Đan Á Đồng lờ đi mặc Tiếu Trình Ngự thích đối xử thế nào cũng được, cậu cứ một bên hoàn thành các yêu cầu của đạo diễn một cách hoàn hảo, một bên cùng các nhân viên tại trường quay gây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Mà chụp cái này cả ngày, Tiếu Trình Ngự cũng chưa một lần tới gặp câu gây phiền phức, cũng không có làm bức tượng mặt lạnh tại trường quay. Việc này là tâm trạng cậu tốt hơn hắn, tốc độ chụp tự nhiên cũng nhanh lên. Năm giờ chiều, Lộ Phàm đưa cậu đến một shop thời trang cao cấp, chọn xong quần áo, tút tát tốt ngoại hình, mới từ từ bước lên xe. Bữa tiệc kỉ niệm này cũng không phải lễ trao giải thưởng gì, nhưng so ra có khi còn quan trọng hơn mấy buổi phát giải lộn xộn đó. Cảnh An Tước khi còn sống là một siêu sao, được chú ý vốn đã chẳng phải là việc cần bàn cãi, cộng thêm Thiên Quan lần này tổ chức rình rang, giới truyền thông toàn cầu đều đến tiến hành đưa tin. Nên các nghệ sĩ đến tham dự bữa tiệc đương nhiên phải càng chú ý hơn về trang phục, ngoại hình của mình. Bữa tiệc kỷ niệm được tổ chức tại nhà hát nổi tiếng nhất, Đan Á Đồng còn chưa bước xuống xe, đã nghe được tiếng đèn chớp tắt vang lên không ngớt, còn có ánh đèn flash loang loáng hiện lên. Trước lúc bữa tiệc bắt đầu, các đơn vị truyền thông đều đã vây quanh lối vào, chằng chịt lúc nhúc một đám người đứng hai bên tấm thảm. Còn một số fan của Cảnh An Tước, trong nước và quốc tế đều có, trong tay mỗi người đều giơ lên những tấm hình của Cảnh An Tước khi còn sống, một số người vì quá xúc động mà nước mắt đã rơi đầy mặt. Lúc Đan Á Đồng xuống xe, đèn flash lóe lên liên tục thiếu chút nữa khiến cậu muốn mù mắt. Trong trường hợp như bây giờ, cậu đương nhiên sẽ không lộ ra nụ cười hoàn mỹ như mọi khi, mà chỉ cúi đầu, không quan tâm đến đám phóng viên bên cạnh, vội vàng bước vào trong hội trường. Bây giờ, thật không biết là đã có bao nhiêu nhà đài tiến hành phát sóng trực tiếp chương trình nữa. Mà cho dù như thế, đây cũng không phải là một sự kiện khuyến khích những các nhà đài làm vậy. Lộ Phàm là người đại diện hàng đầu, đương nhiên cũng hiểu được, một bên ngăn các phóng viên đặt câu hỏi, một bên đắn đo đúng mực, để không đến mức mích lòng với đám người này. Nói chung thì, bầu không khí tại đây đang vô cùng nóng, chính vì thế mà thiếu đi một việc, đó chính là cảm giác bi thương khi tế người đã chết. Nhưng mà báo đài vốn chỉ cần mấy chuyện như thế này, chứ có mấy người thực sự là nhớ tới người đã chết bốn năm trước. Đan Á Đồng trước lúc vào hội trường, quay đầu lại nhìn mấy phóng viên đang lộ vẻ vui mừng, còn một số nghệ sĩ đang đứng tại chỗ để phóng viên chụp ảnh, phì cười một tiếng, rồi bước vào cổng chính. Thực tế mà nói, Đan Á Đồng căn bản cũng không muốn tham gia tiệc tối này. Cậu tìm thấy ghế dán tên mình rồi ngồi xuống, nhìn phía trước toàn những nhân vật tai to mặt lớn trong giới, còn phía sau là một số số nhân vật mới có chút danh tiếng gần đây. Cậu từ khi nào thì quen mấy