Cố An Kỳ không ở trong phòng của Ôn Bội Quân quá lâu, không quá vài phút sau, cô đã xuống tầng đi vào phòng nghỉ chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Tuy rằng cô còn có một chút không rõ ràng nhưng thời gian quay phim vẫn như cũ, cô cũng không thể để người ta đến giục mình đi hóa trang, thay trang phục. Cố An Kỳ ngồi trên ghế, mặc cho nhân viên hóa trang giúp mình trang điểm, thay quần áo. Không hề nhúc nhích, giống như một chú rối bằng gỗ, lẳng lặng suy nghĩ, suy tư một chút về cách xử lí tình cảm của Ôn Bội Quân mà bản thân chưa rõ ràng. Ôn Bội Quân…Cô rốt cục dùng ánh mắt nào để nhìn Lưu Chân Chân? Nhìn “ngôi nhà” này? Cố An Kỳ hãy còn đang suy tư, nhưng tốc độ của nhân viên trang điểm, nhà tạo hình không hè chậm lại chút nào. Cảnh quay kế tiếp chủ yếu là cảnh trước khi Ôn Bội Quân đến trường, ở trong nhà cùng mẹ của Lưu Chân Chân xảy ra xung đột, cho nên Cố An Kỳ cũng không trang điểm quá đậm, mặc một bộ quần áo học sinh đơn giản là được rồi. Khoảng hơn ba mươi lăm phút sau, tất cả đều đã xử lí xong. Cố An Kỳ thay một bộ quần áo học sinh. Thắt lưng ôm lấy áo sơ mi màu trắng, trước ngực áo được điểm bằng những bông hoa nho nhỏ, trông giống như một đóa hoa. Dưới họa tiết là một hàng khuy đặc biệt dài, trên khuy có in hình hoa hồng trắng đặc thù, dường như là phụ kiện độc đáo của Ôn Bội Quân. Cô mặc ngoài áo sơ mi một chiếc áo khoác dài màu lam, bên trên cài một chiếc huy hiệu của Ôn gia màu bạc, nhìn qua trông rất đặc biệt, ra vẻ cho biết cô không giống người bình thường. Bộ quần áo học sinh được đặt may riêng phối hợp với biểu tình thản nhiên trên mặt Cố An Kỳ tạo nên một vẻ lạnh lùng riêng biệt, khiến cho cô nhìn qua trông có chút kỳ dị. Trịnh Văn Quân bị Diệp Y Dung quấn lấy có chút đau đầu, thấy Cố An Kỳ từ phòng nghỉ bước ra, anh muốn tiến tới nói với cô nói vài câu, mược cơ hội thoát khỏi Diệp Y Dung, không ngờ, vẻ ngoài của Cố An kỳ lại khiến anh giật mình. Cố An Kỳ làm cho người ta có cảm giác dường như có chút khó thở, cảm giác… thật giống như là mất hồn, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, giống như không có tiêu cự, lẳng lặng nhìn về phương xa. Cô khiến cho người ta có cảm giác giống như một người máy vô cảm. Cô ấy… không sao chứ…? Trịnh Văn Quân còn chưa kịp trò chuyện với Cố An kỳ thì cô đã đứng ở vị trí quay, chuẩn bị diễn. Đi thử vị trí một lần, Cố An Kỳ mặt không chút biểu cảm thuận thế đi lại một lúc, tuy không xuất hiện chuyện không may, nhưng động tác cứng ngắc cùng biểu cảm như cũ làm cho người ta cảm thấy vô cùng quái dị. Lâm Hạc Quần chú ý tới sự khác thường của cô, nhíu nhíu mày: “An Kỳ, có phải cô không thoải mái?” “Hả?” Cố An Kỳ hoàn hồn, đồng tử hơi co lại, tựa như đã lấy lại thần: “Đạo diễn Lâm, tôi không sao.” Lâm Hạc Quần thấy hai mắt Cố An Kỳ sáng ngời, trong con ngươi sáng trong mơ hồ viết hai chữ tự tin, hàng lông mày cau lại của Lâm Hạc Quần lúc này mới thoáng buông lỏng một chút, xem ra cô đã rõ ràng, khôi phục trạng thái thường ngày. “Máy quay chuẩn bị! Tất cả vào vị trí!” Lâm Hạc Quần cầm loa, lớn tiếng hô. Cố An Kỳ một lần nữa sửa sang trang phục diễn, sau khi kiểm lại lớp trang điểm, chuẩn bị tốt