Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 205 : Ám sát
Editor: Nguyetmai
Tiêu Kim bỗng nói: "Con nuôi tôi chết trong tay anh đấy."
Hàn Tiêu giật mình, đáp: "Đây là việc tư, Tiêu đầu lĩnh, chúng ta tự mình thương lượng để giải quyết chuyện này đi."
"Được thôi." Tiêu Kim gật đầu.
Ánh mắt những người phe Aumera lóe sáng, cùng một sự kiện nhưng câu trả lời của Hắc U Linh lại hoàn toàn khác hẳn.
Delo tỏ rõ vẻ bất mãn nhưng vẫn không nói gì.
Hàn Tiêu quay đầu về phía Delo rồi nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, không ngại việc tôi ở lại đây một đêm chứ?"
"... Tiêu Kim, cậu chiêu đãi hắn đi, cuộc họp kết thúc." Delo đứng phắt dậy, sải bước rời đi.
Các vị cao tầng đi ngang qua Hàn Tiêu, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Một người đàn ông da vàng đi tới, cười nói: "Tôi là Tiêu Minh, con nuôi của Tiêu đầu lĩnh, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp cho sinh hoạt của anh, xin mời theo tôi."
Hàn Tiêu nhìn hai bên, Umil - người dẫn anh tới đây hiện giờ không biết đã đi đâu rồi, anh giật mình thầm nghĩ: "Nội bộ của Aumera đang mâu thuẫn rất nghiêm trọng."
Nhớ lại cơn sóng ngầm cuộn cuộn trong sảnh lớn khi nãy, anh cảm thấy đó chính là bằng chứng tốt nhất.
Lòng có tâm sự, Hàn Tiêu bước ra khỏi sảnh lớn, anh nhận ra có mười game thủ đang xông tới, tất cả đều là người của công hội Trúc Vũ, vẻ mặt họ tràn đầy hưng phấn, thậm chí Trúc Vũ Huyên Huyên còn mở chức năng thu hình nữa.
"Chúng tôi muốn học kỹ năng..." Trúc Vũ Phiêu Hương nói.
Tất nhiên là Hàn Tiêu sẽ không từ chối một cơ hội kiếm kinh nghiệm thế này, anh lập tức mở thanh kỹ năng ra.
Tiêu Minh đứng cạnh kinh ngạc hỏi: "Anh biết bọn họ à?"
Hàn Tiêu lắc đầu.
"Dường như Hắc U Linh rất được hoan nghênh trong quần thể Dị Nhân."
Một thành viên Aumera đi ngang qua đã chú ý tới điểm này, hắn tỏ ra khá nghi ngờ.
Công hội Trúc Vũ ban đầu muốn thử xem có thể mở nhiệm vụ không, thế nhưng Hàn Tiêu không tiếp tục tương tác với họ nên họ chỉ dừng lại vài giây rồi lập tức rời đi.
"Rõ ràng là cốt truyện bất ngờ nhưng lại không có nhiệm vụ." Trúc Vũ Tiểu Phi kinh ngạc nói.
Trúc Vũ Huyên Huyên buồn bực đáp lời: "Video vừa ghi được cũng chẳng có điểm giật gân nào."
...
Tiêu Minh sắp xếp cho Hàn Tiêu một căn phòng, mặc dù thái độ lúc sáng của Hàn Tiêu khiến cho đông đảo cao tầng rất căm phẫn, thế nhưng lý do tồn tại địch ý cũng đã được giải thích, bầu không khí không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa.
Buổi tối.
Tiêu Kim lấy danh nghĩa thương lượng bồi thường để mời Hàn Tiêu tới làm khách ở dinh thự của mình.
Đến nơi, Hàn Tiêu nhận ra con cái của Tiêu Kim đều ở đây, có Tiêu Hải và một số anh chị em khác, tuy nhiên không có các con nuôi của y.
Tiêu Kim vẫn mang khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc nào như lúc sáng, thật khó mà đoán biết ông ta đang nghĩ gì.
Hàn Tiêu ngầm quan sát Tiêu Kim và con của y, những người này cũng đang đánh giá anh.
"Ông muốn bồi thường cái gì?" Hàn Tiêu không nhìn nữa, anh cười mà như không cười.
"Chết là do nó không may."
Tiêu Kim lạnh nhạt, với y mà nói thì con nuôi chẳng qua chỉ là trợ thủ và công cụ mà thôi.
"Vậy ông mời tôi tới đây làm gì?" Hàn Tiêu nhướng mày.
"Được làm quen với một sát thủ nổi danh thì có gì là không tốt."
Hàn Tiêu không đoán được ý của Tiêu Kim, có lẽ đây chỉ là kết giao đơn thuần, cũng có lẽ là mang mục đích khác, thế nhưng anh có hứng thú tiếp xúc với người nhà của nguyên thân, vậy nên cũng bắt đầu mở lời.
