi anh đột ngột xuất hiện hẳn Hella sẽ rất xấu hổ và áy náy, thiện cảm cũng bay lên vun vút, còn thiếu nợ ân tình của anh, nhưng Hella lại không bán đứng đồng đội khiến Hàn Tiêu không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác xưa, dù anh đã chuẩn bị tâm lý nhưng chẳng ai muốn bị bán đứng cả, thế nên tâm trạng anh cũng tốt hơn hẳn. "Nhóc con, chị nhóc kể chuyện gì về tôi cho nhóc nghe thế?" Cuối cùng Hàn Tiêu cũng có lúc rảnh rỗi để hỏi thăm. Aurora đang muốn ngoan ngoãn trả lời thì lại bị Hella bình tĩnh cắt ngang: "Đừng kéo dài thời gian nữa, đây chỉ là đoạn đầu của lối đi thôi, chúng ta sẽ phải đi qua một đường hầm bỏ đi dưới lòng đất, nhanh chân lên nào." Hella dẫn Aurora đi trước dẫn đường, bước chân thoăn thoắt. Hàn Tiêu gãi đầu, đành phải theo sau, chợt nhớ ra gì đó anh mới gõ trán, hô lên: "Ôi, quên mất không hỏi lão già kia từ kích hoạt nhân cách bị tẩy não của Aurora là gì rồi... Thôi, để nói sau đi." ... Bên kia, có tới cả nghìn nhân viên Manh Nha đang tìm Hàn Tiêu tại khu vực anh biến mất, thế nhưng không có kết quả gì cả. "Báo cáo thủ lĩnh, không phát hiện mục tiêu." Một đám cán bộ chấp hành tiến lên báo cáo, nội dung giống hệt nhau. Hai mắt thủ lĩnh như phun ra lửa, siết nắm đấm đến nhăn cả găng tay, gã trầm giọng quát: "Khu vực camera cuối cùng biến mất chính là chỗ này, nó chỉ ở đây thôi, sao lại không tìm thấy người được hả!" "Không sai, tôi cũng thấy hắn đi về phía này." Số 1 nằm trên đất lớn tiếng hô lên, sắc mặt ngập tràn căm hận, nhân viên nghiên cứu đang lắp ráp lại tứ chi cho y. "Tìm bằng được người cho ta!" Thủ lĩnh đấm vào vách tường, rầm một tiếng, sắt thép bị xé rách như một tờ giấy mỏng, tựa như một con rắn vặn vẹo uốn lượn, các cán bộ chấp hành câm như hến, lại đành phải đi tìm người tiếp. Vốn tưởng Hàn Tiêu đã biến thành con thú bị vây hãm, thủ lĩnh đã xắn tay áo chuẩn bị đánh với Số 0 một trận, tự tay tiêu diệt kẻ địch của tổ chức để hòa tan oán khí trong lòng. Đã chuẩn bị sẵn sàng vậy mà lại phí công, sức mạnh bị dồn nén trong cơ thể gây áp lực khiến gã tức muốn nổ phổi. Mỗi lần đối đầu với Số 0 đều thất bại, thủ lĩnh gần như không thể chịu nổi nữa, gã lạnh lùng nhìn đám linh kiện của các siêu chiến binh la liệt trên mặt đất, thầm mắng chúng là phế vật. Lấy máy tính ra, lần thứ hai thủ lĩnh lại tìm tòi manh mối, thế mới phát hiện điều bất thường, camera tầng dưới cũng đã bị bắn nát, lòng gã dâng lên dự cảm bất ổn. "Chẳng lẽ nó còn có đồng bọn sao?" Thủ lĩnh gõ phím, nhanh chóng mở ra một loạt giao diện, đột nhiên lại phát hiện dấu vết mới, camera khu vực A-4 dường như có dấu hiệu bị sửa đổi, bỗng gã nghĩ tới gì đó, nói: "Cho người tới khu A-4 điều tra." Rất nhanh tin tức đã được gửi về. "Các biện pháp phòng thủ đã bị đóng từ bên trong, cảnh vệ đều chết, cô bé kia biến mất rồi." Đột nhiên một sợi dây xâu chuỗi hết các manh mối lại, Aurora biến mất, camera bị bắn nát, vì sao Hella không cuốn lấy Hàn Tiêu... Bị chơi rồi! Thủ lĩnh bừng tỉnh, cơn phẫn nộ bộc phát, từ kẽ răng tràn ra thanh âm cứng ngắc như kim loại: "Hella! Con khốn phản bội!" "Lập tức điều tra hướng đi của Hella, cô ta dẫn Số 0 chạy rồi!" Mọi người đều giật mình, mệnh lệnh lập tức được truyền xuống, có thêm càng nhiều người tìm kiếm, thế nhưng trước khi rời đi Hella đã phá hỏng camera cả tầng, dù có biết cô ta biến mất ở tầng đó thì cũng không tìm ra vị trí chính xác được. Đúng lúc này rốt cuộc cũng có người đưa Cerberos đang mê man tới trước mặt Thủ lĩnh, từng cái tát đau điếng giáng xuống, Cerberos mơ màng tỉnh dậy, ngẩng đầu đối diện với thủ lĩnh như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, sắc mặt y lập tức trở nên căng thẳng. Thủ lĩnh lạnh lùng ra lệnh: "Nói tất cả những gì ông biết ra!" Cerberos nào dám giấu giếm điều gì, kể lại hết toàn bộ mọi chuyện bắt đầu từ khi y bị cưỡng ép tới tận lúc bị đánh ngất xỉu. "Hắn mang đi tình báo cơ mật của tổ chức, cướp Aurora..." Cerberos dè dặt nói: "Hắn... Rất có thể hắn là một Dị Nhân!" Dị Nhân?! Thủ lĩnh khẽ run lên, nếu như là Dị Nhân giết không chết thì tổ chức gần như nắm chắc thất bại rồi. Hít sâu một hơi, thủ lĩnh dứt khoát lên tiếng: "Chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, đợi ta giết hắn một lần là sẽ biết có phải Dị Nhân hay không ngay!" Thủ lĩnh cho người dẫn Cerberos đi, nể tình còn rất nhiều nghiên cứu cần làm nên giữ lại mạng cho y, từ đầu vốn gã cũng chẳng có chút hy vọng nào vào sự trung thành của Cerberos cả. "Mở vòng vây bên ngoài ra, hắn thoát được khỏi tổng bộ nhưng không thể thoát khỏi đại lục này được!" Thủ lĩnh lạnh lùng ra lệnh. Nhân mã tại tổng bộ chỉ là một góc tảng băng chìm mà thôi.