người này, kỷ niệm gì? Không quen biết thì làm quái gì có kỷ niệm? Chỗ của Đan Á Đồng rất gần với những hàng ghế đầu. Cái này vốn là sắp xếp của Thiên Quan, mà Đan Á Đồng lại là người mới đang được Thiên Quan đầu tư lăng xê, vị trí này cũng có thể thấy đó là một nghệ sĩ có địa vị trong ngành. Càng về phía trước, thì nói rõ mi là người nổi tiếng thế nào, càng về sau thì càng thấy mi vốn chẳng được coi trọng bao nhiêu. Mỗi thế giới đều có quy tắc riêng, huống chi lại là cái giới giải trí vốn đã đủ sắc màu phức tạp. Lộ Phàm là người đại diện hàng đầu, nhưng hiện giờ chỉ có phụ trách một nghệ sĩ duy nhất là Đan Á Đồng, nên đương nhiên phải ngồi cạnh cậu. “Anh không đi hỗ trợ à?” Đan Á Đồng biết rõ để chuẩn bị cho hôm nay, gần đây các người đại diện lớn nhỏ đều phải chạy tới chạy lui, trong đó có cả Lộ Phàm, huống chi Cảnh An Tước lại là nghệ sĩ trên danh nghĩa từng dưới sự quản lý của anh. Lộ Phàm đang ở trạng thái có chút trên mây, khi nghe Đan Á Đồng nói vậy, hơi sững sờ một chút rồi mới nói “Mọi chuyện sắp xếp cũng tương đối rồi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.” Đã từng là nghệ sĩ ưng ý nhất của bản thân nên khi anh nghĩ đến cái chết của người nọ, trong nội tâm có cảm giác tiếc nuối, đây hoàn toàn không phải già mồm cãi láo, mà là thật sự thấy tiếc nuối. Đan Á Đồng cúi đầu, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì “Lát nữa anh phải lên sân khấu, lúc đó cũng đừng nghĩ gì nhiều.” Cậu ngẩng đầu nhìn Đường Nguyễn Khanh ngồi ở hàng ghế đầu tiên “Dù sao thì chuyện đã qua cũng là quá khứ, cố quên hay là luôn hoài niệm thì cũng không còn là việc quan trọng nữa, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.” Lộ Phàm cảm thấy có chút buồn cười, một cậu nhóc 19 tuổi lại đi an ủi anh, một gã đàn ông đã qua cái tuổi 30. Nhưng lời này cũng đúng, thuận theo tự nhiên lại là phương pháp tốt nhất. Kỳ thật Lộ Phàm cũng không có chính thức tìm hiểu Đan Á Đồng, mà anh cũng không thắc mắc thiếu niên này nghĩ gì. Mặc dù cậu nhỏ phần lớn là biểu hiện ra bộ dạng lạnh nhạt, nhưng nhiều khi lại làm cho anh cảm thấy thật bí hiểm. Chỉ có từ ngữ này để hình dung cậu, dù cho đây chỉ là một thẳng nhóc mới mười chín tuổi, nhưng người lớn cũng không gọi là đứa nhỏ được. Tiệc tối bắt đầu, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu lại một số hình ảnh trên sân khấu, cuộc sống hằng ngày, còn có ảnh trong một vài hoạt động từ thiện của Cảnh An Tước, âm nhạc rất bi thương, không khí sôi nổi ban đầu dần bị đè xuống, Đan Á Đồng cảm thấy chẳng nói được gì. Nhìn một vài nghệ sĩ khóc không được, đang cố hết sức làm cho mắt đỏ hoe tỏ vẻ thống khổ, cậu cảm thấy khó chịu thay cho bọn họ. Tội gì phải làm thế. Sau đó có một giọng nữ trầm thấp nhưng duyên dáng niệm điếu văn vang lên, bày tỏ thế nhân đang tưởng niệm cho vị siêu sao Thiên vương xuất chúng này, ở dưới sân khấu có đám nghệ sĩ biểu hiện khổ sở còn hơn cả khi cha mẹ ruột mất đi. Đan Á Đồng thuận theo trào