Chân tình cũng tốt, giả dối cũng được, tất cả mọi chuyện đều có kết cục của riêng nó. Đan Á Đồng làm người đại diện cho nhãn hiệu nước hoa dành cho nam giới BLK, đương nhiên không thể không xuất hiện tại cuộc họp báo tuyên truyền BLK được, nên rất nhiều đơn vị truyền thông giải trí đều đã chờ sẵn từ sớm để thu thập được nhiều tin tức hơn về vụ “bắt nạt” này. Cố Sâm từ khi vào nghề tới nay danh tiếng cũng giảm đi phần nào, lại còn làm mất lòng một số người trong giới truyền thông. Huống chi vì vụ Hàn Tinh tự tử mà tin tức bình luận về gã lại càng tệ hơn. Bây giờ còn xuất hiện thêm sự kiện “bắt nạt”, mà người bị hại lại là Đan Á Đồng đang nổi tiếng. Đám người này thấy một cái hồ đục như vậy thì làm sao mà không hè nhau cùng đi cho được. Dù sao thì luôn biết tận dụng hết mọi thứ vốn là điểm mạnh của các phóng viên giải trí. Lúc Đan Á Đồng bước ra, trên người là một bộ vest màu đen giản dị. Trong trí nhớ của đám kí giả, tuy tuổi Đan Á Đồng chưa lớn nhưng lại không học theo những người đồng trang lứa nhuộm đầu màu này màu kia, mà ngay cả quần áo cũng không chạy theo trào lưu mới. Phần lớn thời gian cậu thường chỉ mặc bộ vest giản dị vừa vóc dáng, sạch sẽ tạo ra cảm giác thoải mái cũng như vô cùng lịch lãm cho người đối diện. Lúc Đan Á Đồng đi ngang qua, vì khoảng cách giữa cậu và các phóng viên tương đối gần, nên ai nấy đều ngửi được mùi nước hoa rất nhẹ trên người cậu khiến họ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Những người này không khỏi giật mình, có lẽ đây chính là nước hoa mà cậu ta làm người đại diện cho. Mùi hương ngửi rất được, mà ngay cả một vài anh trai bình thường chẳng dùng nước hoa cũng nhịn không được mà trong lòng khen ngợi mùi hương này. Khi cậu ngồi xuống bên cạnh người đại diện công ty sản xuất, người đại diện ngửi được mùi nước hoa trên người cậu thì rõ ràng là rất hài lòng. Làm một người đại diện sản phẩm, hành động của cậu lần này rất phù hợp với thân phận của mình, ít nhất là làm việc tận chức tận trách. Đan Á Đồng hàn huyên đôi ba câu với người đại diện công ty, rồi yên lặng nghe người chủ trì giới thiệu sản phẩm. Sau khi giới thiệu xong, Đan Á Đồng lần nữa nói rõ những điểm tốt của nước hoa này, mình rất thích nó vì vân vân và vân… Sau một vòng này, là tới lượt các phóng viên đặt câu hỏi. Các phóng viên mở đầu bằng việc hỏi han một chút về nước hoa, dù sao thì nhãn hiệu này cũng khá nổi tiếng, với lại ở đây cũng có một ít tạp chí thời trang, đương nhiên sẽ quan tâm tới chuyện này. Thế nhưng, mấy cái này làm sao bằng tin đồn thời gian qua được. Chỉ nửa tiếng sau, câu hỏi dần chuyển sang vụ chụp hình quảng cáo, rồi lại hỏi tới vụ “bắt nạt”. “Á Đồng, xin hỏi chuyện Cố Sâm đánh anh là có thật không?” Sắc mặt Đan Á Đồng trắng nhợt, tay nắm micro cũng trắng đi, run rẩy mà cậu không hề biết “Thực xin lỗi, đây chỉ là lời đồn… Anh Cố Sâm không có…” “Á Đồng, có phải Cố Sâm đã đe dọa bắt cậu không được lên tiếng trước báo giới, nên cậu mới nói là Cố Sâm không làm bất cứ chuyện gì quá đáng phải không?” Trong đầu phóng viên nhớ tới những hình ảnh thiếu niên bé nhỏ yếu đuối phải đối mặt với sự đe dọa của người đàn ông hung dữ kia. “Không có!” Tiếng nói của Đan Á Đồng hơi lên cao một chút, nhận ra bản thân có chút vô ý tứ, mới phục hồi lại nụ cười trên mặt, chỉ là sắc mặt lại càng trắng đi “Anh Cố Sâm là người rất tốt, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.” Đầu của cậu