Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 101 : Phải tin tưởng khoa học
Translator: Nguyetmai
Vừa sửa xe, Hàn Tiêu vừa nghĩ lại những vấn đề được phơi bày trong trận chiến vừa rồi.
Hiện nay, anh lấy bắn tỉa làm hình thức chiến đấu chủ chốt, chiến thuật tốt nhất là đánh xa, nhưng tốc độ di chuyển của bản thân lại không quá nhanh, thế nên có lẽ anh cần chế tạo một số món có thể nâng cao tốc độ lên.
Chân động lực là lựa chọn khá được, nhưng Hàn Tiêu lại ngại nó quá cồng kềnh, vừa hay cấp bậc và tri thức của anh hiện giờ có thể chế tạo món đồ càng linh hoạt hơn.
Anh cảm thấy mình có thể hoàn thiện hình thức chiến đấu thêm một bước, tỷ như xây dựng đội ngũ người máy để hỗ trợ thêm hỏa lực, bù lại khuyết điểm tần suất công kích chậm chạp khi bắn tỉa.
Dù sao hệ cơ giới chúng ta là loại hình bán sỉ trang bị, tự lực cánh sinh, thiếu gì bổ sung đó.
Chẳng mấy đã sửa xong xe, Hàn Tiêu lái Bụi Gai quay lại cửa vào Fironia theo tọa độ đánh dấu trên radar. Khi thấy một hàng dấu chân biến mất ở rìa hang, anh vừa nghĩ đã biết đám người hành hương ban nãy có lẽ đi xuống trước rồi.
Nếu là người khác có lẽ sẽ sợ bị người ta nhanh chân lấy mất thứ tốt bên trong, nhưng Hàn Tiêu thì ngược lại, anh cảm thấy như vậy càng tốt, ít nhất có người dò mìn giúp anh.
Đứng cạnh lối vào, cúi xuống nhìn thử có thể thấy rõ ràng từng lớp đá, nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối ẩn hiện lối đi bằng kim loại đã rỉ sét kéo dài xuống dưới.
"Vách đá có dấu vết do con người đào, trong gió có vị tanh... mùi vị của rỉ sét, nơi này mình chưa từng thấy bao giờ, xuống xem thử xem thế nào."
Hàn Tiêu đeo trang bị lên, miệng cắn đèn pin, leo xuống theo vách đá, thỉnh thoảng lại dùng đèn pin rọi xuống phía dưới.
Cách mặt đất càng lúc càng xa, ánh sáng dần biến mất, anh cảm nhận được vách đá này có độ cong nhất định.
Rất nhanh sau đó ánh sáng hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ còn lại bóng tối đặc quánh, ánh đèn là nguồn sáng duy nhất, bầu không khí ảm đạm thế này khiến Hàn Tiêu không khỏi đề cao cảnh giác. Anh cảm thấy một sự lạnh lẽo đột ngột xuất hiện, quẩn quanh trong đầu, chỉ hận không thể nào làm nhịp tim chậm lại để bớt căng thẳng cả.
Đi xuống khoảng ba phút thì cuối cùng ánh đèn cũng chạm được mặt đất, không ngờ lại là mặt sàn bằng kim loại đã phủ kín bụi bặm, các khe hở kết mạng nhện dày đặc, chứng tỏ đã rất lâu không có ai đặt chân đến đây.
Hàn Tiêu xoay người nhảy xuống phát ra một tiếng vang vọng rất xa, trong hoàn cảnh tối tăm có giơ tay cũng không thấy được năm ngón thế này thật sự khiến người ta sởn da gà.
Bốn phía vừa trống trải vừa sâu hút, ánh đèn pin tựa như hòn đảo đơn độc trên mặt biển đen tối, trong bóng đêm truyền tới tiếng gì đó khe khẽ, dường như tiếng động phát ra khi anh tiếp đất vừa rồi đã khiến một tồn tại nào đó chú ý.
Đèn pin quét xung quanh, giờ anh đang ở trong một hành lang kim loại, phong cách kiến trúc trông giống như một căn cứ cũ, khắp nơi đều là xi măng cốt thép, trên vách tường phủ kín bởi màu ô xi hóa xanh vàng, dường như còn có những con sâu kỳ lạ bò trong đống rỉ sét.