lưu mà vành mắt cũng đỏ, cúi đầu xuống, bày ra biểu hiện một hậu bội đau buồn tưởng niệm đến tiền bối, hội trường trang nghiêm mà long trọng. Đan Á Đồng nghĩ thầm, nếu như lúc này có ai hắt xì một cái, có lẽ sẽ bị ánh mắt mọi người giết chết ngay tức khắc, ngày mai trên mặt các tờ báo sẽ tràn ngập tin tức xấu xí về hắn. Trên sân khấu phát lại một ca khúc của Cảnh An Tước, giai điệu ai oán triền miên. Người chủ trì chương trình lúc trước lại xuất hiện, lần này còn dẫn theo một cậu bé mười mấy tuổi. Cậu nhỏ trên sân khấu nói mình đã nghèo khó như thế nào, có khát vọng học tập ra sao, Cảnh An Tước sau khi biết chuyện đã giúp đỡ, cổ vũ cậu ta như thế nào, balabala một đoạn dài nữa, chỉ để chứng minh Cảnh An Tước là người thật thiện lương, tốt bụng. Đan Á Đồng ngược lại nhớ rõ bản thân đã từng lập quỹ từ thiện, cũng thật khó khăn để bọn họ còn có thể tìm ra những người từng được giúp đỡ này. Nhìn bảng chữ ký của những người từng được bản thân giúp đỡ qua trên màn hành, chằng chịt chữ, mà vẫn còn rất nhiều nữa. Đan Á Đồng lại cảm thấy, bản thân khi còn sống nếu so với thánh nhân còn thánh nhân hơn. Đây là… Ảo giác sao? Nhìn nguyên một đám người đang chảy nước mắt trên sân khấu kể chuyện bản thân từng xảy ra chuyện gì với Cảnh An Tước, Đan Á Đồng cúi đầu xuống mắt trắng dã. Những người này ngày xưa nói với với cậu cũng không quá trăm cậu, lúc này vậy mà đã thành bạn tốt, thật là làm cho cậu chỉ biết câm nín. Lời nói hoài niệm cũng không tệ lắm, chính là những người làm trong giới đều luôn biết làm xiếc.., không phải, phải là luôn diễn xuất. Đan Á Đồng cũng phải lên sân khấu, nhưng cậu lại bị Lộ Phàm dẫn ra hậu trường. Vừa ra đến nơi, thì thấy Tiếu Đại Thiên Vương đang đứng cạnh bên nói gì đó với Lâm Vũ Hân, còn vẻ mặt Lâm Vũ Hân có chút cô đơn. “Những người kia thật đáng ghét… căn bản là muốn nhờ cơ hội này…” Tuy Lâm Vũ Hân đã cố gắng đè thấp giọng, nhưng Đan Á Đồng vẫn là nghe được một ít, xem ra cô đang cảm thấy bất bình vì hành vi của mấy người kia mà. Lộ Phàm thấy tình huống này, vội ho một tiếng, cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau “Kỳ Thậm, Vũ Hân, chuẩn bị lên sân khấu đi.” Tiếu Thiên vương nhìn thấy Đan Á Đồng đứng cạnh Lộ Phàm, lại nhìn sang Lâm Vũ Hân, nhẹ gật đầu “Ừ, không phải chúng tôi đang cùng đợi Á Đồng sao?” Lộ Phàm đẩy kính mắt, nói với Đan Á Đồng “Cậu chú ý một chút nhé, tôi có chút chuyện đi xuống trước.” Đan Á Đồng không phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn ra Lộ Phàm không bình thường. Cậu khẽ gật đầu, cũng không nói gì, chỉ là đóng cửa phòng hóa trang ngăn tiếng ồn ào bên ngoài hành lang lại. “Chị Vũ Hân, dù sao bọn họ cũng chỉ là dựa vào chút danh tiếng của siêu sao, chị tính toán với mấy người đó làm gì. Người ở đó ai mà chẳng biết chứ, bọn họ thích để mặt trên đất rồi giẫm lên, ai mà quản được ạ.” Trong giọng nói Đan Á Đồng rõ ràng có ý châm chọc làm cho Lâm Vũ Hân có chút kinh ngạc. Bởi Đan Á Đồng thường ngày