Siêu Mẫu

Chương 15

Edit: babynhox Thời đại “Hi Cáp” là chương trình giải trí tổng hợp của đài truyền hình ở thành phố S ra mắt vào năm 2000, nội dung đơn giản chỉ là đối với khách mời tùy ý thăm hỏi hay tương tác cùng các trò chơi vận động hoặc biểu diễn thú vị, nhưng cũng may lối nói chuyện của hai người dẫn chương trình tràn đầy sắc bén thú vị, nghênh hợp sở thích người xem, cứ thế nên sau khi chương trình tự truyền bá trong thời gian trên dưới 10 năm ngắn ngủi đã thu về tỷ suất lượt xem dẫn đầu, hơn nửa trong vòng năm năm liên tục vững vàng giữ vị trí tỷ suất lượt xem đứng đầu, mà với thành tích cao như thế, ban tổ chức chương trình đối với việc lựa một khách mời đương nhiên là càng là tốt còn muốn tốt hơn. Phía sau trong phòng hóa trang đài truyền hình, Tĩnh An mới vừa trang điểm xong, đang nghiêng đầu nhoẻn miệng cười với thợ trang điểm, đôi môi thoa màu hồng, cong lên thì mê người không nói nên lời. Làm cho thợ trang điểm là nữ cũng mê mắt, tim rối loạn. “A, đây không phải là người đẹp mà tôi mê muốn chết gần đây sao!” Một người phụ nữ từ phòng hóa trang đi ra ngoài, mặc một bộ âu phục nhỏ đơn giản, đi về phía Tĩnh An, nụ cười khách khí trên mặt là vui mừng ngạc nhiên đúng mức, dường như cô gái nhỏ đến làm cho cô ấy cảm thấy hết sức vui vẻ, “Khi biết Tĩnh An chính là khách mời kỳ này, tôi phải khen ngợi chế tác một lần đấy.” “Chị Hi quá khen.” Tĩnh An đứng lên, nở nụ cười nhìn lên người phụ nữ đang đi tới trước mặt, biết rõ người này đã không còn trẻ nữa nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt, làn da nhẵn nhụi trắng noãn, cộng thêm dáng ngoài có chút nhỏ nhắn, đột nhiên vừa nhìn, lại rõ ràng như cô gái nhỏ tuổi hoa tươi. “Chị Hi còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với trong ti vi nửa.” Tĩnh An tiếp tục cười, “Có thể nói chuyện với chị Hi là vinh hạnh của em đấy.” Lời nói dễ nghe, dù nói không đúng sự thật thế nào dù dối trá khách khí thế nào cũng là chuyện vui vẻ có thể lấy lòng người khác, huống chi trong mắt cô gái vừa nói chuyện là thản nhiên chân thật, khóe miệng Hi Sắt vui vẻ sâu hơn cũng là vì khó đoán, thật không biết ý nghĩ trong lòng của người mẫu mới này có giống như biểu hiện mà cô bày ra hay không, nếu như đúng, chỉ có thể nói hai tròng mắt cô gái này có loại tinh khiết sạch sẽ hiếm thấy, nhưng nếu như không phải... Hi Sắt cảm thấy có chút hoang đường thất bại, ở làng giải trí lăn lộn mấy năm mình lại không nhìn thấu vẻ chân thật của cô, không thể không nói cô gái người mẫu mới này có một mặt nạ như tờ giấy trắng không chê vào đâu được. “Tốt lắm, tôi nghĩ tôi nên đi tìm Cáp Kỳ nói chuyện sắp xếp phân đoạn tiết mục một chút, vậy lát nửa gặp lại Tĩnh An.” Lúc trước khi xoay người nhếch mi cười một tiếng với Tĩnh An, Hi Sắt thầm kín làm cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với quái dị cay độc đến tê dại trên chương