trong 1 tuần chờ đợi đến cuộc chiến đấu cam go, nó chẳng thèm nói với hắn một câu nào cả. nó cứ như một con ma lạnh lùng trong nhà, đến Kin là anh trai song sinh nó thương yêu nhất nó cũng chẳng thèm nhắc đến. Mike cũng xấu hổ và buồn nên ko bao giờ nhìn thẳng vào mắt Kan. nó nhìn, nhận biết và hiểu rõ tình hình của 2 người này hơn ai hết, nó cười vì mối tình của hai người họ, rồi nhớ đến cuộc tình ngang trái của chính mình mà mỉm cười chua xót. - sao anh ko chấp nhận Mike - trong vườn, nó hỏi Kan đang ngồi bên cạnh nó - anh cũng chẳng biết mình cảm thấy như thế nào nữa - Kan mệt mỏi trả lời - cảm xúc của anh mà anh cũng chẳng biết sao - nó cười lặng lẽ - anh.............ko biết, chỉ thấy chẳng có tình cảm gì với cô ấy - Kan vẫn như vậy, lạnh lùng, có lẽ 3 anh em song sinh nhà này có gen lạnh lùng (eo. sợ quá vậy) - haizzzzzzz, đừng hối hận nếu Mike có người khác - nó - còn em thì sao, cảm xúc của em như thế nào - Kan bất ngờ nhắc tới chuyện của nó - chẳng sao cả, trái tim em bây giờ ko còn đập mạnh khi đứng trước anh ta, yêu thương bị dập tắt rồi - nó lắc đầu chán nản nó - có nghĩa là sẽ ko rung động nữa - Kan nhìn xoáy sâu vào tâm can nó - càng yêu càng đau - nó nói xong thì đứng dậy bỏ đi, bỏ lại Kan vẻ mặt khó hiểu ở đằng sau nó đi ra ngoài, nó muốn thay đổi ko khí chút, và nó cũng ko muốn nhìn thấy Kin đang ngồi cũng với nhỏ Bela chảnh chọe làm Sandy đau khổ. nhưng ông trời nào có thương người tốt, nó đang đi dạo trên vỉa hè thì gặp nhỏ Anna khoác tay hắn tung tăng bước ngược chiều với nó, thế là mặt chạm mặt. nó lặng lẽ địng bước qua thì nhỏ Anna túm tay nó lại, giọng ngọt xớt (tác giả nghe xong ngất luôn): - chào bạn, bạn đi đâu có một mình vậy - tôi đi đâu liên quan đến cô sao - nó lạnh lùng nói - anh, em khát nước, đi mua cho em chai nước nha - nhỏ Anna quay sang nũng nịu với hắn, hắn chạy đi mua. đợi cho hắn khuất bóng rồi nhỏ Anna quay sang nó: - cô đừng có mà giở bộ mặt đó ra nữa, anh Ken là của tôi, mãi mãi là của tôi, cô ko có cửa đâu - tôi ko quan tâm - nó nói xong định bước đi tiếp thì nhỏ Anna lại kéo giật nó lại - cô là loại con gái gì vậy, đeo bám như thế chưa đủ sao - nhỏ Anna mắng xối xả vào mặt nó - tôi là loại con gái gì ko liên quan tới cô - nó vẫn lạnh lùng như ko - cô nghĩ mình là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoàng Lê thì muốn làm gì cũng đc sao, cô sắp phải cuốn gói ra đi rồi - nhỏ Anna nói xong cười to - cứ chờ xem - nó lạnh băng làm nhỏ Anna tức giận lắm, định quay sang tát nó nhưng nhác thấy bóng hắn đang chạy tới, nhỏ liền cười ranh ma với nó rồi cầm 2 tay nó đặt lên vai mình rồi tự mình ngã ra đường. chiếc xe tả đúng lúc vụt đến và \"RẦMMMMMMMMMMM\" trong bệnh viện, tụi nó, tụi hắn và 3 nhỏ kia (trừ Anna) đứng trước cửa phòng bệnh, hắn ngồi úp mặt vào tay rồi bất chợt lao đến chỗ nó túm lấy cổ áo nó: - sao cô làm thế, cô ấy có tội gì đâu - hắn gầm lên. thấy hắn như vậy, ba nhỏ kia cũng lao đến, nhỏ Bela tát nó một cái, Ruby túm áo nó còn nhỏ Lei khinh khỉnh nhìn nó, nó lạnh lùng gỡ hết mấy nhỏ ra. Kin cũng đi đến; - anh ko ngờ em lại như thế - Kin nhìn nó chăm chăm - thiếu thế sao - nó ngước mắt lên nhìn tụi hắn và mấy nhỏ một lượt - cái gì chứ - hắn vẻ mặt khó hiểu - thiếu niềm tin đến thế sao, em gái song sinh của mình mà cũng ko tin sao - nó nhìn thẳng vào Kin, đôi mắt lạnh như băng pha chút gì đó đau thương - chẳng có gì phải hỏi đâu Windy, chúng ta.............kết thúc thôi - Mindy nói với nó, khúc cuối lại nghẹn giọng như sắp khóc - uk, có lẽ tớ ko nên chờ đợi nữa, hi vọng chẳng ích gì đúng ko - nó nhìn ba bà bạn, cười nụ cười chua xót làm sao (tác giả khóc rồi) - thôi, bọn mình ở đây chẳng ích gì nhỉ - Sandy nói rồi kéo nó và 2 người còn lại về, mấy nhỏ cười ranh ma nhưng vẫn cố giả vờ đau khổ cho con bạn. 3 ngày sau thì nhỏ Anna đòi ra viện vì lí do ở trong viện ngột ngạt. nhỏ về nhà mà cứ nhốt mình trong phòng giả vờ đau khổ vì bị sảy thai nhưng thực chất là ngồi bàn mưu tính kế hại nó. hắn chẳng thèm nhìn nó, hắn cứ nghĩ tại nó mà Anna mới bị sảy thai. nó đau, đau lắm.........nhưng nó cố chịu..........vì trái tim nó đã chết mất rồi..........