đứng vào vị trí của bản thân, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để quay. “Action” Tấm clapperboard* được người phụ trách giơ lên. (Clapperboard: tấm bảng ghi tên bộ phim, đạo diễn, cảnh quay, lần bấm máy…được giơ lên trước ống kính báo hiệu bắt đầu quay hay dừng) Ôn Bội Quân… Cô là… Ôn Bội Quân! Ôn Bội Quân chậm rãi cất bước xuống lầu, bước chân không nhanh không chậm. dè dặt mà không gấp gáp. Cô hơi nâng cằm lên, tạo cho người ta có cảm giác ngạo mạn, tuy rằng mặc trên mình đồng phục phổ thông, nhưng lại toát ra khí chất của một thiên kim tiểu thư. “Bội Quân, chậm một chút, chờ Chân Chân rồi cùng đi.” Bà Lưu đuổi theo từ trên lầu, hô lớn. Ôn Bội Quân vờ như không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại, vẫn thong thả bước về phía trước. “Bội Quân! Ôn Bội Quân!” Thanh âm của Bà Lưu đã có chút thẹn quá thành giận. “Lạch cạch” Dường như là cố ý, đôi giày da màu đen nặng nề đá vào phiến đá cẩm thạch, dừng chân. Lâm Hạc Quần ở một bên cẩn thận quan sát máy nhắm, hơi nhíu mày, nhìn Cố An Kỳ. Động tác vừa rồi của cô ấy là cố ý sao? hay là vô tình? Cố An Kỳ vừa rồi dậm chân thật mạnh khiến ánh mắt người xem từ bà Lưu chuyển sang cô. Tuy rằng cô bây giờ đứng ở thế hạ phong, nhưng là khí thế một điểm cũng chưa thua bà Lưu. Một cú dẫm này chẳng những thể hiện cường thế của đại tiểu thư vô cùng nhuần nhuyễn, còn khiến toàn bộ cảnh phim cảm xúc tăng mạnh, từ động đến tĩnh, Vốn dĩ cảnh này không có bao nhiêu xung đột lại bởi vì cô mà làm cho tăng lên không ít cảm giác căng thẳng. Cô gái này so với ông nghĩ còn lợi hại hơn nhiều! Lâm Hạc Quần nhìn chằm chằm máy quay, không khỏi thầm than nói. Bà Lưu hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, dịu dàng nói: “Bội Quân, chớ đi nhanh như vậy, chờ em gái con cùng đến trường.” “Em gái?” Lặp lại hai từ này, giống như nghe một câu chuyện hết sức buồn cười, Ôn Bội Quân khẽ nhếch môi. “Sao tôi chưa bao giờ nghe nói mình có một đứa em gái nhỉ?” Ôn Bội Quân chậm rãi xoay người, cười cười nhìn bà Lưu. Ánh mắt châm biếm kia khiến cho người đóng vai bà Lưu thấy trong lòng vô cùng lạnh, trên người nổi da gà. Cái ánh mắt châm chọc vì thù hận đến cực điểm này, phối hợp với khuôn mặt đơn thuần tươi cười, vừa vặn vẹo lại như thế hài hòa. Cô ấy quả thực… quả thực cứ như là Ôn Bội Quân vậy! “Bội Quân, mặc kệ con có thừa nhận hay không, nhưng Chân Chân là em gái con, con không thể phủ nhận điều ấy.” Bà Lưu dù sao cũng là một diễn viên nhiều năm kinh nghiệm, hít một hơi, nhanh chóng khôi phục trạng thái, không để bản thân lại bị phong thái của Cố An Kỳ áp chế. “Chân Chân?” Giọng nói tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ như chưa từng nghe thấy tên này. “À… người bà nói là Lưu Chân Chân? Cô ta không phải họ Lưu sao? Sao lại có quan hệ với tôi?” Bộ dáng suy tư của cô cực kì nghiêm túc nhưng lời nói lại không chút lưu tình. “Con! Con sao có thể nói như vậy?” Bà Lưu giọng nói đã mang theo vài phần thẹn quá thành giận. “ ‘Lưu’ phu nhân nếu không có việc gì khác, tôi đây xin đi trước.” Ôn Bội Quân liếc mắt nhìn bà ta một cái, chậm rãi xoay người, tựa hồ người phía sau căn bản không đáng để cô quay đầu nhìn