Chiếc jacket dài màu xám nhạt hầu như đem cả người anh bao lấy, nửa người dưới lộ ra cái quần jean bình thường, chân mang đôi giày nhìn có chút cũ nhưng rất sạch sẽ, trên vai trái đeo một chiếc cặp chéo màu đen cũ đến mức có quăng ra đường cũng không ai lụm. Đầu tóc anh không biết đã bao lâu rồi không cắt sửa, hoặc là, trời ạ, tóc người này tuyệt đối là dùng kéo gia dụng mà cắt, cao thấp không đều, kiểu tóc thì càng không thể nói tới. Thần Dật giống như đang săm soi động vật trong vườn thú, ánh mắt vừa vô lễ lại càn rỡ ngó từ trên xuống dưới đánh giá một phen, vừa trong lòng chấm điểm người đàn ông được gọi là Giáo viên Anh ngữ này ── 0 điểm. "A Dật, chào cậu, tôi tên là Đường Văn Bác, bắt đầu từ hôm nay tôi là Giáo viên Anh ngữ của cậu. Trong 3 tháng tới, chúng ta nhất định có thể sẽ trở thành bạn tốt." Đường Văn Bác đẩy mắt kiếng trên sống mũi, mỉm cười hướng tay tới người thanh niên anh tuấn trước mặt. "A... Dật?" Thần Dật ngồi trên ghế salon màu kem có lớp da thật mềm mại nên không có té ngã, cái ông này sao có thể gọi cậu như vậy? "Hửm, tui và ông bộ thân quen lắm hả. Ai cho ông gọi tui như vậy, có biết tui là ai không!" Lấy tay vuốt vuốt lại vài cọng tóc mất trật tự trước trán, hắn liếc nhìn đối phương đang đưa tay chờ được bắt tay. Thần Dật nghi ngờ nói: "Cùng ông? 3 tháng? Dạy tui nói Tiếng Anh như người bản xứ?" "Chú Lý hy vọng tôi và cậu chung sống hoà thuận, không cần khách khí, với lại cậu là A Dật à, cậu sau này sẽ là học trò của tôi. Với lại cậu không cần gọi tôi là thầy, gọi là A Văn là được rồi." Mặc dù đối phương tỏ thái độ lồi lõm, bơ bàn tay anh đang chờ để bắt, mà trong lời nói của cậu còn ẩn ẩn mùi nghi ngờ cùng giễu cợt, Đường Văn Bác trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa. "Ông nói bậy bạ gì thế. Lừa đảo à, còn không phải là vì tiền sao?" Thần Dật hừ một tiếng, chân gác mạnh lên bàn, nói: "Chú Lý tìm kiểu gì vậy, nhìn giống người giỏi Tiếng Anh chỗ nào, giống lừa đảo hơn! Muốn gì đây? Hửm? Có phải mấy tờ báo lá cải phái ông tới làm gián điệp, muốn moi tin từ tui sao?" "Báo lá cải?" Đường Văn Bác nghiêm túc nói "──Tôi đâu có làm việc ở tòa soạn nào đâu, chẳng qua là có viết một số bài văn đăng ở tập san trường thôi." "Có cái gì khác nhau chứ ──" Thần Dật cảm thấy có chút đau đầu. "Ông rốt cục là ai, nãy giờ muốn nói cái gì, chẳng lẽ ông không biết tôi là ai?" "Cậu là Thần Dật, tôi là giáo viên Anh ngữ của cậu ─ Đường Văn Bác, hiện đang giảng dạy ở trường đại học." Đường Văn Bác khẽ cười. "Báo lá cải chuyên đăng mấy chuyện vặt vãnh, tôi lại không viết mấy chuyện nhảm nhí đó. Thỉnh thoảng có nghe đồng nghiệp nữ kể một chút về mấy chuyện đăng trong cuốn tạp chí đó, trong đó viết ─" "Ông diễn đủ chưa? Giả bộ như không nhận ra tui là ai, vờ thành người có học thức ra vẻ thanh cao hả?" Thần Dật chặn họng Đường Văn Bác. Thần Dật nhìn ra người đàn ông thích làm bộ thanh cao này thực chất chân còn phèn, lại giả ngây ngô không chịu nhận. "Hả?" Đường Văn Bác không hiểu Thần Dật đang nói gì. Lúc nhận lời mời, người đó nói qua tính tình cậu Thần đây không tốt, xin anh cố nhẫn nại nhiều hơn, cho nên biểu hiện của cậu vừa rồi cũng không làm Đường Văn Bác tức giận. Nhưng anh hiện tại có chút không rõ, lời người kia nói giống như anh quen biết với cậu vậy, có điều bọn họ mới gặp nhau lần đầu mà. "A Dật, chúng ta chỉ mới biết nhau, tôi không có giả bộ không quen cậu." Đường Văn Bác nói. "Tôi tôi... Ông ông..." Đường Văn Bác nói một câu làm Thần Dật muốn xỉu ngang. "Ông không biết tui thiệt luôn? Thần Dật, biết Thần Dật không?" "A Dật, thì ra tên cậu là Thần Dật. Mấy hôm nay bận lên kế hoạch học tập nên quên hỏi tên họ cậu, thật có lỗi." Đường Văn Bác giải thích cùng chỗ ngứa của Thần Dật căn bản không cùng một thế giới. "Rốt cục ông là