tụi hắn và ba bà bạn quyết định cho nó đi học để xem có nhớ lại ko. nó cùng vào trường với mọi người, nhưng có vẻ chẳng nhớ ra đc điều gì, mặt vẫn ngu ngơ như thường. lũ con gái hay tin nó mất trí nhớ liền lợi dụng thời cơ tán tỉnh hắn. hắn luôn bị bao vây bởi đám con gái nhưng khi thấy nó mặt tỉnh bơ thì buồn thiu, đuổi hết bọn kia nhưng ko có tác dụng. giờ ăn trưa, mọi người tụi nó lại tập trung một chỗ, hắn đang bị 2 đứa con gái kẹp hai bên trông rất khổ sở. Kin và ba bà kia ngứa mắt lắm nhưng để kệ xem nó thế nào. lúc này, Mindy nhận đc một cuộc gọi: - alo -............ - cái gì, thật chứ -.......... Mindy nghe xong đánh rơi điện thoại xuống sàn (oa oa, iphone 5 đóa), mặt cắt ko còn giọt máu, miệng lắp bắp, như sắp khóc: - mọi.........mọi người.......mẹ.....mẹ tôi.......bị..............bắt cóc rồi - cái gì - tất cả đồng thanh hét lên trừ nó - Windy à, bà làm ơn tỉnh lại hộ tôi đi - Candy lắc lắc tay nó - ko có bà bọn tôi biết làm sao - Sandy thở dài - Windy à, bà phải nhớ lại đi chứ, mẹ tôi bị bắt cóc rồi kìa, oaoaoa - đến đây, Mindy đã òa khóc thực sự - tôi đã nói dù có chuyện gì mấy bà cũng phải mạnh mẽ lên cơ mà - nó trở lại khuôn mặt lạnh lùng cố hữu - bà...........bà nhớ rồi hả - Mindy nhìn nó, ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng - đúng - xong nó rút điện thoại ra - chuẩn bị ngay cho tôi một trực thăng, 15 phút nữa có mặt, chúng ta sang Mĩ ngay lập tức - chị, chị cần quần áo chứ - Sindy hỏi - ok, chuẩn bị cho chị 4 bộ, em và Jimmy đi theo chị luôn tụi hắn từ nãy ko hiểu gì, chưa hết ngạc nhiên vì sự trở lại của nó. mãi sau hắn và Kin mới đứng dậy ôm chặt lấy nó, thiếu hết ô xi - anh nhớ em quá à - hắn thì thào - nhóc à, giải thích cho anh nghe - Kin nhìn nó - đợi tụi em đi, tụi em giải thích sau, nhưng bây giờ các anh tuyệt đối ko đc đi đâu tách nhau, phải luôn ở cùng một chỗ, nghe rõ chưa, còn tụi em, Jimmy và Sindy phải về Mĩ gấp, nếu sau ngày hôm nay tụi em ko trở về thì phải ngay lập tức về Mĩ, nhớ đấy, tụi em đi đây - nó nói xong cũng là lúc Sindy mang đến 4 bộ quần áo đen từ cổ xuống chân. tụi nó thay quần áo xong lên trực thăng bay về Mĩ, tụi hắn nhìn theo, tự dưng thấy bất an vô cùng, nhưng ko dám trái lời nó, đành về nhà đợi. còn tụi nó, bay liền về tổ chức W gặp sư phụ - sư phụ, chuyện đó như thế nào - Mindy lao vào hỏi - bình tĩnh Mindy, sư phụ người hãy nói đi - nó khuyên bạn - các con nghe kĩ đây. từ 2 tháng trước, mẹ của Mindy, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Triệu Minh đã nhận đc bức thư đe dọa. điều này ta ko muốn báo cho các con vì nghĩ Tứ Thiên cũng giải quyết đc, cho nên ngày nào mẹ Mindy cũng đc hộ tống bởi Tứ Thiên và hơn 10 vệ sĩ đc tuyển chọn bên nhà Windy. ta thấy trong 2 tháng, mọi chuyện rất ổn ko có chuyện gì xảy ra. nhưng sáng nay, khi mẹ Mindy ra vườn thì