trình. “Đúng rồi Tĩnh An, vì hiệu quả chương trình chúng tôi cần giữ bí mật nhỏ khách mời đặc biệt là ai, em chỉ cần làm theo kịch bản là được rồi.” Đi ra mấy bước đường Hi Sắt chợt quay đầu lại nói một câu như vậy, khi nhìn thấy Tĩnh An gật đầu cười cười, liền đạp chân lên giày cao gót rời đi. Phân đoạn đầu tiên trong kịch bản là để cho Tĩnh An đoán khách mời đặc biệt là ai, cho nên vì để cho biểu hiện của cô được tự nhiên chân thật, ban tổ chức chương trình cố ý giấu giếm cũng hết sức bình thường. Nhưng thật đúng là cô có chút tò mò, là ai đến yêu cầu cô tham gia. Lúc Tĩnh An lên sân khấu, đầu thu trên màn ảnh đang dừng hình ảnh của cô về buổi chụp ảnh nước hoa FAINT SCENT, trong một mảnh tiếng vỗ tay hoan hô cô gái nhỏ mang nụ cười thanh nhã thân thiết xuất hiện trước ống kính chụp ảnh, đồng thời dùng giọng nói dịu dàng của mình chào hỏi người xem dưới sân khấu. “Anh xem, em nói không sai chứ, người thật và hình không có kém nhau! Rõ ràng chính là một người đẹp!” Hi Sắt hơi hất càm lên, đắc ý khoe khoang chính mình, “Sao hả, Cáp Kỳ, anh nói một chút xem có phải đã bị người ta quyến rũ hồn phách rồi hay không?” Cáp Kỳ, là người dẫn nam của thời đại “Hi Cáp”, phong cách nói chuyện có chút “yên lặng” so với Hi Sắt, nhưng trình độ dẫn chương trình của anh ta lại không thua Hi Sắt, trong đó nguyên nhân chủ yếu thuộc về một hiện tượng thú vị xảy ra thường xuyên, mà hiện tượng này tin tưởng người xem thời đại “Hi Cáp” đều không khó để phát hiện, đó chính là mỗi lần Hi Sắt nói lời quá mức bén nhọn hay từ ngữ nhạy cảm làm cho khách mời không thoải mái cũng khiến cho mình không biết làm thế nào cho phải thì Cáp Kỳ luôn là có thể kịp thời làm lắng xuống, làm cho không khí vốn căng thẳng lúng thúng tan biến không thấy, càng thay đổi bầu không khí sôi nổi hơn trước. Đối với cái hiện tượng này,một lần Hi Sắt đang đối mặt với phóng viên từng trêu nói: “Cô xem nếu Cáp Kỳ nhà tôi không giống một người hùng anh dũng bảo vệ công chúa, thì cũng có thể rút kiếm giúp đỡ vào lúc công chúa gặp nạn? Dĩ nhiên, tôi chính là công chúa điện hạ ngồi tít trên cao kia!” Sau những lời này, vốn tưởng rằng người xem sẽ dùng công chúa và người hùng để miêu tả tổ hợp cô ấy và Cáp Kỳ, nhưng suy nghĩ đã bị mạng lưới giải trí trên mạng hun đúc thay đổi miêu tả gọi tổ hợp bọn họ là tình yêu nữ vương và chó. “Làm sao có thể, hồn của anh vẫn luôn ở trên người nữ vương ngài đấy!” Cáp Kỳ giả bộ làm mặt nghiêm túc đáp trả trêu chọc Hi Sắt. “Cáp Kỳ... Anh quả nhiên là một con Husky! Ngoan, thật ngoan!” Hi Sắt hài lòng vỗ vỗ bả vai Cáp Kỳ, nhìn về phía Tĩnh An, tiếc hận nói, “Em xem, Tĩnh An, vẫn còn có người không bị em mê hoặc đấy.” Tĩnh An đi tới giữa hai người đứng ngay ngắn, nhìn chung quanh một chút, cũng mang theo giọng nói hơi tiếc nuối thở dài nói, “Tin tưởng em, chị Hi, giữa chị và anh Kỳ tuyệt đối không ai có thể chen vào