Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 161 : Trật tự sinh ra tại nơi không có văn minh
Editor: Nguyetmai
Hàn Tiêu chỉ lặng lẽ cười, sau đó mới mở miệng nói một câu đầy ẩn ý: "Thời gian sẽ cho anh câu trả lời."
Lữ Thừa gật đầu, hắn tạm thời dằn xuống nỗi nghi hoặc với đám lưu dân và chuẩn bị cho thuộc hạ đi nghe ngóng tình hình.
Sau đó, Lữ Thừa chủ động mời Hàn Tiêu tới địa bàn của mình là khu dân cư Hắc Tùng để làm khách, Hắc U Linh nói không cần thù lao nhưng Lữ Thừa không dám coi đó là lời thật, ít nhất cũng phải thể hiện ra lòng thành của mình.
Hàn Tiêu đồng ý, việc anh cần chính là tiếp xúc nhiều hơn với Lữ Thừa.
Trước đó, Hàn Tiêu đã điều tra tin tức từ mạng ngầm, Lữ Thừa chính là thế lực quân phiệt rất mạnh ở Nam Châu, khu dân cư Hắc Tùng có quy mô rất lớn, thị trấn Lục Cốc so với nó thì chẳng khác gì con kiến so với con voi. Hắc Tùng nằm trên phế tích của một thành phố nhỏ thời đại trước, sau đó được cải tạo thành khu dân cư với mấy chục nghìn dân sinh sống. Ở đây có những kiến trúc đa dạng, thậm chí còn có cả sở nghiên cứu sinh vật và nơi nghiên cứu vũ khí. Đấy, thử nói xem chỗ này ngầu đến thế nào.
Thế lực quân phiệt và khu dân cư của kẻ lang thang là hai khái niệm khác nhau. Khu dân cư là một đoàn thể tự phát của những kẻ lang thang để chống lại sự nguy hiểm khi sinh sống bên ngoài tự nhiên, thông thường họ sẽ bầu ra người đáng tin cậy một cách dân chủ để chịu trách nhiệm cho cả khu, kết cấu của nơi này khá lỏng lẻo, về cơ bản là không có sự phân chia về giai cấp.
Thế lực quân phiệt lại giống như lãnh chúa, họ bỏ tài sản ra để xây dựng một khu dân cư có thể thu nhận những quần thể người lang thang sống rải rác và thu một ít phí tổn nhất định, sau đó họ sẽ che chở cho những người này, phí tổn ở đây có thể là tiền thuế hoặc sức lao động. Họ phát triển lực lượng vũ trang với mục đích bảo vệ khu dân cư đồng thời tấn công những thế lực quân phiệt khác, đa số nhân viên vũ trang ở đây là lính đánh thuê nhưng cũng có những người lang thang tự nguyện tham gia.
Những thế lực quân phiệt và khu dân cư được phân bố trên khắp các đại lục, chúng mọc lên dày đặc khắp nơi, số lượng đông đảo, quy mô có lớn có nhỏ. Trong nhiệm vụ chủ tuyến về khu tị nạn của Bennett, có một mục tiêu là tập hợp tất cả những kẻ lang thang lại rồi xây dựng một thành phố mới, thành phố này sẽ độc lập với sáu nước, nó sẽ che chở cho tất cả các lưu dân. Tất nhiên như vậy sẽ xảy ra xung đột với các thế lực quân phiệt, vì vậy nhiệm vụ chủ tuyến là một công trình vô cùng lớn.
Kế hoạch của Bennett cũng giống như những khu tị nạn che mưa tránh bão cho những người nghèo khổ, đây không chỉ là một chỗ lánh nạn chiến tranh mà còn là nơi tránh khỏi nguy hiểm đến từ hoang dã nữa.
Lữ Thừa mời Hàn Tiêu lên xe, đi về Hắc Tùng.
Game thủ ở thị trấn Lục Cốc vẫn có thể nhận nhiệm vụ trong thị trấn, những game thủ chọn bảo vệ trận doanh lúc này vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhận ra thiện cảm của thị trấn với mình không giảm xuống, vậy nên tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo Hắc U Linh rời đi.
...
Lúc đến chỉ có hai người, bây giờ có thêm Bánh Bao Đánh Chó, tất cả đều chen chúc trên xe vận binh.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua, Hàn Tiêu gọi điện thoại cho người lái trực thăng của Mạng Ngầm đi thẳng tới khu dân cư Hắc Tùng để chờ mình rồi nói chuyện này cho Lữ Thừa. Lữ Thừa tỏ ý sẽ để người đi trước, chừa lại một chỗ đậu trực thăng.
Hàn Tiêu và Lữ Thừa câu được câu không nói chuyện phiếm, đột nhiên anh hỏi: "Với lực lượng vũ trang của anh thì vừa tới thị trấn là có thể tiến công rồi, lưu dân cũng không cản lại được, vậy tại sao anh còn cho Bashas thời gian chuẩn bị?"
