Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 202 : Aumera (1)
Editor: Nguyetmai
Tính cả Hạo Thiên thì Hàn Tiêu đã tiếp xúc với vài tuyển thủ chuyên nghiệp tại Bắc Châu, các nhiệm vụ cũng đã đưa ra.
Phương thức giao nhiệm vụ là qua liên lạc, anh cho tuyển thủ chuyên nghiệp số điện thoại và hòm thư điện tử, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ gửi tình hình cụ thể cho anh, như vậy mới tính là giao xong nhiệm vụ. Cách này có thể giúp Hàn Tiêu tự phán định nhiệm vụ, nếu cần chuyển giao đạo cụ nhiệm vụ cho Hannes, anh vẫn phải tự mình đi máy bay tới lấy.
Nhưng so với tự mình làm hết thì như vậy đã bớt được rất nhiều thời gian, anh chỉ huy những game thủ giỏi giúp mình làm nhiệm vụ, chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Trong số các tuyển thủ chuyên nghiệp tới nhận nhiệm vụ có không ít nhân vật lợi hại từ kiếp trước, Hạo Thiên là người nổi bật trong số họ, mặc dù Hàn Tiêu xem trọng Hạo Thiên nhưng dù gì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đối đãi khác được, vậy nên anh không sốt ruột làm gì.
Tại Bắc Châu, kỹ sư Hàn tranh thủ thời gian đến thôn tân thủ, phần lớn thời gian của anh đều đổ vào việc đi đường. Trên đường đi, Hàn Tiêu dùng "Cải tiến cường hóa tinh vi" max cấp của mình để đổi mới trang bị của bản thân, thuộc tính có tăng lên đôi chút, ngoài ra anh còn thử chế tạo ba loại trang bị mà mình đã chọn, kết quả coi như hài lòng.
Lần đầu tiên chế tạo, trang bị đã đạt tới phẩm chất màu lam, sau nhiều lần luyện tập, có cơ hội lên được trang bị tím.
Đã xuất hiện game thủ Level 19 trên bảng xếp hạng cấp bậc, hiệu suất hiện tại của Hàn Tiêu có thể đuổi kịp đi hết thôn tân thủ Bắc Châu trước khi game thủ đầu tiên tiến giai và tiếp tục thăng cấp.
Về phần đại lục Andia, Hàn Tiêu cảm thấy không kịp làm, nhưng bản thân anh cũng không muốn tới Andia, đó là đại bản doanh của Manh Nha, là một hiểm địa, hơn nữa tất cả game thủ tại đó đã bị Manh Nha ép rời khỏi thôn tân thủ, tản mát khắp nơi, việc này với Hàn Tiêu mà nói thì nguy hiểm sẽ nhiều hơn lợi ích.
Lúc này, trong diễn đàn Hải Lam Tinh, game thủ Bắc Châu là những người hạnh phúc nhất, còn game thủ ở Andia là những người có độ kích động xếp thứ hai. Theo suy nghĩ của bọn họ, Hắc U Linh tới Bắc Châu xong thì sau đó sẽ tới lượt Andia.
"Việc này thật là khó xử."
Hàn Tiêu cảm thấy bất lực.
...
Khí hậu Bắc Châu lạnh lẽo, địa hình chủ yếu là bình nguyên tuyết và núi băng, trên không cũng toàn tuyết bay, những ngọn núi nguy nga xa mờ mây mù lượn lờ, có thể thấy rất rõ đường ranh giới giữa màu xanh đen và phần bị tuyết phủ trắng xóa trên những dãy núi.
Thôn tân thủ thứ ba có tên là thị trấn Sương Tùng, nó nằm ở một sơn cốc trong rừng rậm băng tuyết, biển rừng trắng xóa, trong rừng rậm là những dã thú hung hãn của phương Bắc.
Máy bay dừng bên ngoài rừng rậm, Hàn Tiêu dùng giày ván trượt bôn ba trong rừng, anh dựa theo thông số của radar để tiến về thị trấn Sương Tùng, những tiếng thú dữ gào rống thỉnh thoảng vẳng lại từ phía xa, điều này nhắc nhở Hàn Tiêu rằng dã thú ở Bắc Châu rất đông, hoàn toàn không thiếu dã thú cấp cao.
"Mình nhớ ở một bình nguyên tuyết có loài gấu tuyết vuốt nhọn là quái cao cấp, ở khoảng Level 53 đến 56 gì đó, cũng không phải là tinh anh hoặc Boss, mình có thể dùng sở trường "Một súng chí mạng" ở đó." Hàn Tiêu nghĩ thầm.