đã bị một kẻ chụp thuốc mê và mang đi mất. ta e rằng điều kiện của tên đấy thứ nhất có thể là tiền, và thứ hai chính là con đấy Mindy - sư phụ vừa dứt lời, mặt mindy biến sắc, chuyển sang màu đỏ tức giận. sau khi nhận đc địa chỉ, tụi nó đeo mặt nạ vào rồi đi đến chỗ giam giữ mama Mindy. đến nơi, cảnh tượng thật kinh hoàng.................... cảnh tượng thật kinh hoàng............mẹ Mindy bị trói treo lên, cả người bầm dập, có chỗ máu thấm qua. nhìn bà bây giờ ko ai có thể biết đc bà là chủ tịch tập đoàn Triệu Minh đứng thứ 3 trên thế giới. Mindy nhìn, bàng hoàng, thất thần, đau khổ, lao lên tính giải cứu cho mẹ thì bị nó chặn lại. - sao vậy, tôi phải cứu mẹ, bà thả tôi ra - Mindy hét lên trong đau đớn - từ từ - nó nói xong liền phi một chiếc dao bay đến, lập tức những tia la de phát sáng, làm rời cả cán dao và lưỡi dao mỗi thứ một nơi. Mindy giờ mới hoàn hồn, cảm ơn nó rối rít. tụi nó giải quyết xong đống la de thì tiến tới, ko quên cảnh giác cao độ. "xoạt", xuất hiện trước mắt tụi nó là rất nhiều tên mặc đồ đen, cao to lực lưỡng và đứng đầu là một tên con trai đeo mặt nạ, rắn chắc và cao tầm khoảng 1m80. - hóa ra tập đoàn Triệu Minh phải nhờ đến tứ đại công chúa Angel để giải cứu chủ tịch sao - tên đứng đầu cười to, nói giọng chế giễu - thì sao - candy hất hàm hỏi - chẳng có chuyện gì, nhưng tiểu thư và thiếu gia nhà họ đâu lại phải nhờ đến 4 cô - ở đâu anh ko cần biết, đây là nhiệm vụ của chúng tôi - sandy trả lời thay cho Mindy - ồ, rất có khí phách, quả ko hổ danh chút nào - tên đó chép miệng - đừng vòng vo nữa, điều kiện - nó vào thẳng vấn đề - thẳng thắn, rất thẳng thắn, điều kiện của tôi tất nhiên là tiền rồi - hóa ra cũng chỉ là mấy tên bắt cóc tống tiền hèn mọn, nhưng kế hoạch ko tồi - nó nhếch mép, nở nụ cười hình bán nguyệt đẹp mê li _tụi nó chỉ đeo mặt nạ che nửa phần trên thoai) - ồ, cô quá khen - số tiền - Mindy hỏi - ít lắm mà, chỉ cần một triệu đô la thì tôi sẽ thả bà chủ tịch ngay - thế thì chúng tôi ko thể đáp ứng rồi - nó nói xong, chưa kịp để bọn kia phản ứng đã lao lên, dùng dây xích có gắn lưỡi liềm ở đầu quật liên hồi. chẳng mấy chốc, nó đã hạ đc 20 tên áo đen. tên cầm đầu giận lắm nhưng vẫn cố cười - đánh lén sao, theo tôi biết thì đó ko phải cách hành động của tứ đại công chúa - rồi sao - sandy nói xong cũng cùng tụi nó lao lên, xử lí từng tên một. tuy bọn chúng yếu hơn tụi nó nhưng số quân thì đông ko tả, đếm sơ chắc cũng hơn 300 tên. Mindy nhanh tay đã chém đứt đôi cái mặt nạ của tên thủ lĩnh. cả tụi nó bất động, sững sờ. khuôn mặt đó, giống kin và nó đến kì lạ, chỉ khác là đôi mắt nó có màu xanh dương, đôi mắt Kin có màu nâu đen. còn đôi mắt tên này, màu đỏ rực rỡ càng làm tăng thêm vẻ rực rỡ và ý chí chiến đấu. vì bất ngờ, nó bị một tên đâm một nhát dao vào sau lưng. vết thương đc nó tránh kịp nên chỉ vào sâu tầm 3cm. nó vẫn chiến đấu. cuối cùng, tụi nó đã giải quyết xong đám kia, chỉ còn lại tên thủ lĩnh vẫn đứng đó. khuôn mặt anh ta ko hề tỏ rõ sự sợ sệt, mà chỉ là thán phục mà thôi (giống chị Windy và anh Kin như đúc). lúc này, mindy, Sandy và Candy đồng loạt rút súng ra, chĩa thẳng về phía tên cầm đầu và bóp cò. "đoàng", "đoàng", "đoàng", 3 tiếng súng cùng vang lên, nó từ nãy đến giờ ngồi xem, thấy 3 bà bạn ngắm bắn vào tên kia thì vội lao ra: - khôngggggggggggggggggg - những tiếng hét xé tan bầu trời vang lên, một người ngã xuống, máu chảy từng dòng đỏ lòm, mùi tanh bốc lên. một người bàng hoàng, sững sờ, 3 người còn lại khóc như hét, bàn tay cầm súng buông xuống tuyệt vọng. ................................. còn bên bọn hắn, đã tối mà ko thấy tụi nó trở về đâm lo, chẳng thèm ăn uống gì, cứ đi qua đi lại mãi ko thôi (tác giả chóng hết cả mặt) "gọi tên của anh là nắng đế em đc làm mấy trắng bên anh quấn quít mãi chẳng rời và khi gọi anh là mưa chẳng thể gần lại đc mưa ánh nắng ấm áp đi xa" nhạc chuông bài tình yêu màu nắng của Kin vang lên. nhìn thấy đó là số của nó thì mừng hét lên, vội vàng bắt máy. nhưng đầu dây bên kia lại ko phải nó mà là Sandy - alo các em sao rồi -.......... - nào nín đi, kể cho anh nghe -................... - cái gì, sao lại thế - Kin như hét, thất thần -............. - đc, tụi anh đi ngay - Kin nói xong vội kéo 3 ông bạn đang ngơ ngác như con nai vàng gặm cỏ non ra ngoài, gọi trực thăng bay liền về Mĩ - có chuyện gì vậy hả - Kevin sốt sắng hỏi - nói nhanh - hắn - Windy nó bị thương nặng, đang trong phòng cấp cứu - Kin lí nhí, giọng run run. tất cả mọi người thôi ko hỏi, lòng nóng như lửa đốt. chẳng mấy chốc, trực thăng đến nơi, 4 tụi nó lao như bay đến bệnh viện, thấy Sandy, Mindy, Candy cả người tơi tả, có chỗ rớm máu đang ngồi ngoài phòng cấp cứu, thấy tụi hắn thì Mindy lao vào lòng kevin khóc nức nở, Candy đc key dìu vào chỗ ngồi, còn hắn và Kin hỏi sandy dồn dập, làm cô trả lời ko kịp. cuối cùng, cô quay ra tên cầm đầu, người có khuôn mặt giống nó và Kin. đầu tiên, 4 bọn hắn đều sững sờ nhưng nhanh chóng, Kin lao đến, nắm cổ áo tên kia mà đấm, đá ko thương tiếc. các bác sĩ vội can ngăn và bắt tụi hắn ngồi ở ghế chờ. khoảng 10 phút, 4 cặp phụ huynh của tụi nó đi đến. mẹ nó nghe xong liền ngất đi, phải chuyển vào phòng hồi sức. sau 6 tiếng cấp cứu, bác sĩ bước ra, thở dài nói: - chúng tôi đã cố hết sức nhưng.............. - ông làm bác sĩ cái kiểu gì mà ko chữa đc hả - hắn lao lên - tôi nói hết đã - ông bác sĩ toát mồ hôi hột - nói đi - papa nó - chúng tôi đã cố hết sức nhưng tỉnh lại hay ko là tùy thuộc vào người bệnh. nếu trong 3 ngày nữa mà cô ấy ko tỉnh thì chúng tôi rất tiếc nhưng mong gia đình hãy chuần bị tâm lí - bác sĩ nói xong liền đi thẳng, để lại những con người bàn hoàng ko nói lên lời.