được.” Lời nói của Tĩnh An làm cho phía dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô tán thành, “Chị xem, không chỉ em cho là như thế đâu.” Nói xong còn bướng bỉnh trừng mắt nhìn phía dưới sân khấu. “Trời ạ, tiếp tục như vậy, sao em còn có thể đợi được hoàng tử điện hạ của em đây, Cáp Kỳ anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!” Hi Sắt nũng nịu dùng tầm mắt hung hăng trừng mắt liếc Cáp Kỳ vô tội sauđó lại chuyển tầm mắt xuống dưới sân khấu, “Thời gian chương trình có hạn, cũng không thể toàn bộ phá vỡ trên người tôi và Cáp Kỳ, chẳng lẽ các bạn không thấy người chế tác đã giơ chân ở bên đó sao?” Ngón tay chỉ một nơi bên ngoài hội trường, Hi Sắt cười nói. “Tốt lắm tốt lắm, chúng ta cũng nên đi vào chủ đề chính hôm nay, tin tưởng mọi người và Tĩnh An đều muốn biết vị khách mời đặc biệt thần bí kỳ này là ai?” Vừa nói, Hi Sắt vừa nhìn về phía Tĩnh An, “Tôi cảm thấy là vậy, nói không chừng người được mời tới sẽ là người Tĩnh An luôn thích.” “Nghe nói Tĩnh An rất mến mộ Tiêu Ảnh Đế?” Trong lời nói của Hi Sắt là tràn đầy tò mò, nhưng ba người trong cuộc cũng biết, nét mặt của cô ấy hỏi cô là vì hiệu quả chương trình. Mặc dù biết lời của Hi Sắt không phải là cố ý thăm dò, Tĩnh An vẫn không khỏi cứng đờ, nhưng nụ cười trên mặt cô lại không có có thay đổi chút nào, nhưng cũng không biết đón lấy cái vấn đề này như thế nào. Mến mộ? Là ai mến mộ? Đan Ninh hay là Tĩnh An? “Đây là thật sao?! Chẳng lẽ ban tổ chức chương trình của chúng ta vĩ đại như vậy, mời Tiêu Ảnh Đế từ Newyork đến? Có lẽ nhìn ra Tĩnh An không phản bác được, đúng lúc này Cáp Kỳ giành nói, cố làm ra vẻ hưng phấn. Mà Hi Sắt cũng hợp tác đổi đề tài khác, “Cáp Kỳ! Anh tuyệt đối là cố ý! Anh đây là muốn nhắc nhở ngườ xem và Tĩnh An, Tiêu Ảnh Đế đang ở nước ngoài quay MV sao!” “Nếu lát nửa đi ra không phải là Tiêu Ảnh Đế, em là muốn người xem oán trách chương trình của chúng ta thích lấy những thứ mánh khóe này tới gia tăng tỷ suất lượt xem sao?” Cáp Kỳ buông tay, chứng minh là mình vì suy tính cho chương trình, “Hơn nửa, nếu như khách quý xuất hiện không có sức hút bằng Tiêu Ảnh Đế, làm sao người ta chịu nổi.” Đối với Cáp Kỳ hừ nhẹ một tiếng, Hi Sắt buồn bực trong giây lát nhưng khi nhắc tới vị khách mời đặc biệt thần bí lát nửa sẽ ra kia liền đổi thành khuôn mặt hoa si, “Lần này anh sai rồi, em dám nói vị khách mời thần bị lần này của chúng ta càng khó mời được hơn so với Tiêu Ảnh Đế nửa. Hắc hắc, hơn nữa còn là một người đàn ông tuấn tú không hề kém Tiêu Ảnh Đế!” “... Thật ra thì em có thể không cần phải nói ra giới tính của khách mời, như vậy không phải là phạm vi suy đoán rõ ràng đã ít hơn rồi sao?” “...” “Đến đây đi, che kín mắt của Tĩnh An lại, nhìn Tĩnh An có thể chỉ bằng sờ khuôn mặt khách mời là có thế đoán tên được hay không nhé!” Trực tiếp bỏ qua lời của Cáp Kỳ, Hi Sắt buồn bực chốc lát rồi nhận lấy