Bình nguyên băng đó ở khá xa, Hàn Tiêu định đi xong thôn tân thủ rồi mới tới đó.
Lúc nhìn bản đồ, Hàn Tiêu nhận ra một chuyện khác, địa bàn của gia tộc Aumera cách thị trấn Sương Tùng không xa.
Chẳng mấy chốc, thị trấn Sương Tùng đã xuất hiện trong tầm mắt, Hàn Tiêu bình tĩnh lại, chậm bước đi tới.
...
Trong rừng cây cách thị trấn Sương Tùng hơn một trăm mét, có mười mấy người đang ngồi thành một vòng tròn, họ đều mặc quần áo tác chiến, đeo súng, dao găm, hiện nay họ đang chỉnh sửa lại trang bị.
Họ là một tiểu đội tác chiến của Aumera, lần này họ nhận lệnh bắt một số Dị Nhân ở thị trấn Sương Tùng mang về nghiên cứu.
Đội trưởng Keaton với khuôn mặt hung dữ đang ngậm một điếu thuốc tự làm, cục súc nói: "Kế hoạch tác chiến đã rõ ràng rồi, đợi lát nữa chia ra làm việc."
"Yên tâm, một đám Dị Nhân thôi mà, dễ như trở bàn tay."
"Nếu chúng dám phản kháng..." Keaton vỗ vỗ lựu đạn trên lưng: "Không cần phải tiết kiệm mấy món đồ chơi nhỏ này, cứ nổ chúng nó thành than luôn đi."
Đám người cười ồ lên.
"Với lại những Dị Nhân này có bề ngoài không khác gì người bình thường, đừng bắt nhầm."
Keaton nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy nói với đội của mình: "Chỉnh lý trang bị đi, để ý ám hiệu tay của tôi mà hành động."
Ngay lúc này, một bóng người đi qua con đường nhỏ ngoài bìa rừng, một đội viên chỉ tay, khẽ nói: "Đội trưởng, chỗ đó có một người qua đường, không biết có phải là Dị Nhân không?"
"Đoán chừng đúng rồi đấy, vùng này dã thú đông đúc, chỉ có Dị Nhân mới hành động đơn độc thôi."
"Bắt tên lạc đàn này đi, vậy là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.
Đám người kích động hẳn lên.
Nhưng chờ mấy giây, bọn họ lại thấy đội trưởng của mình không hề có phản ứng, khi nhìn lại, bọn họ nhao nhao lên vì hoảng hốt.
Keaton với khuôn mặt hung thần ác sát lúc này đã sợ tới tái nhợt mặt, bờ môi run run khác thường, điếu xì gà rơi xuống đất.
"Sao vậy?" Một đội viên hỏi.
Yết hầu của Keaton nhúc nhích mấy cái, hắn vội vã bảo: "Hủy bỏ kế hoạch, lập tức rời khỏi đây!"
"Vì sao?"
Cả đám đều cảm thấy nghi hoặc.
"Đó không phải là Dị Nhân!" Keaton phẫn nộ đáp: "Hắn... hắn là Hắc U Linh! Thời gian trước hắn vừa có xung đột với gia tộc!"
Hắc U Linh!
Đám người hoảng sợ, họ nhìn về phía đường cái để xác nhận, nhưng trên đường vắng tanh, bóng người kia đã biến mất từ lúc nào.
Sau đó, họ nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên từ đằng sau.
"Hình như tôi nghe thấy các người đang gọi tôi thì phải."
Tất cả những kẻ có mặt cứng đờ người, từ từ quay lại thì thấy có một bóng áo đen đang đứng sau lưng Keaton, tò mò nhìn họ.
Một luồng khí lạnh lan tỏa từ trái tim họ.
Keaton rùng mình, hắn hoàn toàn không biết làm thế nào mà Hàn Tiêu đã ở phía sau lưng, giọng nói này với hắn mà nói thì chẳng khác nào một quả bom, nó làm trái tim hắn thắt lại vì hoảng sợ. Trời lạnh thế này mà Keaton lại sợ tức mức toát mồ hôi.
Hàn Tiêu khẽ nhướn mày một cái, khi nãy anh đã cảm nhận được hơi người từ đằng xa, đám người có vũ trang này lộ vẻ lo lắng trước mặt anh thế này thì phải đến tám phần là biết thân phận của anh, hơn nữa họ còn không có ý tốt.