khẽ rũ xuống, như không dám làm cho người ta biết là cậu đang lo lắng, giống như một con mèo nhỏ bất an lại còn cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình. Bản năng làm mẹ của một vài nữ phóng viên có mặt ở đây liền bộc phát, trong lòng họ nguyền rủa cái gã Cố Sâm ăn chơi trác táng kia cả ngàn lần. Nhìn dáng vẻ tỏ ra như không có chuyện gì của mỹ thiếu niên kia, rõ ràng là bị ức hiếp mà lại không dám lên tiếng! Lộ Phàm ngồi ở bên cạnh Đan Á Đồng, nên mọi cử chỉ của cậu anh đều thấy hết. Lòng bàn tay của anh thấm ra mồ hôi lạnh, loại diễn trò này mấy năm trước đã từng có một người làm như vậy, cuối cùng đã lật ngã được một nghệ sĩ nổi tiếng hơn mình. Không ngờ nhiều năm sau lại sẽ được chứng kiến một màn kịch đặc sắc và đáng sợ như vậy. Anh nắm thật chặt tay lại, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không hề gợn sóng như cũ. Câu hỏi của phóng viên càng lúc càng dồn về phía Đan Á Đồng, mà Đan Á Đồng từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới Cố Sâm. Chủ tịch công ty quảng cáo ngồi ở bàn dài khẽ thở dài một hơi, vụ cháu gái của mình có tình ý với Cố Sâm ông cũng không muốn xen vào, nhưng mà lần này người Cố Sâm chạm vào cũng không phải là gốc rạ, huống chi còn là người được cậu hai nhà họ Tiếu bảo vệ. Cố Sâm khỏi cần nghĩ đến việc sẽ được tiếp tục lăn lộn trong giới này nữa đi. “Cậu Đan, sáng nay Cố Sâm đã nói Tiếu Thiên vương đã động tay động chân với anh ta. Hơn nữa, còn có cả chứng nhận thương tích của bệnh viện. Xin hỏi cậu có ý kiến gì về chuyện này không?” Tiếng nói lẫn trong một rừng câu hỏi quan tâm lại thật rõ ràng vô cùng. Đan Á Đồng nhìn người phóng viên đã đưa ra vấn đề này, mỉm cười hỏi “Xin hỏi anh là phóng viên của đơn vị nào ạ?” “Tôi là phóng viên của nhật báo Mỹ Ước.” Phóng viên tiếp tục nói “Mời cậu trả lời dùm tôi câu hỏi này.” Trí nhớ của Đan Á Đồng không được tốt lắm, nhưng mà cậu lại nhớ rõ sau tiệc tối ngày giỗ của Cảnh An Tước, phóng viên nhà này đã làm cậu ngã, thiếu chút nữa thì bị các phóng viên khác giẫm lên. Hôm nay còn dám ở đây gây khó dễ cho cậu. Trên mặt cậu liền xuất hiện một tia giật mình “A, tôi nhớ rồi, chính là cái nhà báo hay đăng tin bừa bãi, nhật báo Mỹ Ước vừa bị khởi tố phải không?” Nói xong, còn bày ra bộ mặt “tôi nhớ ra được, tôi rất thông minh” nữa chứ. Phóng viên của nhật báo Mỹ Ước trong thoáng chốc cảm thấy mình thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu. Đồng nghiệp bốn phía nhìn sang có chút hả hê, ánh mắt của họ làm hắn thấy xấu hổ lắm. Hắn oán hận nhìn thiếu niên đang ngồi đó mà gương mặt tỏ ra vô cùng vô tội. Cậu ta nhất định là cố ý, cố ý đấy! “Câu hỏi này hay là để cho tôi trả lời thì tốt hơn.” Lời của Lộ Phàm vừa ra khỏi miệng, thì tất cả sự chú ý của đám phóng viên liền chỉa lên người anh. Dù gì thì cũng là người đại diện hàng đầu, ở đây cũng có rất nhiều người có chút giao tình với anh ấy. Lộ Phàm mà mở miệng, nhất định sẽ có chuyện bùng phát. “Theo tôi được biết thì anh Cố mấy ngày nay thường hay lai vãng đến các club đêm, ngày hôm qua còn tuôn ra tin anh ta có xảy ra tranh chấp với người của một club đêm, cuối cùng sinh ra ẩu đả. Tôi nghĩ điều mà chúng ta càng nên quan tâm tới là những thương tích kia của anh Cố là do người nào đã gây ra. Nếu đã thật sự cảm thấy sự việc này có liên quan tới Tiếu Thiên vương, thì mọi người đừng ngại gì mà cứ hỏi trực tiếp Tiếu Thiên vương. Như vậy đáp án sẽ không