Lữ Thừa lắc đầu, khi ấy hắn không biết game thủ sẽ phục sinh: "Người không có tín ngưỡng mới cho rằng việc giết chóc có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề."
"Mạng của quân mình cũng là mạng mà." Hàn Tiêu cười khẽ.
"Kẻ mạnh lẽ ra phải bảo vệ cho kẻ yếu." Lữ Thừa dừng một lát rồi nói tiếp: "Tôi sẽ không giết hại những lưu dân tay không tấc sắt, thảm án Laupert chính là vết xe đổ của tất cả các thế lực quân phiệt."
"Thảm án Laupert? Đó là gì vậy?"
Người đặt câu hỏi là Bánh Bao Đánh Chó, anh ta vẫn đang tích cực thu thập tài liệu.
Lữ Thừa coi Bánh Bao Đánh Chó là người hầu của Hàn Tiêu nên nể mặt anh, hắn giải thích: "Laupert từng là một khu dân cư cỡ lớn của kẻ lang thang tại Tây Châu, họ bị một đội quân quân phiệt lớn xâm lược. Thế lực quân phiệt ở Laupert rất được lòng dân, vậy nên người dân đã tự phát hỗ trợ chiến đấu, đáng tiếc là kẻ địch quá mạnh, khu dân cư vẫn bị công phá. Tên thủ lĩnh quân phiệt phía bên đối thủ tức giận vì cư dân phản kích nên đã thảm sát những người dân tay không tấc sắt kia, cướp đi tất cả vật tư, phóng hỏa thiêu rụi khu dân cư khiến cho mấy chục nghìn kẻ lang thang chết oan chết uổng..."
Bánh Bao Đánh Chó khịt mũi khinh bỉ, chuyện giết người, đồ thành này trong lịch sử không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, anh ta lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Hai mươi ngày sau đó, tên thủ lĩnh quân phiệt ra lệnh tàn sát cùng với mấy trăm tên lính đánh thuê thực hiện đồ sát đó đã bị một siêu năng giả giết sạch chỉ trong một đêm, về sau không còn thế lực quân phiệt nào dám lạm sát người vô tội nữa."
Bánh Bao Đánh Chó ngạc nhiên: "Tại sao thế?"
Hàn Tiêu tiếp lời, anh thản nhiên đáp: "Bởi vì có một loại người tự xưng là siêu anh hùng."
Nếu như ở thế giới bình thường, mọi người không thể chống cự lại cái ác, dù có căm phẫn với những kẻ ra tay tàn bạo của các thế lực khổng lồ kia đến thế nào đi nữa thì cũng đành chịu không thể làm gì được.
Nhưng Hải Lam Tinh có những lực lượng siêu phàm tồn tại, trong thời loạn thế lại chẳng có chuẩn mực gì, kẻ có sức mạnh có thể trở thành người chấp pháp, một số siêu năng giả có khả năng đuổi giết tận gốc, vậy nên những vai diễn "siêu anh hùng" này đã đặt ra một lằn ranh giới hạn cho những thế lực hoang dã kia, từ đó hình thành quy tắc lấy thường thức làm tiêu chuẩn.
Thường thức là gì, đó chính là một việc mà đa phần mọi người sẽ cảm thấy quá đáng xét từ góc độ đạo đức, vậy thì đó chính là một việc quá đáng.
Trừ khi tàn sát, diệt cả tòa thành mà không lộ ra bất cứ một tin tức nào, nếu không thì sớm muộn gì cũng có những siêu năng giả tự xưng bạn của chính nghĩa tìm tới tận cửa. Đây cũng có thể xem là một loại ràng buộc đạo đức, vì tôi mạnh nên nhất định anh phải tuân theo "đạo đức" của tôi. Bản chất của hành động này vẫn là thứ luật rừng "kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu", thế nhưng nó giúp cho thế giới hoang dã có một bộ quy tắc thô sơ, qua đó gián tiếp bảo vệ an toàn tính mạng của những kẻ lang thang.
Bánh Bao Đánh Chó vội vàng ghi lại làm tài liệu, anh ta ưa thích những truyền thuyết ít ai biết đến trong thế giới này, như vậy có thể giúp cho nội dung video phong phú hơn.
Hàn Tiêu xoa cằm, nhắc tới thảm án Laupert, anh lại nhớ tới một con Boss dã ngoại.
"Ở di chỉ Laupert, những thi thể bị đốt cháy không người vùi lấp khiến cho dã thú chiếm cứ toàn bộ khu vực, một loại virus kiểu mới đã sinh sôi trên những thi thể rồi lan rộng ra ngoài, bao trùm cả một khu vực rộng lớn khiến cho tài nguyên đất và nước đều bị ô nhiễm.