miếng che mắt của nhân viên làm việc đưa lên giao cho Tĩnh An, cùng lúc hưng phấn nhìn xuống sân khấu hô to, “Khán giả chú ý, đợi lát nửa nhìn thấy người đàn ông tuấn tú đi ra cũng không nên kêu lên, nhưng dù các bạn có kêu la thì tôi cũng rất yên tâm, bởi vì trước lúc công bố kết quả tôi cũng không nhận ra có ai có thể gọi được tên của anh ta!” Nhận lấy miếng che mắt đeo lên, khóe miệng Tĩnh An vẫn luôn mỉm cười, suy sụp khổ não nói, “Chị Hi, tin tưởng em, xác suất em có thể đoán ra được vị khách thần bí này tuyệt đối là cực kỳ nhỏ có thể là bằng không.” Thật ra thì trước đó xem cái kịch bản viết trò chơi này Tĩnh An cũng có chút cười khổ, lúc ấy cô liền nghĩ, nếu như đối phương là nam, cô có thể xử dụng lý do nam nữ khác biệt đề nghị đổi cách chơi trò này? Đáp án dĩ nhiên là không thể, nhưng nếu như là khách quý đặc biệt nêu ý kiến, chắc chắn tuyệt đối là sẽ được áp dụng, chẳng qua là đáng tiếc, khách quý đặc biệt không phải là cô. Mà mới vừa rồi trong lời nói của Hi Sắt rõ ràng có nói ra giới tính của khách mời, đúng thật là phái nam, Tĩnh An bất đắc dĩ. Nhắm mắt lại, Tĩnh An chỉ có thể dựa vào khả năng nghe ngóng suy đoán sự thay đổi ở hiện trường. Tiếng bước chân từ sau lưng vang lên, dưới đài đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi làm Tĩnh An không có chuẩn bị rung một cái. Phản ứng kịp mới chậm lụt phát hiện hai tay của mình đang bị Hi Sắt giơ lên đi về hướng nào đó. “Đến đây, Cáp Kỳ, chúng ta đánh cược một cái xem Tĩnh An có thể trong ba mươi giây đoán ra vị khách mời này hay không!” “Đánh cược cái gì? Cược hẹn buổi tối? Vậy anh cược là có thể.” “Ai muốn hẹn hò với anh! Em muốn hoàng tử của hoàng tử của em! Em sẽ cược là không thể, sau khi thắng em muốn nghĩ ngơi thật tốt, trong lúc nghĩ thì anh liền tự mình dẫn chương trình này đi!” Bên tai vẫn là tiếng thảo luận khuấy động của Hi Sắt và Cáp Kỳ cùng với tiếng nói ầm ỹ dưới sân khấu, nhưng mà đầu ngón tay lại chạm vào da thịt ấm áp làm cô không được tự nhiên. Tĩnh An âm thầm thở dài, khống chế ngón tay mình hết sức nhỏ nhẹ đụng chạm lấy đường nét trên mặt của người kia, suy nghĩ tùy ý sờ mó hai cái liền tuyên bố đoán không ra là được, miễn phải tiếp tục lúng túng. Người kia chắc là đang cười, lòng ngón tay chạm vào cánh môi mỏng cong lên đường cong mờ, dường như bên trái khóe miệng còn có cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, không mất mấy phần đáng yêu. Tĩnh An chợt nghĩ đến, dường như có một người vào lúc cười lên cũng là chỉ có một má lúm đồng tiền, đúng lúc cũng là bên trái khóe miệng. “Đường Dự!” Vào lúc Tĩnh An bật thốt lên gọi ra cái tên này liền tự lấy miếng che mắt xuống. Bỗng đang ánh sáng rực rỡ lên làm cho ánh mắt của cô híp một cái, chờ lúc lóa mắt qua đi, trong tầm mắt rõ ràng là đường nét tuấn tú hơn người của người đàn ông quen thuộc, khiến cho cô ngạc nhiên mờ mịt trong một lúc.