phải sẽ chuẩn xác hơn sao?” Lộ Phàm liếc mắt về phía phóng viên của nhật báo Mỹ Ước “Anh nói xem, anh phóng viên của nhật báo Mỹ Ước.” Lập tức có phóng viên nhớ tới vụ này, mọi người đều lộ vẻ bất ngờ, đồng loạt nhìn về phía tay phóng viên có vẻ hơi từng trải. Tay này đến đây chỉ e là để đặc biệt bôi nhọ Đan Á Đồng thôi, thật không biết Cố Sâm đã cho bọn họ lợi ích gì nữa. Lạc Viêm Kiềm ngồi trước máy vi tính xem buổi phỏng vấn được phát trực tiếp, lông mày hơi nhíu lại. Bỗng có một bàn tay vỗ lên vai cậu “Cậu có phải thấy cậu ta quả thật là lòng dạ khó dò không?” Lạc Viêm Kiềm khép laptop lại, bước tắt máy cũng bỏ qua luôn, sắc mặt cậu thật khó coi “Em chẳng biết chị đang nói gì.” Liêu Nhiễm ngồi xuống bên cạnh cậu, nở một nụ cười mờ nhạt, nói “Viêm Kiềm à, cậu ta không có gia thế đặc biệt như em và Tiếu Kỳ Thậm. Nhưng chính vì không có nên trong giới này cậu ta từ giờ về sau cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu như em không thể chấp nhận được những điều này, thì không đủ tư cách để nói đến chuyện thích với yêu đâu.” “Vớ vẩn, em khi nào thì… khi nào thì nói em thích anh ấy chứ?!” Gò má của Lạc Viêm Kiềm hơi ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Liêu Nhiễm “Em chỉ đang chán nên muốn xem thử một chút mà thôi.” Liêu Nhiễm thở dài trong lòng, còn trẻ con quá. Nếu như người mà cô đối mặt là Tiếu Tử Mặc thì tên kia nhất định sẽ bên ngoài cười mà trong không cười hỏi lại “Tôi thật không biết chị Liêu lại để ý đến tôi như vậy đấy, chẳng lẽ là chị thầm mến tôi?” hay đại loại thế. Cô lắc đầu “Nói thật thì có đôi khi chị thấy em không phải là thích cậu ta thật, bởi nhiều lúc em đã hoảng hốt khi nhìn cậu ta, có vẻ là nhìn xuyên qua cậu ta mà thấy người khác, ở trên người cậu ta mà tìm kiếm bóng dáng người mình yêu. Cái này không chỉ là coi thường người em yêu, mà cũng là coi thường cả người nọ.” Lạc Viêm Kiềm liền giật mình, tầm mắt dời lên người sắc mặt bình thản Liêu Nhiễm “Cảnh An Tước đã từng như Đan Á Đồng vậy phải không?” Cũng đã từng dốc hết tâm cơ như Đan Á Đồng sao? Nhưng chính mình đã nhìn thấy Cảnh An Tước lịch lãm tới nhường nào, thậm chí ba mẹ cậu cũng phải nể mặt đôi phần. Người đó thật xảo trá sao? “Thật không biết nên nói em ngây thơ hay ngu ngốc đấy.” Liêu Nhiễm cười giễu “Cảnh An Tước cũng là một đứa trẻ từ cô nhi viện ra, tuy có ra nước ngoài du học nhưng lại không hoàn thành việc học. Người không được đào tạo chính quy mà leo lên được vị trí siêu sao Thiên vương, thì làm sao mà không gian xảo cho được chứ. Em có biết để trở nên nổi tiếng như vậy anh ta đã phải trả giá tới chừng nào không?” Lạc Viêm Kiềm trầm mặc, cậu dường như chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này. Cậu chỉ thấy được diễn xuất tuyệt vời của Cảnh An Tước, tiếng hát đầy quyến rũ, còn có cử chỉ thanh lịch, cùng với sự yêu mến của biết bao người dành cho người nọ. Chỉ có riêng Cảnh An Tước là cậu hoàn toàn không biết gì cả. “Rất nhiều người thích cái ảo tưởng của họ.” Ngón tay mảnh khảnh của Liêu Nhiễm nhẹ nhàng gõ lên trên bàn phím laptop “Như ba chị đã từng nói, đó là một người đàn ông vô tình.” Vô tình? Lạc Viêm Kiềm nhớ tới người đàn ông đó đã nhìn vào mắt mình trong ngày mưa năm ấy, lẽ nào là vô tình thật? Có lẽ cậu chỉ thích người nọ một cách mù quáng, có lẽ đó chỉ là ảo tưởng của cậu, nhưng có được một giấc mộng đẹp như thế thì có gì không tốt đâu? “Được rồi, cậu nên chuẩn