"Các người tự nói hay là để tôi giúp các người mở miệng đây? Cũng có thể thử nói dối xem sao."
Hàn Tiêu ngoắc tay, bảy lưỡi dao phân tán bỗng bay ra khỏi túi quần và ba lô, chúng lơ lửng giữa không trung, nhắm vào những nơi yếu hại của Keaton.
"Chuỗi cắt phân hợp từ tính", phẩm chất màu lam, lực công kích 34-92, vũ trang của siêu năng giả, sức chém của lưỡi dao quyết định bởi mức khí lực được vận chuyển, có thể hình thành hình dạng của các loại vũ khí khác nhau, tốc độ đánh ra cực cao. Trang bị có bổ sung kỹ năng "Dao xoáy", tất cả các lưỡi dao sẽ thay nhau cắt chém, có thể gây ra đa sát thương trong thời gian ngắn, trước Level 60 thì nó được xem như một món vũ khí cận chiến lợi hại.
Với ánh mắt của game thủ thì món đồ chơi này có thể tính là thần khí của giai đoạn trước, Hàn Tiêu bỏ ra hơn một triệu kinh nghiệm mới có thể sở hữu bản vẽ này.
Ánh sáng từ lưỡi dao trước mắt khiến Keaton tê dại, hắn lập tức nói hết về thân phận và nhiệm vụ của tiểu đội, không dám giấu giếm chút nào.
Lại là người của Aumera. Mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh chỉ cần ngẫm lại một chút là biết lý do vì sao những người này sợ mình. Lần trước, ở thị trấn Lục Cốc, anh đã giúp Lữ Thừa tấn công địa bàn của Aumera, kết thù oán với đám người này, thế nhưng khi xem tin tức, anh chỉ thấy Aumera muốn trả thù Lữ Thừa, còn lại không hề nhắc một chữ nào tới mình.
"Mình với họ hẳn là kẻ địch... Như thế này nghĩa là họ sợ mình à?"
Hàn Tiêu bỗng cảm thấy hứng thú, anh thu dao lại, thản nhiên nói: "Trở về nói với thủ lĩnh của các người, tôi sẽ mau chóng tới chào hỏi."
Thần kinh căng thẳng của Keaton được thả lỏng, hắn không dám quay lại nhìn Hàn Tiêu mà vội vàng chạy trốn, các đội viên của hắn cũng đuổi sát theo sau.
Chạy vài trăm mét, Keaton thở hồng hộc đứng lại, hắn quay đầu xác nhận Hắc U Linh không đuổi theo thì mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân hắn lúc này đã đầm đìa mồ hôi như vừa mới được vớt từ trong nước ra, trái tim còn đang đập bình bịch trong ngực.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?"
Nỗi khiếp sợ trên mặt mỗi thành viên trong tiểu đội Aumera chưa hề giảm bớt.
"Quay về nói chuyện này với các đương gia đi." Keaton nuốt nước bọt.
...
"Hắc U Linh tới Bắc Châu, còn muốn "chào hỏi" chúng ta sao?!"
Đại thủ lĩnh của Aumera là Delo trợn trừng mắt, ông ta như một con gấu đang nổi giận, quát lên: "Chúng ta không tìm hắn tính sổ thì thôi, hắn lại còn dám tìm tới cửa, rõ ràng là không thèm để chúng ta vào mắt, tôi phải giết chết hắn!"
Thủ lĩnh thứ ba, Sergei là một người Shanu với làn da đen bóng, hình thể cao to, gã ồm ồm nói: "Đừng nổi nóng, hắn không dễ trêu vào đâu, dám một mình tới đây thì chắc chắn là không hề sợ rồi."
Delo trợn trừng mắt: "Tiêu Kim, ý cậu thế nào?"
Tiêu Kim đẩy kính mắt, thản nhiên nói: "Hắn chỉ nói là tới chào hỏi, nếu muốn đối phó với chúng ta thì đâu cần chào hỏi, nếu không ngại thì cứ tiếp xúc với hắn trước, xem thái độ của hắn thế nào. Có lẽ Hắc U Linh cũng không có ý định động thủ đâu."
Delo nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi sẽ tự gặp hắn, xem hắn giải thích thế nào về việc giết người của chúng ta!"
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
197 chương
45 chương
40 chương
528 chương
24 chương