ai?" "Tôi là giáo viên Anh ngữ của cậu – Đường Văn Bác." "Ông từ Sao Hỏa tới à?" "Không phải, tôi là người Trái Đất." Thần Dật thoáng cái từ trên salon ngã uỵch xuống đất. Sự thật chứng minh, Đường Văn Bác thật sự không biết Thần Dật là siêu sao bậc nhất lúc bấy giờ, điều này đã được Thần Dật thực nghiệm thử. Cậu cố ý treo tấm poster khổng lồ của cậu ngay tại phòng học, Đường Văn Bác chỉ vào poster nói: "Cậu Thần, cậu đi chụp hình ở studio nào vậy, nhìn đẹp quá, lần sau tôi mang con gái đến chụp." Nếu không cũng là hỏi một đống các vấn đề không đúng trọng điểm. "Một tấm poster như thế có đắt không?" "Chụp một album luôn thì sao? Nếu rất đắt thì tôi phải để dành tiền rồi──" "A, đúng rồi! Mấy câu vừa rồi để tôi giảng lại cho cậu bằng tiếng Anh." Thần Dật không tin nổi. Cậu không tin người thành phố lại không biết cậu là ai! Đầu năm nay, ngôi sao muốn nổi là phải trải qua cả một quá trình, một tay "vớt" thành thị, một tay "vờn" nông thôn, ký hợp đồng với một nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi danh, thậm chí hãng mì ăn liền còn muốn in khuôn mặt đẹp trai của cậu lên bao bì. Ở Tiệc liên hoan mừng xuân năm mới còn mời cậu hát một bài, không có việc gì thì ra nước ngoài mở concert vòng quanh thế giới. Thường xuyên đi lại, cho dù người này chưa bao giờ thấy cậu, cũng phải từng nghe qua tên cậu chứ? Hoặc là... Đường-đầu-gỗ có xem qua quảng cáo của cậu, nhưng nhìn cậu trong quảng cáo quá khác, giống như là xem phim con heo đó, mặc quần áo vô có ai nhận ra đâu, cởi ra rồi mới biết chứ! "Thầy Đường, mình nghỉ một chút, uống ly trà đi." Thần Dật cười hì hì. "Xem mấy quảng cáo nước ngoài, tiện thể luyện nghe luôn." "Được." Đường Văn Bác đáp ứng, khen "Cậu Thần thật là thông minh." Kỳ thật thì người trẻ tuổi này cũng không hư hỏng như anh tưởng tượng, hơn nữa lúc lớn lên cũng bô zai, khi cười lên lại càng đặc biệt mê người, có đôi khi làm cho Đường Văn Bác bị choáng mắt. Song chỉ có điều đối phương là học sinh của anh, cho nên anh cũng mang tầm mắt tán thưởng mà thôi. Thần Dật rời đi bật cái TV LCD màn hình phẳng treo tường cực lớn, kỳ vọng nhìn phản ứng của Đường Văn Bác sau khi xem quảng cáo. Thấy Thần Dật nhìn mình cười, Đường Văn Bác đang uống trà cũng đành cười đáp trả, Thần Dật không khỏi nhìn nhiều hơn hai lần Đường Văn Bác không tính là thuận mắt, nhưng cả người anh đều tỏa ra cảm giác sạch sẽ ấm áp, giống như trước đây Thần Dật đi đến núi Tuyết Sơn ngắm hồ cũng như vậy, trong veo thanh khiết. Tiếng nhạc nền vang lên, trên TV xuất hiện Thần Dật đóng vai chính quảng cáo. Một bên Thần Dật thỉnh thoảng lại ngó phản ứng của Đường Văn Bác, người kia chỉ cười cười xem quảng cáo, còn lộ ra ánh mắt thưởng thức, đột nhiên quay đầu nhìn Thần Dật, lại nhìn người trong TV một chút, giống như có phát hiện điều gì. Phát hiện, có phải nhận ra rồi không! Đường-đầu-gỗ rốt cục cũng phát hiện Thần Dật cậu là ai sao? "A Dật, cái người đóng quảng cáo này..." "Ừ, đúng vậy!" Thần Dật không khỏi vênh váo vuốt tóc, chờ Đường Văn Bác "kinh ngạc". 【Cậu Thần! Thì ra là cậu là đại minh tinh!】 【Ôi chao! Cậu Thần, tôi đúng là mù thật rồi, làm sao lại không nhận ra ngài chính là đại minh tinh trong quảng cáo chứ. Siêu sao, quả thực chính là siêu sao!】 "Hắc hắc hắc... Ha ha ha..." Thần Dật một bên tưởng tượng một bên che miệng cười không ngừng. Chỉ có điều, hiện thực thường đều tàn khốc. "A Dật, cái người đóng quảng cáo này để tóc giống cậu nè!" "A đúng rồi, A Dật, chúng ta sẽ học một số cách giao tiếp bằng tiếng Anh trong tiệm cắt tóc ──" "A Dật, cậu làm sao vậy, sao nhìn tôi hoài thế? Mặc dù tôi biết mình đẹp trai, nhưng là thầy trò yêu nhau vẫn không phải đạo nha." Thần Dật lại không cẩn thận từ salon té xuống đất. "Ông chú! Ông từ Sao Hỏa tới à!" "A Dật, tôi là người Trái Đất ──"