Những dã thú đi vào khu vực này đều xảy ra đột biến, cứ qua một thời gian sẽ xuất hiện Thú Vương mới, đây chính là Boss dã ngoại, từ đó mở ra nhiệm vụ đánh giết, mình nhớ phần thưởng là trái tim biến dị của Boss, sau đó giao trái tim này cho tập đoàn nghiên cứu sinh vật nào đó có thể chế tạo ra thuốc gia tăng thuộc tính, hình như còn có một tí cơ hội thức tỉnh những sở trường hiếm nữa."
Mỗi một khoảng thời gian sẽ lại xuất hiện Boss dã ngoại mới, game thủ có thể giết đi giết lại nhiều lần, những hành động lặp lại thế này là một khâu không thể thiếu trong các trò chơi, nó giống như nhiệm vụ, cày quái hay phó bản vậy.
Nhắc tới đây phải tiện thể nói một câu về vấn đề phó bản. Phó bản có vài kiểu khác nhau, đầu tiên là loại liên tục cày quái tại các khu vực đặc biệt như một vài bí cảnh tập luyện ma pháp, phòng mô phỏng chiến đấu ở thế giới khoa học công nghệ, trừ những không gian đặc biệt này ra thì trong hiện thực của "Tinh Hải" sẽ còn có những khu vực trọng yếu nơi các thế lực đóng quân và các chiến trường cỡ lớn cũng có thể coi như phó bản, loại phó bản này mang tính ngẫu nhiên, có thể đóng lại bất cứ lúc nào.
Loại thứ hai là phó bản thủy tinh, đây là một kiểu phó bản thông qua nhiệm vụ đặc biệt để nhặt các vật phẩm đặc biệt mà chỉ game thủ mới có thể sử dụng. Họ sẽ tiến vào một không gian song song và tham gia vào những sự kiện đã từng xảy ra trong quá khứ. Những cảnh tượng phó bản thủy tinh có thể đi vào sẽ không giống nhau do nó có liên quan tới nhiệm vụ.
Phần thưởng nhiệm vụ cho các phó bản thủy tinh sẽ lặp lại sau một đoạn thời gian để game thủ có thể chơi phó bản một cách ổn định, ngoài ra còn có ghi chép về thời gian qua cửa và các bảng xếp hạng phó bản.
Khi sử dụng phó bản thủy tinh sẽ đột nhiên biến mất trong mắt người khác, game thủ sẽ tiến vào không gian song song và không thể ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài, thế nhưng họ vẫn nhận được những thu hoạch khác trong phó bản. Hình thức này cũng tương tự như trang bị nhảy vọt không gian trong khoa học kỹ thuật hoặc là truyền tống trong ma pháp, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng quay ngược thời gian nữa.
Hàn Tiêu không biết mình có thể dùng phó bản thủy tinh không, anh cảm thấy khá nguy hiểm và không biết nguyên lý của loại phó bản này là gì, nếu như là kiểu phân giải cơ thể thành phân tử rồi tổ hợp lại, thì game thủ muốn chơi kiểu nào thì chơi vì có thể phục sinh, còn anh thì tèo là cái chắc.
Có một số đạo cụ đặc biệt chỉ game thủ mới sử dụng được, ví dụ như khi mua thuốc thức tỉnh dị năng ở cửa hàng game thì vật phẩm sẽ xuất hiện đột ngột từ giữa không trung, cũng giống như thuốc điều hòa gen mà Hàn Tiêu được thưởng từ nhiệm vụ Vũ Trang Hoa Hồng cũng là nhận được từ bảng thông báo, phó bản thủy tinh cũng tương tự như những đạo cụ này vậy.
"Thôi đừng mạo hiểm thử phó bản thủy tinh làm gì."
Hàn Tiêu bất đắc dĩ. Nói thật, với anh thì việc cày phó bản thủy tinh là một việc lãng phí thời gian, làm nhiệm vụ chính và nhiệm vụ ẩn giấu chắc ăn hơn nhiều.
Đội xe chạy được vài giờ thì khu dân cư Hắc Tùng đã xuất hiện từ phía xa. Nó có quy mô rộng lớn, tương đương với một thành phố thu nhỏ, trông đậm sắc thái của vùng hoang dã với gạch ngói, da thú, những tấm kim loại nhiều hình dáng dữ tợn, những hàng rào điện trên tường còn có vết rỉ sét, một đoạn đường đất được vây bằng lưới sắt là con đường duy nhất đi qua cổng chính, trên cánh cổng kim loại còn không ít dấu vết cháy xém do lửa đạn.
"Chào mừng đến với Hắc Tùng."
Lữ Thừa cười, nói với giọng điệu tự hào.
Truyện khác cùng thể loại
1327 chương
89 chương
905 chương
15 chương
37 chương
36 chương
4 chương