vẫn luôn lộ vẻ tươi cười ôn hòa, thật chưa từng thấy cậu lại nói chuyện không chút khách khí như vậy. Lâm Vũ Hân nghe thấy vậy liền hết giận, tâm tình tốt hơn nhiều, nhìn sang Tiếu Kỳ Thậm “Tôi đi qua nhà vệ sinh một chút, Á Đồng chờ lát cùng Tiếu Đại Thiên vương lên sân khấu nhé. Chị xuất hiệu sau hai người một chút.” Nhìn cửa phòng được kéo ra rồi lại bị đóng lại lần nữa, khóe miệng Đan Á Đồng có chút cong lên. Nói gì thì nói, cô ấy thật sự hoài niệm mình, chẳng liên quan gì đến sự nổi tiếng khi đó. Không biết khi nào Tiếu Kỳ Thậm đã chạy tới bên cạnh cậu, vừa cười vừa nói “Tôi lần đầu tiên mới biết, hóa ra Á Đồng ghét loại nghệ sĩ như vậy.” Đan Á Đồng nhíu mày “Kỳ thật cũng chẳng liên quan gì tới loại hành vi này. Chẳng qua phương thức kỷ niệm này vốn cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng chỉ là một người đã chết mà thôi. Hơn nữa có khi Cảnh An Tước cũng không thích kiểu tổ chức thế này.” “Ý của cậu là tôi kêu mấy người khác làm bữa tiệc tối kỉ niệm này trái lại lại làm cho An Tước không an lòng sao?” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Đường Nguyễn Khanh đẩy cửa tiến vào, sắc mặt vô cùng khó coi, dường như là tâm ý của mình bị người quẳng đi, nên mang theo cơn giận dữ khó kiềm nén. Tình huống thật bất ngờ, Đan Á Đồng thật không ngờ Đường Nguyễn Khanh lúc này lại ở gần đây. Cậu bất giác nhíu mày, bản thân sao lại không cẩn thận như vậy, hay là cậu đã quen nói kiểu câu này trước Tiếu Kỳ Thậm rồi? Thói quen này là từ khi nào mà ra, đây là chuyện không tốt chút nào. Gặp Đan Á Đồng không nói lời nào, Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Anh họ, đằng trước bận thế sao lại qua chỗ này rồi?” Đường Nguyễn Khanh đảo mắt nhìn hắn một cái “Nếu tôi không đến, sao biết được hóa ra trong mắt Đan Á Đồng bữa tiệc của tôi hóa ra là làm điều thừa chứ.” Đan Á Đồng như cũ không nói, cậu nhìn rõ Tiếu Kỳ Thậm đang đứng trước che chở cho mình, chậm rãi nói “Tổng giám đốc, chính anh cảm thấy thế nào?” Cậu nhìn chằm chằm đối phương “Có ý nghĩa hay không đâu phải do người khác nói, mà phải là suy nghĩ của chính anh chứ. Đó chỉ là cái nhìn của tôi, anh cần gì phải cầu người khác có cách nghĩ giống mình.” Nói xong, cậu gật đầu chào Đường Nguyễn Khanh vẻ mặt vẫn khó coi như trước, đi tới cửa thì xoay người lại nói “Tiếu ca, chúng ta nên lên sân khấu thôi.” “Ừ.” Tiếu Kỳ Thậm không chút do dự đi theo. Mắt Đan Á Đồng lóe sáng. Lúc này, người thông minh thì không thể nào đi cùng cậu được. Mà Tiếu Kỳ Thậm vốn là người thông minh, cậu gọi Tiếu Kỳ Thậm như vậy, chẳng qua là muốn nhìn xem Tiếu Kỳ Thậm đối với cậu có phải là tốt thật sự hay không. Tỏ vẻ tốt ở những việc lớn thì ai cũng có thể làm được, nhưng những chi tiết nhỏ thì không phải chỉ dựa vào hành động để biểu hiện ra ngoài. Nhìn người đàn ông đẹp trai đi bên cạnh mình, Đan Á Đồng lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ người này đối tốt với chính mình thật sự không có mục đích.