Sàn kim loại chạm rỗng trên mặt đất phủ đầy tro bụi, trên đó có một hàng dấu chân kéo dài về phía trước, có lẽ chính là đoàn hành hương kia.
Bên dưới sàn kim loại này chắc hẳn còn có không gian khác.
Hàn Tiêu chiếu đèn pin xuống mặt sàn phía dưới.
Cách lớp kim loại rỗng dưới chân, trong bóng đêm có vô số cặp mắt màu đỏ đang nhìn anh chằm chằm!
"Mẹ ơi!"
Hàn Tiêu lạnh gáy, vội tắt đèn, lập tức đưa tầng dưới vào danh sách cấm địa.
Cẩn thận xem xét dấu chân đoàn hành hương đi phía trước, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng sinh vật di chuyển, bình tĩnh lắng nghe thì nó lại biến mất, tình hình vô cùng kỳ dị khiến người ta không khỏi căng thẳng.
Đi một đoạn khá dài thì phía trước xuất hiện đường rẽ, dấu chân đoàn hành hương biến mất ở lối rẽ bên phải.
Trong lúc anh còn đang do dự thì từ lối bên phải lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, dường như có rất nhiều người đang kinh hoảng vội vã chạy tới đây.
Hàn Tiêu vội lẩn vào lối rẽ còn lại, tắt đèn đi, sau đó đeo dụng cụ nhìn ban đêm của Farian lên.
"Nhanh, chạy mau lên!"
"Quái vật!"
Đám người hành hương kinh hoảng chạy khỏi lối rẽ, như thể đang trốn tránh thứ gì đó không thể tả nổi bằng lời, quần áo họ dính đầy vết máu, số người cũng giảm nhiều so với trước.
"Họ đang trốn gì nhỉ?"
Hàn Tiêu thầm ngờ vực.
Đột nhiên từ lối rẽ bên kia vang vọng tiếng dã thú gầm gừ, khàn khàn, nặng nề, tựa như tiếng thở của người khổng lồ, chỉ nghe thấy thanh âm này thôi đã đủ khiến máu trong người anh sôi lên cuồn cuộn, lồng ngực tức anh ách.
Anh thầm kinh hãi: "Đây là uy áp của dã thú đẳng cấp cao, chắc chắn phải cao hơn Level 40 rồi!"
Đám người hành hương đều tỏ vẻ hoảng sợ, không biết họ đã thấy thứ kinh khủng gì mà phải dùng cả tay chân lập cập bò về phía sau.
Nhưng lạ là con quái vật kia lại không xuất hiện, đám người hành hương ngã ngồi dưới đất, trông như vừa mới sống sót sau tai nạn.
Quái vật kia không hề để lại tiếng bước chân, Hàn Tiêu thầm ghi nhớ.
"Joel bị quái vật ăn thịt, hu hu..."
"Chỗ này thật đáng sợ."
Người hành hương già run lẩy bẩy, sắc mặt tuyệt vọng như thể mọi sức sống đều đã bị rút hết, ông ta nói: "Nơi này không phải Fironia, không có thứ chúng ta muốn tìm. Mau rời khỏi đây thôi, chúng ta đi tìm di tích thật sự."
Di tích huyền thoại trong truyền thuyết hẳn phải có bầu không khí thần bí và cổ xưa, được khắc vô số hoa văn ảo diệu khó hiểu, dùng đá làm kiến trúc trụ cột của di tích mới đúng. Còn nơi này chỉ là căn cứ bằng sắt thép do con người xây dựng, ông ta thấy được ký hiệu của quốc gia đã diệt vong trên tường, đây là một căn cứ quân sự bí mật của cố quốc.
Đám người hành hương đều im lặng, một người trẻ tuổi lên tiếng: "Có khi đây chính là Fironia, Tổ quốc đã tìm được di tích và xây dựng căn cứ để nghiên cứu báu vật của sa mạc cũng nên."
Báu vật của sa mạc, báu vật Fironia trong truyền thuyết, có thể khống chế toàn bộ sa mạc Somar.
Người hành hương già lắc đầu cười khổ: "Không thể nào, nếu cố quốc đã có báu vật sa mạc thì sao đất nước lại bị tiêu diệt cơ chứ."
"Đây không phải nơi chúng ta muốn tìm, di tích Fironia thật vẫn còn ẩn giấu ở một góc nào đó trong sa mạc này!" Người hành hương già nói chắc như đinh đóng cột.
Đám người hành hương lại lục tục dìu nhau rời khỏi nơi này.
Hàn Tiêu nghe hết những gì họ nói, cuối cùng cũng có lời giải cho một số nghi hoặc, theo anh biết thì Hải Lam Tinh không tồn tại ma pháp, thế nên cái gọi là thần tích báu vật của sa mạc nhiều khả năng chỉ là tác dụng của một loại vũ khí công nghệ nào đó mà thôi.
Nhưng con người luôn tín ngưỡng và ôm ảo tưởng phi thực tế với những thứ mà bản thân không hiểu rõ cũng như không biết từ đâu tới. Không biết sao anh lại nhớ đến một câu chuyện, khi cơn lũ ập tới, một người đàn ông cầu khấn thần linh trên nóc nhà, chỉ mong Thượng Đế cho một chiếc thuyền xuống cứu, chờ mong một phép màu đến với ông ta.
Anh không rõ vì sao những người hành hương lại tin chắc Fironia có liên quan tới ma pháp, có điều dường như chuyện này cũng chẳng can hệ gì tới anh... Hay đây chính là gợi ý cho nhiệm vụ ẩn giấu còn lại?
Lấy lại bình tĩnh, Hàn Tiêu chờ nhóm người hành hương đi xa rồi mới ra mặt, anh do dự đứng trước lối rẽ.
Đám người hành hương gặp quái vật ở bên phải, chỗ đó rất nguy hiểm, nhưng bên trái không biết thế nào, có thể còn nguy hiểm hơn nữa, giờ phải chọn sao đây?
"Dựa theo kinh nghiệm thì đám người hành hương kia đóng vai người dẫn đường trong phó bản, gợi ý bên phải có quái vật, đây là một tín hiệu rất rõ ràng, nhưng có thể nó có hai ý nghĩa, đầu tiên là cảnh báo không nên đi vào phía bên phải vì có quái vật, thứ hai là cố ý làm mình hiểu nhầm rồi đi vào bên trái..."
Hàn Tiêu cắn răng, dứt khoát chọn bên phải, thứ không biết còn đáng sợ hơn cả quái vật, anh vẫn nhớ rõ những đôi mắt đỏ quạch đáng sợ tầng dưới, nếu gặp mấy thứ kia thì dù không chết cũng bị lột mất một lớp da thôi.
Anh đeo găng tay cắt nhiệt điện, cất đèn pin rồi dùng dụng cụ nhìn ban đêm đi vào lối rẽ bên phải, trong tầm nhìn chỉ có một mảng màu xanh thẫm, con đường phía trước chỉ có thể thấy mờ mờ.
Trên mặt đất có dấu chân khổng lồ khác biệt với con người, có lẽ chính là dấu vết do quái vật kia để lại, nó cũng có hai chân, bàn chân năm ngón, nếu dựa theo tỷ lệ chiều cao của nhân loại thì quái vật này áng chừng cao khoảng ba mét.
Đi một lát thì phía trước có một gian phòng đã mở, dấu chân quái vật kéo dài đến tận cửa thì biến mất.
Lặng lẽ tới gần cửa, anh ngửi được mùi tanh nồng, giống như thịt thối rữa nhiều năm, còn có cả mùi máu tươi mới.
Hàn Tiêu ló đầu vào trong dò xét.
Một cặp mắt to như chuông đồng từ trên cao nhìn anh chằm chặp, chỉ cách anh có nửa mét thôi!
Lông tơ trên người Hàn Tiêu dựng ngược cả lên.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
197 chương
45 chương
40 chương
528 chương
24 chương