Mọi người thuận miệng trò chuyện, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, Tiêu Hải và các anh chị em khác thỉnh thoảng cũng có thể chen một đôi lời, không khí rất hòa hợp. Tiêu Hải là người đứng đầu trong đám anh chị em, trong lời nói của những người khác cũng tỏ vẻ lấy lòng, thế nhưng thái độ của Tiêu Hải lại rất lạnh nhạt, dường như mọi chuyện vốn dĩ nên như vậy.
Chẳng mấy chốc mà họ đã nói chuyện được hơn một giờ đồng hồ, Hàn Tiêu khẽ cau mày, anh bỗng nói: "Tôi rất có hứng thú với Tiêu Hàn, chi bằng nói thêm một vài tin tức liên quan tới cậu ta đi."
"..."
Bầu không khí lập tức chùng xuống, Tiêu Kim đặt chén nước xuống, chậm rãi nói: "Nó là con của tôi, luôn luôn vô dụng, chẳng ngờ bây giờ lại trở thành tội phạm được treo thưởng của Manh Nha."
Tiêu Hải giễu cợt: "Tôi còn tưởng nó chết chắc rồi cơ, đúng là kẻ gàn dở thì sống lâu, chỉ toàn gây phiền toái cho chúng tôi thôi."
Hàn Tiêu chỉ chỉ vào chính mình: "Ý anh đang chỉ tôi là phiền toái đấy à?"
Tiêu Hải cười lạnh: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tiêu Kim tằng hắng một tiếng rồi hạ lệnh tiễn khách: "Đã không còn sớm nữa rồi."
"Đúng là đã rất muộn." Hàn Tiêu đứng dậy, rời đi.
Tiêu Minh dẫn anh về phòng, sau khi vào phòng, người này đưa một tập hồ sơ cho anh rồi bảo: "Đây là tư liệu về Tiêu Hàn, cha dặn tôi giao nó cho anh."
Hàn Tiêu gật đầu.
Vừa vào phòng, Hàn Tiêu đã lập tức tra xét xung quanh, trước khi anh rời đi, trong phòng có ba camera, bây giờ lại có thêm một cái. Anh lắc đầu, tiếp tục dùng phần mềm phá hỏng camera. Sau khi làm xong, anh mới giở hồ sơ ra xem, Hàn Tiêu đã có thêm hiểu biết về nguyên thân, cậu ta là một nhân vật bé nhỏ không hề quan trọng gì, ở kiếp trước, anh cũng chưa bao giờ nghe thấy tên NPC "Tiêu Hàn" cả.
"Hầy."
Hàn Tiêu lắc đầu, anh tiếp xúc với Aumera là để hiểu thêm về nguyên thân, bây giờ mục đích đã đạt được, anh cũng chẳng thèm để ý tới thái độ và hành vi của Aumera, bởi lẽ chuyện này không liên quan gì tới anh cả, còn về cái gọi là địch ý, chẳng qua chỉ là thể hiện sự cương quyết mà thôi.
Ban đầu, Aumera cũng nén giận vì không muốn đối đầu với Hàn Tiêu, Hàn Tiêu ăn no rửng mỡ mới đi giết người trong tổng bộ nhà họ, vô duyên vô cớ có thêm một tử địch thì chẳng có chỗ tốt nào cả.
Mỗi ngày chém chém giết giết là không tốt, chi bằng trồng chút hoa cỏ là hơn.
"Khi người của Aumera biết mình là "Tiêu Hàn", không biết họ sẽ có phản ứng gì nhỉ?" Hàn Tiêu xấu xa nghĩ.
Cất hồ sơ đi, nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Hàn Tiêu dự định sẽ đi vào sáng mai.
...
Nửa đêm.
Trong dinh thự của Delo.
"Tất cả là tại thằng khốn nạn Tiêu Kim kia nên Aumera mới vướng vào chuyện xui xẻo này, tên khốn nạn này không hề kiêng nể gì mà làm lớn mạnh thế lực bản thân, rõ ràng là muốn đoạt quyền mà. Hừ, phái liên minh phương Bắc là người của mình, Sergei thì từ xưa tới nay luôn ở phe trung lập, y lấy cái gì ra mà đấu với mình cơ chứ?" Delo nghiến răng nghiến lợi.
Khi gia tộc Aumera vừa xây dựng thì nội bộ rất hài hòa, thế lực mở rộng như vết dầu loang, lớn mạnh rất nhanh, từ khi ấy thì mâu thuẫn cũng bắt đầu lộ rõ do sự bất công và phân chia không đồng đều. Phái nhà chính là người quyết định nên nhận được nhiều lợi ích nhất, đồng thời họ cũng là người đứng ở vị trí đầu sóng ngọn gió, đừng nhìn bề ngoài các phe phái luôn là nói gì nghe nấy, thế nhưng thật ra ai cũng có mưu đồ riêng, đều muốn đoạt quyền.
May mắn là sau nhiều năm hợp tác thì trong tôi có anh, trong anh có tôi, nếu ảnh hưởng là sẽ ảnh hưởng tất cả, vậy nên không ai dám có động thái quá lớn, không có khả năng phát sinh những sự kiện đẫm máu dù cho ai cũng có mưu đồ riêng.