lại, cao ngạo rời đi. Để lại bà Lưu ngơ ngác đứng ở phía sau ảo não, mà Lưu Chân Chân vẫn đứng ở trong góc, kinh ngạc nhìn cô, không hề tiến về phía trước. “Cắt! Tốt lắm, tiếp theo!” Lâm Hạc Quần gật đầu, dường như khá hài lòng với cảnh vừa rồi. Biểu cảm của Cố An Kỳ lập tức liền buông lỏng, không còn cảm giác của Ôn Bội Quân vừa rồi. Khác biệt hết sức lớn, làm cho người ta có cảm giác Cố An Kỳ trong khoảnh khắc đó như biến thành một người khác. Cố An Kỳ lên lầu, cười cười khẽ cúi đầu với người vừa đóng vai bà Lưu – tiền bối Mạc Lý Thu, hai người còn nói chuyện một lúc sau đó cô rời đi chuẩn bị cho lần diễn tiếp theo. “Phù…” Mạc Lý Thu nhìn Cố An Kỳ bóng lưng rời đi, thở phào nhẹ nhõm, áp lực mà Cố An Kỳ mang lại cho bà cuối cùng cũng tháo bỏ. Trong lòng Mạc Lý Thu kì thực có chút tán thưởng Cố An Kỳ. Tốc độ Cố An Kỳ nhập vai cực kì nhanh. Trong số những diễn viên bà quen, người như Cố An Kỳ, là nắm bắt nhân vật nhanh nhất. Nếu cô chỉ có kĩ thuật diễn tốt thì thôi, đằng này chẳng những không kiêu không nóng nảy, còn cố ý khi diễn xong còn xin lỗi với tiền bối lúc trước chưa kịp chào hỏi qua, xem trọng việc chào hỏi, thái độ hòa nhã khiêm tốn. Kì thực Mạc Lí Thu cũng không thể xem là đại tiền bối trong giới giải trí, hơn nữa theo địa vị trước mắt của cô, Cố An Kỳ căn bản không cần thiết đối bản thân chu đáo lễ phép như vậy, nhưng cô vẫn làm. Chỉ riêng việc tôn trọng tiền bối như vậy mà nói, trong giới chỉ có một số “minh tinh mới nổi” là biết nịnh trên khinh dưới, nhưng tất cả đều thua cô. Giới nghệ thật vốn chìm chìm nổi nổi, không có người thắng tuyệt đối, cũng không có kẻ thất bại hoàn toàn. Nhưng so với một số người mới nền móng không sâu mà nói thì “người cũ” càng không thể đắc tội, dù sao thời gian bọn họ ở trong giới so với một số người mới thì càng lâu hơn nhiều, có thể sống sót mà không bị đào thải như “người cũ”, thường thường ở giới giải trí ngoài năng lực còn phải có một thứ hết sức quan trọng – quan hệ. Cố An Kỳ này, mặc kệ cô ta có phải thật sự biết được nhiều đạo lí như vậy hay không, riêng việc đối đãi lễ độ với tiền bối, tương lai sẽ nhận được thu hoạch không ít, so với người bình thường càng kiếm thêm được nhiều cơ hội. Kĩ thuật diễn xuất sắc, hơn nữa biết kính trọng tiền bối trong giới cùng nhân viên công tác, giao thiệp rộng rãi, tiền đồ của Cố An Kỳ này tuyệt đối sẽ thênh thang rộng mở! Mạc Lý Thu im lặng nhìn Cố An Kỳ đang đi xuống lầu liếc mắt một cái, lặng lẽ gật gật đầu. Diệp Y Dung là nhân vật xuất hiện cuối cùng, là ở giây cuối đi ra từ sau cây cột cho nên những cảnh quay trước đó nhìn cũng không rõ. Nhưng cô lại biêt vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn sợ hãi của người sắm vai bà Lưu lại đối Cố An Kỳ tán thưởng có thêm, Diệp Y Dung trong lòng cảm thấy kì quái, cô không khỏi nhăn mày lại. Rốt cuộc Cố An Kỳ đã làm cái gì? Vì sao ánh mắt của mọi người hướng về cô ta lại khác nhau như vậy? Mối nghi hoặc trong lòng Diệp Y Dung không có người giúp cô cởi bỏ, nhưng cô lại mơ hồ có một loại dự cảm không tốt. Bất lợi, sân khấu này đối với cô mà nói, là tuyệt đối bất lợi. Không biết vì sao, trực giác của Diệp Y Dung nói với cô như vậy.