bị đi.” Liêu Nhiễm chỉ chỉ trường quay “Nhanh đi, nhanh đi.” Nhìn bóng lưng Lạc Viêm Kiềm đã đi xa, Liêu Nhiễm mới thu hồi nét vui vẻ trên mặt mình. Lạc Viêm Kiềm và Đan Á Đồng là hai đứa trẻ cực đoan, một người thì ương ngạnh, một người thì đa mưu khó dò. Hai đứa này ở bên nhau làm anh em thì được, còn làm người yêu thì… sẽ rất khó khăn. Loại tình yêu này, yêu nhau thì dễ, mà gần nhau thì lại khó. Nếu như cái mình yêu chỉ là một ảo giác, thì hãy vạch trần tầng áo mỏng xinh đẹp bên ngoài đi để thấy được bóng tối phía dưới. Con đường tình yêu này làm sao có thế tiếp tục đi hết đây. “Lời nói của cô Liêu luôn sâu sắc như thế sao?” Hạ Tây Xuyên đứng kế bên cô, sắc mặt phức tạp nhìn người phụ nữ ngày thường hay đùa giỡn, nhưng thật ra lại là một người rất kín đáo. “Anh không cần phải sùng bái tôi, tôi sẽ thẹn thùng đấy.” Liêu Nhiễm mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn “Dù sao thì anh cũng thường cố tình giả vô ý ngăn cách hai đứa đó. Những lời này của tôi chắc như một cái đặc ân cho anh rồi ha.” Cô đứng dậy, không nhìn Hạ Tây Xuyên, nói tiếp “Anh không thích Đan Á Đồng, người ta cũng không hoan nghênh anh. Chắc anh cũng đã nhìn rõ là ai luôn quấn quýt lấy ai không tha rồi nhé. Tầm nhìn mà bị nhiều màu sắc che quá thì ở trong giới này cũng không phải chuyện gì tốt đâu, anh Hạ ạ.” Hạ Tây Xuyên nhíu mày, bị lời nói của Liêu Nhiễm làm cứng họng, một chữ cũng không nói ra được. Trong văn phòng, Đường Nguyễn Khanh yên lặng nhìn trò hay đã hạ màn trên màn hình máy tính. Đan Á Đồng này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, lúc trước kéo cậu ta từ Phi Ngu qua thật là một lựa chọn chính xác. Mặc kệ trên người cậu ta có bóng dáng của Cảnh An Tước hay không, ít nhất cậu ta có khả năng kiếm thật nhiều tiền là tốt rồi. Châm một điếu thuốc, rồi mặc nó tự cháy mà không hề hút. Thiếu niên trên màn hình cười thật ngượng ngùng, trong làn khói thuốc, y tựa hồ có thể thấy được sự châm chọc nơi khóe miệng được che dấu sau sự ngượng ngùng đó. Thiếu niên này tên là Đan Á Đồng, trên thế gian này không còn Cảnh An Tước nữa, đã không còn nữa. Dụi tắt điếu thuốc, giống như cắt đứt một nỗi ám ảnh trong lòng, chỉ là tay vẫn không ngừng run rẩy. Nếu như nỗi ám ảnh đó có thể dễ dàng dập tắt như một điếu thuốc thì sao nó còn gọi là ám ảnh được. Chú thích: [OK, cái tên nước hoa là mình chém chỉ còn có vài mảnh xương vụn thôi đấy. Nguyên văn là 波萊卡, nó không có nghĩa, chỉ có phiên âm ra là “bolaika”. Nước hoa này không có thật ngoài đời, nhưng từ “Bolaika” thì có thật, tên người thật nhưng mà là tiếng Ả Rập nên ờ thôi… Thú thật mình thấy nó cũng nghe không hay cho lắm. Còn có “Boleka” cũng nghe giống lắm nhưng cũng chẳng thích hợp để dùng đặc tên nước hoa. Ngoài ra mình cũng không còn tìm ra được tên nào nghe gần giống nữa hết. Mà tên này là nhãn hiệu nước ngoài nên cũng không thể để Hán-Việt “Ba Lai Ca” được. Nên cuối cùng mình đã chém tới còn có chữ cái đầu của mỗi tự và ghép lại thành “BLK”, cũng trùng hợp nó là viết tắc của “black”, nghĩa là màu đen. Và Black là tên của một nhãn hiệu nước hoa cho đàn ông của Kenneth Cole, một nhà designer nổi tiếng của Mỹ. Hương thơm thì không biết có giống như trong truyện tả không nhưng cũng được đánh giá cao. Giá cả từng chai nước hoa là: 1.7 FL OZ. thì $52 đô Mỹ, và 3.4 FL OZ. thì $70 đô Mỹ. Nhưng có nhiều nơi, nhất là trên mạng, thì bán rẻ rề hà, khoảng $24 đô trở lên.]