Tiêu Kim là uy hiếp lớn nhất, việc Tiêu Hải bị tập kích chính là do Delo sai người âm thầm hành động để gạt bỏ kẻ nối nghiệp của Tiêu Kim, đáng tiếc việc thất bại, kẻ chết chỉ có Tiêu Hàn nhãi nhép.
Nhưng chẳng ngờ hơn một năm sau, vào hôm nay, một kẻ không ai để vào mắt như Tiêu Hàn đã trở thành kẻ được Manh Nha treo thưởng với giá trên trời, đồng thời cũng đưa tới một kẻ địch đáng sợ cho cả gia tộc là Hắc U Linh.
Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này nhớ tới việc ấy, Delo mới hối hận làm sao.
Chính lúc này, con trai Lagos của Delo bước tới, nói: "Cha, Hắc U Linh đã rời khỏi dinh thự của Tiêu Kim, cuộc gặp đã kéo dài một giờ ba mươi bảy phút đồng hồ rồi."
"Hừ, vượt qua thời gian ta và Hắc U Linh gặp mặt riêng, lá gan của Tiêu Kim càng lúc càng lớn rồi." Delo căm phẫn nói.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cứ để Hắc U Linh ra đi dễ dàng như thế à?"
"Chớ chọc vào hắn."
"Thế nhưng hắn dám càn rỡ ngay trên địa bàn của chúng ta..." Lagos không cam lòng.
"Ta đã nói là đừng động vào hắn!!!" Delo tức giận đập bàn, gầm lên bằng giọng ồ ồ: "Ra ngoài!"
Lagos nghiến răng, y kéo cửa lên, bước ra ngoài. Trong giây phút quay đầu lại, sắc mặt y sầm xuống.
...
Trời vừa tờ mờ sáng, một cuộc rối loạn đã đánh thức Hàn Tiêu, người vốn rất thính ngủ.
Anh nhảy ra khỏi giường, bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy các thành viên Aumera đang hò nhau chạy về một hướng.
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Hàn Tiêu thắc mắc.
Tiếng bước chân dồn dập tới gần, mười mấy binh sĩ cầm súng bao vây gian phòng.
Một đội trưởng quát lên: "Hắc U Linh, đừng lộn xộn!"
Nhiệm vụ của đội binh sĩ này là khống chế Hàn Tiêu, vẻ mặt của họ rất khẩn trương, có thể bóp cò bất cứ lúc nào. Hàn Tiêu nhìn ra ngoài, có rất nhiều người đang chạy tới một hướng khác.
"Xem ra là xảy ra chuyện gì đó rồi, không phải nhắm vào mình."
Hàn Tiêu nheo mắt, yên lặng quan sát.
Không bao lâu sau, đội trưởng kia như nhận được lệnh, quát lên: "Đi theo chúng tôi!"
Hàn Tiêu cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra nên đi theo đám binh sĩ đang căng thẳng này, bọn họ đi thẳng tới dinh thự của Delo.
Đám người đã vây quanh đây chật như nêm cối, cao tầng của các phái cũng tới, ai nấy đều tỏ ra kinh sợ, nhiều ánh nhìn phẫn nộ đổ dồn về phía Hàn Tiêu khiến anh cảm thấy rất đáng ngờ.
Vào trong dinh thự rồi Hàn Tiêu mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trong văn phòng, Delo ngửa đầu ngồi trên ghế, bên mắt trái là một vết đạn còn rỉ máu, đầu có một lỗ thủng, sàn nhà bằng gỗ có một vũng máu, mùi máu tanh xộc lên. Thi thể rũ hai tay, chân chống vào bàn làm việc mới khiến cho cả người ông ta không đổ xuống. Cái xác lúc này đã lạnh.
Đại đương gia của Aumera bị ám sát!
"Nguyên nhân tử vong là vết thương do đạn bắn, đạn bắn từ mắt, xuyên qua não bộ đến tận sau đầu, khiến nạn nhân tử vong ngay lập tức. Quan sát từ đường kính vết đạn cho thấy hung thủ sử dụng súng ngắn cỡ nòng lớn, đại đương gia không có bất cứ dấu vết phản kháng nào, ở hiện trường chỉ có một số manh mối lẻ tẻ, không thể hiện ra việc hung thủ đã từng tới đây."
Hàn Tiêu giật mình, anh đã hiểu vì sao bọn họ nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Delo chết vào tối hôm qua, một sát thủ không mời mà tới như anh rõ ràng là kẻ tình nghi số một, hơn nữa hung thủ còn sử dụng vũ khí là súng ngắn cỡ nòng lớn, thủ đoạn ám sát thần không biết quỷ không hay này rất giống với "U Linh" là anh.
Mọi thứ đều thật trùng hợp.
Đây là một sự giá họa có chủ đích!
Hàn Tiêu trợn mắt nhìn, anh rút một điếu thuốc trong túi ra, bật lửa, rít một hơi thật sâu rồi phả một luồng khói về phía những binh sĩ đang vô cùng khẩn trương xung quanh, lẩm bẩm: "Lần này thú vị đấy..."
Truyện khác cùng thể loại
1327 chương
89 chương
905 chương
15 chương
37 chương
36 chương
4 chương